Hôm sau Tư Cảnh Hàn vừa đến công ty thì được tin nam người mẫu đóng cho quảng cáo mới của công ty gặp sự cố trong quá trình di chuyển không thể đến kịp cho nên cần người đóng thế.
Nói là sự cố nhưng thật sự là chuyện được cố ý sắp xếp cho nên chuyện Bạch Tử Mặc với nhan sắc điên đảo chúng sinh đã trở thành ứng cứ viên sáng giá nhất.
"Tốt lắm, thật không ngờ người bên cạnh của cô lại giỏi đến như vậy."
Đạo diễn như nhặt được kim cương cười không khép miệng lại được, nhìn Hoàng Tịch Liên mà nói, cô đứng khoanh tay trước ngực, từ đầu đến cuối đều thấy được biểu hiện của Tư Cảnh Hàn thậm chí còn tốt hơn bạn diễn cũng không có gì quá ngạc nhiên, thiên tài thì dù làm gì cũng tốt hơn người bình thường cũng là chuyện hiển nhiên.
"Không phải giỏi đến vậy mà còn giỏi hơn vậy mới đúng."
Đạo diễn gật gù: "Đúng đúng, quả nhiên là thâm tàng bất lộ, hôm nay không có cậu ấy thì cũng không biết phải làm sao."
Hoàng Tịch Liên cười thầm, phát phát tay: "Tôi đi uống nước đây, khi nào Tử Mặc thay đồ xong thì gọi anh ấy ra ngoài ăn cơm."
Khi cô rời đi thì đúng lúc Tư Cảnh Hàn từ trong phòng thay đồ cũng bước ra, lập tức có người đưa nước cho hắn uống. Tư Cảnh Hàn nhận lấy, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn."
"Anh... đã ăn cơm chưa?"
"Chuẩn bị." Hắn qua loa đáp, việc đầu tiên vẫn là muốn đi tìm Hoàng Tịch Liên, ở chỗ này thì cô là người thân với hắn nhất.
"Vậy à... tôi có thể ăn cùng anh không?"
Nghe đến đây thì Tư Cảnh Hàn mới chịu cúi xuống nhìn người đang đối thoại với mình, là một cô gái trẻ chừng 20 tuổi, nhỏ người nhưng dễ thương, toát ra vẻ tươi tắn của tuổi mới lớn và rất đỗi hồn nhiên.
Thấy hắn nhìn mình nhưng không trả lời, cô gái kia khá lúng túng: "Tôi... tôi là người làm việc bán thời gian ở đây, hôm qua tôi nhìn thấy anh mới đến nên có thể là chưa quen thuộc, nếu không chê tôi có thể giúp anh làm vài việc vặt."
Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn đã hiểu được đại ý, cô gái này là người được thuê đến để chạy vặt ở trường quay, có lẽ là sinh viên nên chỉ làm một buổi, đối với thiện ý của cô ấy hắn cũng không thấy bài xích nên gật đầu: "Được rồi, nếu tiện thì ăn chung đi."
Được hắn đồng ý trong mắt cô gái nhỏ lập tức ánh lên vẻ rạng rỡ nhưng cố giấu đi, "Anh chờ tôi một chút." Cô ấy nhanh chân chạy đi lấy túi đồ của mình rồi quay lại: "Anh muốn ăn ở đâu?"
"Tôi là người quản lý của Angel nên đến phòng nghỉ riêng của cô ấy đi."
Lúc đẩy Tư Cảnh Hàn đẩy cửa đi vào Hoàng Tịch Liên còn ngả ngớn cười nói chuyện điện thoại, nhưng sau đó thấy thêm một người khác nữa thì thoáng thu liễm bản thân. Cô gái kia chào cô một tiếng rồi không biết làm gì tiếp theo, Tư Cảnh Hàn lúc này đi về phía Hoàng Tịch Liên tiện thể giới thiệu: "Cô gái này là người phụ việc của trường quay, bây giờ muốn đến giúp chúng ta."
"À, vậy sao? Thật đúng lúc quá, em có chuyện phải rời công ty một chút không thể ăn trưa cùng anh, nhờ cô ấy trông anh một lát cũng không tệ."
"Đừng nói vậy, em đi đi, tôi có thể tự lo liệu."
"Được rồi baby, em đi đây, lúc về sẽ mua quà vặt cho anh." Hoàng Tịch Liên cầm ví đứng dậy, để lại một nụ hôn gió lơ đãng cho Tư Cảnh Hàn khiến cô gái hơi ngại ngùng nhìn đi chỗ khác nhưng không ngờ khi ra tới cửa Hoàng Tịch Liên lại nói: "Nhờ cô giúp anh ấy một chút, thức ăn của chúng tôi để trên bàn, anh ấy ăn được bao nhiêu thì ghi nhớ giúp tôi."
"Vâng." Cô gái nhu thuận gật đầu.
Hoàng Tịch Liên cũng không nghĩ nhiều nữa gật gật đầu rồi đẩy cửa đi ra, ai ngờ đã đụng phải một bức tường thịt vững chãi khiến mũi cô đau đớn.
"Hoàng Tịch Liên, Tề tổng gọi cô lên phòng làm việc." Giọng của vị giám đốc quản lý cực kỳ khẩn trương khiến người bên ngoài đều chú nhìn đến Hoàng Tịch Liên.
Ở đâu ra thiên lý, cô đâu phải là thú cưng của tên đàn ông kia đâu mà anh gọi thì cô phải lập tức chạy tới?
Nên Hoàng Tịch Liên từ chối ngay: "Đang là giờ nghỉ trưa mà, có thể đợi khi tôi trở về không."
"Tề tổng đã dặn là chuyện khẩn không được từ chối."
Thế là Hoàng Tịch Liên bị áp giải đi.
Trở lại chỗ của Tư Cảnh Hàn, hắn phải nói rất vô tư, tự bày thức ăn ra rồi trật tự ngồi ngay ngắn vào ghế, dùng bữa mà không nói thêm lời nào. Cô gái kia thấy vậy cũng bày thức ăn của mình lên bàn, tìm một cái ghế ngồi xuống đối diện với hắn, tuy rằng hắn lạnh nhạt, nhưng chỉ nhìn chóp mũi của đối phương thôi mà cũng cảm thấy si mê, trong lòng bỗng dưng khẩn trương, cả ăn cơm cũng không được tự nhiên.
Qua một lúc im lặng, rốt cuộc từ phía cô gái cũng có động tĩnh, cô ấy gắp một miếng thịt sườn chua ngọt bỏ vào chén của Tư Cảnh Hàn: "Anh ăn thử món này nhé!"
Động tác ăn cơm của Tư Cảnh Hàn thoáng dừng lại, thực đơn ăn của hắn đã được cân bằng dinh dưỡng và đảm bảo chất lượng tuyệt đối, Hoắc Duật Hy cũng có dặn hắn không được tùy tiện ăn uống nếu không sẽ bị dị ứng.
"Ăn thử đi, tôi đảm bảo anh sẽ không chê đâu." Cô gái vô cùng nhiệt tình, cũng rất mong chờ. Quả thật thức ăn cô ấy bày ra đều rất thơm, màu sắc cũng rất hấp dẫn, ngược lại phần ăn của Tư Cảnh Hàn tuy rằng bổ dưỡng nhưng lại kém phần màu sắc.
Rốt cuộc hắn gắp miếng sườn đưa lên môi.
"Thế nào hả?"
Tư Cảnh Hàn từ tốn nếm thử, cô gái kia đã vội hỏi, hắn nuốt xong miếng thịt mới gật đầu: "Ừ."
Một chữ "ừ" này của hắn đã đại biểu là ngon, cô gái kia càng thêm thích thú: "Vậy anh ăn thêm đi, cả món này nữa, cái này là khoai tây ở quê tôi đem lên, đảm bảo rất ngon."
Tư Cảnh Hàn không nói gì nhưng cũng không từ chối, cô gái kia gắp cho hắn bao nhiêu thì hắn ăn hết bấy nhiêu. Đương nhiên là vì mấy món ăn đặc sắc đó hắn chưa bao giờ ăn qua cho nên sự mới lạ đã kích thích rất nhiều đến vị giác.
"Trông anh ăn cũng đẹp thật đó, nhà của anh ở gần đây không?" Cô gái kia lại bắt chuyện, không quên bỏ vào chén Tư Cảnh Hàn thức ăn của mình, thiên tính của phụ nữ tinh ý hơn đàn ông, vừa nhìn một cái đã biết người trước mặt thích thức ăn của mình.
"Gần." Bởi vì đối phương khá nhiệt tình nên Tư Cảnh Hàn không keo kiệt hỏi thêm một câu: "Cô là sinh viên?"
"Đúng vậy." Được hắn hỏi cô gái như nở hoa trong lòng: "Tôi nghe mọi người gọi anh là Tử Mặc, sau này tôi có thể gọi như thế không?"
"Tùy ý đi." Tư Cảnh Hàn vẫn rất chuyên tâm dùng bữa.
"Cảm ơn. Tôi tên là Thẩm Vy, người quen thường gọi là Tiểu Thẩm, sau này chúng ta làm bạn được chứ?"
"Được."
Có thể nói bây giờ Tư Cảnh Hàn đã đắm chìm trong thức ăn ngon, cho nên đối phương nói gì hắn cũng gật đầu, Tử Mặc đã lấn át cái cao ngạo của Tư Cảnh Hàn, vì chỉ có tâm hồn của Tử Mặc mới dễ bị dụ dỗ.
Thẩm Vy càng nói chuyện với Tư Cảnh Hàn lại càng nhiệt tình, rất thân thiện cườ: "Ngày mai tôi cũng có ca làm ở đây, tôi đem món khác cho anh thử nhé?"
"Nếu cô tiện."
"Đương nhiên, đương nhiên rồi." Thẩm Vy nghe hắn nói như vậy vui còn không hết, cứ như nhặt được báu
Sau giờ nghỉ trưa Hoàng Tịch Liên cũng đã được thả ra, sắc mặt so với hôm trước còn tệ hơn rất nhiều, ngay cả ăn cơm cũng không có tin thần ăn, cứ như vậy nằm oằn lên bàn.
"Cô làm sao vậy?"
Tư Cảnh Hàn rót một cốc nước đưa cho cô ấy, Hoàng Tịch Liên phát phát tay nhưng lại ngã đầu dựa lên vai của hắn: "Tại sao trên đời này lại có tên đàn ông ghét tôi đến như vậy chứ, tôi cũng không có chọc đến tâm tình gì của anh ta, còn anh ta không vui lại lôi tôi ra trút giận."
"Tề Thiếu Khanh không phải người tùy hứng như thế." Ấy vậy mà Tư Cảnh Hàn bất giác lại nói đỡ cho Tề Thiếu Khanh.
Hoàng Tịch Liên lập tức ngẩn lên: "Sao anh biết anh ta không phải?"
Tại sao?
Bị hỏi ngược lại Tư Cảnh Hàn không biết trả lời thế nào, vừa rồi hoàn toàn là vô thức.
Bởi vì hắn im lặng nên Hoàng Tịch Liên càng ủ dột: "Vậy mà còn nghĩ anh nhớ ra cái gì, như thế thì có người cho tôi dựa dẫm rồi."
Tư Cảnh Hàn tiếp tục không nói bởi vì căn bản hắn không hiểu mình có thực lực gì để cho cô dựa dẫm.
Hoàng Tịch Liên nhìn vẻ mặt non nớt như thanh niên mới lớn của hắn thầm thở dài một hơi, so với trước kia cô cảm thấy một Tư Cảnh Hàn ngoan độc, lãnh khốc đôi khi sẽ tốt hơn cho những người xung quanh hắn, bởi vì có hắn mọi người sẽ được che chở, thấy an tâm rất nhiều. Bây giờ hắn lại biến thành thế này, đổi lại là những người bên cạnh phải lo lắng cho hắn.
Buổi chiều, Hoắc Duật Hy đến đón Tư Cảnh Hàn từ chỗ của Hoàng Tịch Liên, bởi vì cô ấy không hồ hởi như hôm trước khiến cô phải quan tâm, chỉ là Hoàng Tịch Liên không còn tinh thần nói năng gì nữa, lơ đãng đáp hai câu rồi trả Tư Cảnh Hàn cho cô.
Trên đường đi về, lúc dừng đèn đỏ, Hoắc Duật Hy mới hỏi người đàn ông của mình: "Tịch Liên cô ấy bị sao thế?"
"Không biết nữa, từ sau khi rời văn phòng của Tề Thiếu Khanh thì biến thành dáng vẻ đó."
"Hử, liên quan đến anh Thiếu Khanh sao?"
"Đúng vậy, hai người bọn họ hôm qua còn cãi nhau rất dữ nữa." Tư Cảnh Hàn trước mặt Hoắc Duật Hy thì trở nên hoạt ngôn, kể cho cô nghe hết mọi chuyện: "Thậm chí Tịch Liên cô ấy còn ôm lấy ông xã để trêu tức Tề Thiếu Khanh."
"Cái gì?" Hoắc Duật Hy nghe đến đây thì lông măng dựng lên: "Chuyện này thì có liên quan gì đến anh? Ngoài ôm ra còn có làm gì khác không?"
"Có có, hôm qua cô ấy hôn lên chỗ này của ông xã này." Tư Cảnh Hàn chỉ chỉ lên thái dương của mình, Hoắc Duật Hy gần như là bùng nổ: "Cái quái quỷ gì thế, sao ngày hôm qua anh không kể cho em nghe, cái tên vịt giống chết bầm này!"
"Bà xã đừng đánh, đừng đánh. Lúc đó ông xã rất bất ngờ nên không cản được, hơn nữa hôm qua bà xã cũng đâu có hỏi." Tư Cảnh Hàn trả lời rất vô tư và ai đánh người vô tội như hắn chính là có tội, Hoắc Duật Hy tức muốn thổ huyết nhưng không đánh hắn nữa. Hắn lại câu môi, chỉnh sửa lời cô nói: "Hơn nữa ông xã không phải là vịt giống, so sánh như vậy xấu chết đi được."
"Vậy anh bắt em xin lỗi anh à?" Hoắc Duật Hy liếc xéo nhưng Tư Cảnh Hàn không đọc được ánh mắt của cô, hoặc là cố tình lơ đi: "Nếu được như vậy thì còn tạm chấp nhận."
"Bộp bộp bộp."
Hoắc Duật Hy lập tức cầm cái búa cao su đồ chơi liên tục gõ lên vai của hắn, đe dọa: "Anh muốn chết phải không? To gan như vậy còn bắt em xin lỗi, Tư Cảnh Hàn, anh đừng nghĩ bây giờ mình bị bệnh thì muốn làm gì cũng được, không muốn làm cục cưng sung sướng mà thích chạy khắp nơi gây sự với phụ nữ khác thì đừng trách em!"
Vẻ mặt dữ dằn của cô quả nhiên đã dọa được người, Tư Cảnh Hàn biết điều ngậm miệng.
Nhìn ánh mắt "ngây ngô" của hắn không hiểu sao Hoắc Duật Hy càng căm phẫn, giẫm mạnh lên chân ga cho xe đang dừng đột ngột chạy, Tư Cảnh Hàn theo quán tính nhào về đằng trước.
"Hừ, tốt nhất ở trường quay có gì đặc biệt thì mau khai hết ra cho em, nếu không để em tự điều tra được thì anh đừng hòng ngủ yên."
Tư Cảnh Hàn nhìn chiếc xe của mình lao vun vút trên đường, cả mui xe cũng bị mở ra, xé gió mà chạy, mắt hắn rát đến nổi đỏ lên, lo sợ mà nói: "Bà xã đừng giận, ông xã nói cho bà xã nghe, đừng chạy như vậy nguy hiểm lắm!"
Trêu chọc Tư Cảnh Hàn là một việc hứng thú, dọa cho hắn sợ lại càng hứng thú hơn, Hoắc Duật Hy giả vờ lạnh lùng, "Nói mau."
"Hôm nay có một cô gái tên Thẩm Vy cho ông xã ăn đồ ăn ngon... A..."
Hắn còn chưa kịp nói hết câu Hoắc Duật Hy đã ấn chân ga mạnh hơn, gần như để chiếc xe bay trên đường. Kỹ thuật lái xe của cô chính là được Mặc Lạc Phàm dạy ra, cả sư phụ như anh ấy còn phải khóc thét mỗi khi cô điên cuồng huống hồ gì bây giờ Tư Cảnh Hàn đang mang lá gan của Tử Mặc.
Khi về đến nhà khỏi nói khuôn mặt của Tư Cảnh Hàn xanh xao đến thế nào, mùa đông đã lạnh Hoắc Duật Hy còn cho xe chạy không thấy đường về nên bây giờ tay chân hắn đều như bị đông cứng.
"Lên tầng ngâm nước nóng đi." Cô ra lệnh, bực dọc nhìn người đàn ông của mình một cái rồi đi vào nhà bếp, lầm bầm nấu canh cho hắn.
Bây giờ nghĩ lại, để hắn bị lạnh như vậy cũng có chút đáng thương.
Nhưng mà Hoắc Duật Hy à, mày thiếu tiền đồ quá không? Vừa mới hung hăng chưa bao lâu lại xiêu lòng, tên lăng nhăng đó mày phải răng đe thật mạnh mới phải!
Nhưng mà... nhưng mà sức hút của hắn thật sự rất phi thường, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn dù cho cô có là trái tim sắt đá cũng phải nhũn ra.
Haiz...
Từ chiều bị mắng nên Tư Cảnh Hàn rất buồn, không nói chuyện với ai, rất ngoan ngoãn ăn cơm, đi tắm, rồi thẳng lên tầng đọc sách.
Hoắc Duật Hy gọi hắn xuống ăn tráng miệng, hắn cũng ỡm ờ ăn hình thức hai miếng rồi lại lên tầng, không muốn nói chuyện với cô, có vẻ rất oan uổng.
Đổi ngược lại cả Hoắc Duật Hy cũng không chịu nhường nhịn, hắn như vậy cô càng mặt lạnh như không thấy gì, không năn nỉ, không dỗ dành.
Cùng lắm là tình trạng này diễn ra đến khi xem tivi xong, liếc nhìn đồng hồ đã chín giờ cô khẽ đứng dậy mò lên phòng ngủ.
Tư Cảnh Hàn nghe tiếng đẩy cửa lập tức úp cuốn sách lên bàn, nằm xuống sát mép giường, chừa ra một khoảng xa cách.
A ha, ra là muốn chiến tranh lạnh sao?
Tâm hồn của Tư Cảnh Hàn lúc nào mỏng manh đến vậy, nói hai câu đã tự ái làm mình làm mẩy, giận dỗi với ai, lạnh nhạt cho ai xem đây? Cho cô xem à, cho cô dỗ hắn mới chịu à?
Nếu không dỗ thì sao? Có phải hay không sẽ suốt ngày như vậy?
Nghĩ cô sợ hắn lạnh nhạt với mình chắc?
Chắc hắn nghĩ vậy.
Ừ thì... cô cũng nghĩ vậy, cho nên xuống nước gọi hắn trước: "Tiểu Bạch, qua uống sữa này."
"Không." Tư Cảnh Hàn đạp chăn, cao ngạo, kèm thêm là tự kiêu.
Hoắc Duật Hy bò lên giường, lật hắn đang nằm nghiêng ra, Tư Cảnh Hàn giãy, cô càng ôm chắc hắn hơn: "Được rồi, nháo cái gì chứ, anh cũng không phải trẻ con, chờ được dỗ dành mới hết giận. Là nam nhi chi chí, ai lại chấp nhặt với phụ nữ."
"Bà xã không phải phụ nữ."
"Cái gì?"
"Bà xã là bà xã, không phải cái gì khác."
Thôi được rồi, cô bái phục lý lẽ hùng hồn của tên này.
"Nhích ra xem." Khi Tư Cảnh Hàn chịu lên tiếng thì mọi chuyện dễ hơn hẳn, cô bắt đầu dắt mũi được câu chuyện mà dụ dỗ hắn làm theo lời mình.
Theo bản năng Tư Cảnh Hàn nhích ra thật, thuận thế Hoắc Duật Hy liền nằm đè lên trước ngực hắn, với tư thế này thì hắn đừng cầu mong quay đi đâu: "Bà xã nặng."
"Nặng cái gì chứ, tại anh yếu ớt. Trước kia cũng không thấy anh chê em béo!"
"Có mà." Tư Cảnh Hàn lần nữa khẳng định những chuyện trước kia làm Hoắc Duật Hy cứng họng nhưng cô không hỏi sâu thêm, bởi vì có thể sẽ là một cái bẫy do tên ngốc này giăng ra.
Hai người nằm im lặng thêm một lúc Hoắc Duật Hy bất giác ngẩn đầu dậy, chòm cổ lên hôn lên má Tư Cảnh Hàn nghe rõ một tiếng: "Ông xã, lúc chiều là bà xã hơi kích động. Xin lỗi ông xã được không?"
"Có kèm thêm điều kiện nào không?"
Đừng tưởng Tiểu Bạch này dễ dụ.
Hoắc Duật Hy á khẩu, rõ biết hắn vẫn dư thừa thông minh nhưng năm lần bảy lượt muốn dụ hắn một lần.
Chỉ là đừng mong gạ gẫm được gì từ chỗ hắn.
Thôi thì cô cứ đường đường chính chính mà nói rõ: "Sau này anh đừng ăn đồ ăn của người khác nữa, được chứ?"
"Nhưng mấy món đó thực sự rất ngon."
"Ngon đến thế nào?" Hoắc Duật Hy gặng hỏi.
"Thế này này." Tư Cảnh Hàn dang hai tay ra mô phỏng tính chất của món ăn đã đạt đến tầm cỡ nào.
Hoắc Duật Hy nheo mắt lại: "Anh đã ăn hết mấy món?"
"Sườn chua ngọt, tôm rim cay, canh khoai tây." Hắn dễ dàng khai ra hết: "Còn có món đặc sản ở quê cô ấy ông xã chưa được ăn lần nào."
"Sao cơ, anh không ăn được món cay mà, thế mà lại vì cái Thẩm Vy kia ăn đến căng da bụng sao?"
Tư Cảnh Hàn nhìn bà xã của mình nói hai câu lại đanh đá mắng một câu, hắn chau mày: "Bà xã đừng hung dữ."
"Tư Cảnh Hàn!"
"Đấy, thấy không, lại hung dữ." Hắn điểm vào mũi của cô, tố cáo.
Hoắc Duật Hy trước mắt đành thu liễm lại để không bị hắn nói là hung dữ, một mặt hỏi tiếp:
"Hừ hừ... vậy thì Thẩm Vy kia hiền dịu lắm sao?"
Tư Cảnh Hàn suy nghĩ sau đó gật đầu: "Cô ấy rất tốt tính, còn hứa lần sau sẽ làm đồ ăn ngon cho ông xã nữa."
"Cái gì cơ?" Quả thật cô được đẩy từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác: "Vậy anh có đồng ý với cô ấy không?"
"Có." Tư Cảnh Hàn không biết dối gian một lời nào làm Hoắc Duật Hy tức lộn cả ruột gan.
"Anh... anh không thể khéo léo hơn một chút à, có biết như vậy sẽ khiến em khó chịu không?"
Cô tự hỏi tên này sao thiếu nội hàm đến thế cơ chứ?
Ai ngờ Tư Cảnh Hàn đáp lại cô cũng bằng một câu thấu cả ruột gan: "Vậy lúc bà xã dựa vào Tề Thiếu Khanh, bà xã không biết ông xã sẽ buồn?"
"Tiểu Bạch, đó không phải là như anh nghĩ, Tề Thiếu Khanh đối với em chỉ là bạn bè." Cô lập tức giải thích.
"Bạn bè nhưng còn ôm nhau, bà xã dựa vào anh ta. Anh ta lớn lên đẹp trai, vừa có tiền vừa có gia thế, ngược lại nuôi ông xã thì tốn tiền, nên bà xã mới thấy uất ức, đúng không?"
Tư Cảnh Hàn không nói thì thôi, hắn nói ra câu nào cũng làm Hoắc Duật Hy đứng ngồi không yên.
Hắn trở mình, để cô nằm riêng một bên, đại biểu cho việc hắn đã giận rồi, hắn cũng có tự tôn và tự ti, cho nên không phải lúc nào cũng là hắn thuận theo cô, có lúc cô nên hướng về phía hắn.
Hoắc Duật Hy nhìn ra tâm trạng của Tư Cảnh Hàn, trong lòng có chút hoảng hốt, Tiểu Bạch bình thường ngây thơ không biết giận hờn hoặc có giận cũng không quá một giờ, nhưng bây giờ hắn lại lý trí nói đến nước này, có phải hay không là giận thật sự?
Thế mà cô lại không chú ý đến suy nghĩ của hắn, cứ cho rằng hắn ngốc nghếch không biết để bụng, ai ngờ đâu vẫn như trước kia hắn là chúa để ý, cô vừa động đậy một cái hắn liền thu hết hành tung vào trong lòng.
Lòng cô bỗng dưng hoảng sợ, cứ như là bị hắn bắt gian, vội vàng ôm lấy đối phương: "Tiểu Bạch, không phải, bởi vì lúc đó em xúc động nên mới cần người an ủi, anh ấy đối với em thật sự chỉ như người anh trai thôi."
Tư Cảnh Hàn không phải dạng người vì một hai câu của cô mà hạ tự tôn xuống, hắn hỏi vặn lại: "Vậy ông xã đối với bà xã là cái gì?"
"Hả?"
Thấy cô ngẩn ngơ, hắn lắc đầu thất vọng: "Bà xã luôn như thế, làm ông xã nghĩ rốt cuộc bà xã đã xem ông xã là cái gì? Bà xã chưa lần nào nói yêu ông xã, không cho ông xã bất cứ khẳng định nào... buộc ông xã bất an lo sợ có khi nào ông xã so với cái gọi là anh trai không quan trọng bằng!"
"Tiểu Bạch, sao có thể, anh đối với em là quan trọng nhất!" Hoắc Duật Hy chắc như đinh đóng cột mà khẳng định ngay.
Tư Cảnh Hàn nhìn cô nhưng không đáp, hời hợt nhắm mắt, ép cô phải nói ra lòng mình.
"Tiểu Bạch, nghe em nói này, mở mắt ra..." Hết cứng thì lại mềm, Hoắc Duật Hy thực sự xem hắn là hàng dễ vỡ mà nâng niu, chiều chuộng trong tay.
Hắn vẫn nhắm mắt buộc cô phải cúi đầu áp môi lên má của hắn, lập tức cảm giác được sự mịn màng công phá thần trí, giọng cô càng mềm hơn:
"Thật sự muốn nghe em nói em yêu anh thì mới chịu sao?"
"Tình yêu là quà cho không biếu không, sao có thể gượng ép? Nếu bà xã nói yêu ông xã là do bị ép buộc thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì." Tư Cảnh Hàn thở hắt một hơi chế giễu, nhưng đôi mắt trí tuệ lại lóe lên chút ánh sáng đặc biệt.
________
18/4/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...