Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Hoắc Duật Hy vui vẻ lên lầu thay quần áo, cô mặc một chiếc áo thun rộng rãi màu xanh da trời nhạt và một chiếc quần đùi màu trắng sữa. 

Vì đa phần không có ai đến nhà nên cô lựa chọn rất mát mẻ, cộng thêm suy nghĩ thông thoáng với lối sống hiện đại và mục tiêu sự nghiệp. Nên cuối cùng cả tủ quần áo không có cái nào dài đến đầu gối.

Hoắc đại tiểu thư cô tuy có nhà tài phú nhưng rất tham tiền, yêu tiền và thương tiền. Tất cả mấy cái quần áo này toàn ngay đợt sale ở mấy cửa hàng trang phục của sinh viên mua về, mỗi ngày mòn mỏi ngóng trông, chỉ mong nhanh chân gom được nhiều đồ hơn.

Hoắc Duật Hy lại vui vẻ đi xuống lầu, mang nguyên liệu vào bếp chuẩn bị chế biến.

Tử Mặc thấy cô đi xuống thì quay đầu lại nhìn, ánh mắt chớp một cái, cũng khập khiểng đi theo. Hoắc Duật Hy liếc mắt để ý thấy hắn vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân ở bệnh viện chưa có thay ra.

"Tử Mặc, anh có áo nào rộng không? Tôi thay giúp anh."

Tử Mặc lắc lắc đầu.

"Hì hì, biết ngay mà, tôi lúc nãy có mua cho anh. Dù sao bây giờ tay anh bị như vậy, quần áo bình thường mặc cũng khó khăn." He he, đồ sale không mua thì uổng quá, dù sao cũng là free size, cô chỉ mới mặc hai lần, cũng còn được xem là mới mà.

"Cảm ơn cô, Tiểu Duật Hy."

"Không có gì đâu." Hoắc Duật Hy mỉm cười, nhón chân xoa đầu Tử Mặc nhưng hắn chụp lấy tay của cô, rồi chuyển vị trí dời lên tóc của Hoắc Duật Hy, xoa xoa.

"Tiểu Duật Hy thấp quá, không nên học đòi xoa đầu đâu." Tử Mặc vểnh môi nói, cơ hồ rất dễ dàng đem Hoắc Duật Hy làm đồ gác tay.

"Tiểu Bạch Kiểm!" Cô cao 1m70 đấy. Dù không đạt chuẩn làm siêu mẫu thì cũng làm người mẫu được mà? Hơn nữa cô chỉ mới 18 tuổi thôi, sẽ còn cao lên nữa, cao lên nữa. Cô vững tin sẽ là thế luôn!

Hoắc Duật Hy giật tay ra, muốn đánh lên người Tử Mặc, hắn liền xoay người, "Đánh lưng đi, đánh ở ngực bây giờ...đau lắm."

Hoắc Duật Hy quả thật đã bị lời nói này của hắn đập chết tươi tư tưởng báo thù.

"Hứ, tha cho anh!"

Nói xong cô liền phủi tay đi vào bếp, Tử Mặc mỉm cười tập tễnh đi theo.

Hoắc Duật Hy lại bắt đầu sơ chế nguyên liệu, đem kim chi ra, cắt miếng vừa ăn. Các loại rau khác cũng tương tự, nhìn nhìn mấy loại nấm thì bổ đôi.

Hành tây bóc vỏ rồi lại cắt múi. Thịt ba chỉ cũng được thái lát mỏng.

Vốn dĩ muốn nấu lẩu cay Trùng Khánh, nhưng suy nghĩ lại, so với việc để Tử Mặc ngơ ngáo nhìn mình làm thấy thích hơn việc hắn biết món ăn kia rồi, có khi sẽ chạy mất dép.

Tử Mặc nhìn Hoắc Duật Hy bắt nồi nước, bỏ mấy thứ gì đó có mùi hăng hăng ớt vào thì nhíu mày, chạy sang một bên né tránh.

Tên Tiểu Bạch này ắt hẳn là quanh năm chỉ ủ trong nhà, ngay cả mấy món hot như vậy mà cũng không biết. Cuộc đời sinh viên của hắn đúng là lãng phí quá đi.

Hoắc Duật Hy khẽ than một tiếng trong lòng, cố tình bỏ thêm chút bọt ớt vào nồi.

Tử Mặc bất giác đưa tay lên bụng, đã có chút nhộn nhạo.

"Xong rồi!"

Hoắc Duật Hy vui vẻ bày ra bàn, kéo Tử Mặc ngồi xuống.

"Hì hì, Tiểu Bạch xem có phải rất thơm không?"

"Tiểu Duật Hy...cái này..."

"Lẩu cay Hàn Quốc đó Tiểu Bạch, vốn dĩ sẽ nấu lẩu cay Trùng Khánh nhưng lại nghĩ món này lạ mắt hơn."

"Lẩu cay Trùng Khánh? Có cay lắm không?" Tử Mặc càng hoang mang không biết.


Ặc!

Ngay cả món lẩu nổi tiếng vậy Tiểu Bạch cũng không biết nữa hả? Hắn là người ở đất nước nào đến vậy trời?

"À, món lẩu đó cũng không cay lắm." Ăn vào chỉ chảy nước mắt thôi. "Mà bỏ qua đi, chúng ta ăn cái này trước đã."

Tay phải của Tử Mặc không cử động được nên Hoắc Duật Hy trực tiếp ngồi cạnh bên hắn để tiện đút thức ăn.

Ha ha ha, vốn dĩ ăn lẩu mà không thể dùng đũa thì quá thê thảm rồi. Bây giờ lại ăn lẩu cay, Tiểu Bạch như cá nằm trên thớt, cô đút cho thứ gì hắn dám chê bai sao?

He he he.

"Này, mau thử chút nước lẩu xem có vừa miệng không?" Hoắc Duật Hy đưa cho Tử Mặc một cái muỗng và một cái bát.

"Được...được..." Tử Mặc cầm muỗng lên, nhìn chất lỏng đỏ tươi khiến hắn có cảm giác mấy trái ớt đang bơi trong đó. Đưa lên miệng, rồi nuốt xuống...

"Thế nào? Có ngon không?" Hoắc Duật Hy lấp lánh ánh mắt mong đợi.

"Rất ngon..." Tử Mặc có vẻ rất thật lòng nói. Tay trái hắn lại áp lên bụng.

"Hả, thật sao? Vậy anh ăn nhiều một chút đi."

"Được." 

Hoắc Duật Hy gấp nấm bỏ vào muỗng của hắn, bản thân lại ăn một miếng thịt ba chỉ. Tự cảm thán bản thân nấu ăn tại sao lại ngon như vậy chứ, ha ha...

"Tiểu Bạch, muốn ăn cái nào?"

Tử Mặc nhìn nhìn, rồi đưa tay chỉ vào một miếng nấm bào ngư, lại chỉ thêm một loại rau vừa mới chín tới.

"Hả, sao anh ăn rau không vậy? Nè, ăn thịt đi, xúc xích nữa..." Hoắc Duật Hy hồ hởi đổ đầy nửa bát cho Tử Mặc, rồi cuốn cuốn vài sợi mì vào muỗng đưa đến bên môi hắn, Tử Mặc rất ngoan ngoãn ăn.

Có vẻ hắn ăn cảm thấy ngon thật, Hoắc Duật Hy gấp cho thứ gì hắn đều ăn hết. Cô nhìn Tử Mặc ngây ngô ăn không khỏi đắc ý.

Nổi lên đi! Nổi lên đi! Trên làn da xinh đẹp...nổi lên đi...

"A...Tiểu Bạch..." 

Tử Mặc liền há miệng, Hoắc Duật Hy vui vẻ đút cho hắn, đút rồi lại đút.

Sau khi no nê, Hoắc Duật Hy đỡ Tử Mặc đứng dậy.

"Tiểu Bạch ra phòng khách ngồi đi, tôi dọn dẹp một chút đã."

"Tiểu Duật Hy, thật là phiền cho cô, tôi lại không làm được gì cho cô cả."

"Hì, anh ngoan ngoãn ngồi ngoài phòng khách là giúp cho tôi rồi. Đi đi." Hoắc Duật Hy phẩy phẩy tay, Tử Mặc cũng xoay người đi ra phòng khách.

Hoắc Duật Hy ở trong phòng bếp ca hát vui vẻ, lâu rồi không có người ăn trưa cùng, thế nào lại ăn cùng Tiểu Bạch nên càng có tâm tình hơn. 

Cô liếc xem đồng hồ, 2 giờ chiều. Ách, trễ vậy rồi sao? Vậy mà cô nghĩ còn ở giữa trưa cơ.

Hoắc Duật Hy nhanh tay rửa sơ một lượt, cắt một đĩa trái cây đem ra phòng khách.

Tử Mặc thấy cô ra thì ngồi nhích sang một bên. Hoắc Duật Hy cũng thuận thế ngồi xuống, ngẩn nhìn Tử Mặc đang mở ti vi xem cái gì.

Hóa ra là xem thế giới động vật, còn xem chim cánh cụt nữa chứ. Nhìn mấy con chim to béo đó, Hoắc Duật Hy đã muốn cười, mà nhìn thêm vẻ mặt tập trung của tên Tiểu Bạch này nữa Hoắc Duật Hy nhịn cười đến nội thương.


"Tiểu Bạch, ăn trái cây đi." Cô đưa cho hắn một miếng táo, bản thân lại cầm mấy quả nho, lột vỏ.

Tử Mặc cắn một miếng táo, từ tốn nhai, vẫn là bộ dạng "vân đạm phong khinh". Hoắc Duật Hy nhìn hắn ăn, bản thân cũng như ngắm mĩ cảnh.

"Tiểu Duật Hy, sao vậy?" Tử Mặc quay lại nhìn cô, chớp mắt hỏi.

"À, không có gì, nho ngọt, ăn đi." Hoắc Duật Hy nhét vào miệng hắn, Tử Mặc cúi đầu cắn nhẹ vô tình chạm vào đầu ngón tay của Hoắc Duật Hy.

"..." Hoắc Duật Hy lập tức bật dậy, "Tôi, tôi...lên lầu lấy áo cho anh thay."

"Cảm ơn, vậy tôi cũng về phòng thay quần áo."

"Được..." Hoắc Duật Hy bịch bịch chạy lên phòng, đóng sập cửa lại, đem đầu ngón tay vừa rồi bị cắn trúng ra xem.

Không xong rồi! Sao tự dưng đỏ mặt tía tai thế này?

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chỉ là người ta vô tình mà thôi, rất bình thường.

Rất bình thường!

"Cộc cộc cộc"

"Tử Mặc, áo của anh đây."

"Cạch" không bao lâu, Tử Mặc mở cửa ra. Hắn đã thay một quần dài thường ở nhà màu trắng, khá thoải mái.

"Để tôi thay áo giúp anh."

Cẩn thận mặc chiếc áo bạc rộng thùng thình vào cho Tử Mặc, Hoắc Duật Hy mỉm cười đại công cáo thành, "À, quần áo của anh đâu, sẵn tiện tôi đem giặt luôn."

Tử Mặc nhìn Hoắc Duật Hy đem quần áo của mình rời đi, lại nhìn chiếc áo đang mặc cùng một loại, cùng một kiểu dáng với cái cô đang mặc, hắn lại đưa tay lên bụng, khẽ nằm xuống giường.

Hoắc Duật Hy đem quần áo đi phân loại, thật ra tiệm giặc ủi cách đây 10 km, nằm trong nội thành. Còn biệt thự này là ở ngoại ô thành phố K, bình thường Hoắc Duật Hy cũng không đem đến tiệm giặt ủi, mà tự mình làm.

Quần áo thông thường cho vào máy giặt, bấm nút là xong, còn đồ lót, vì cô cũng ngại máy giặt giặt không sạch nên thường sẽ tự giặt tay, dù sao cũng chả phải là việc nặng nhọc gì.

Gia đình tài phú nhưng vẫn có một số quy tắc riêng, Hoắc Duật Hy cô là người thích tự do bay nhảy, không thích ràng buộc bởi khuôn khổ và chuẩn mực của các cô tiểu thư danh giá, khuôn vàng thước ngọc. Vì thế cũng là một trong những nguyên nhân cô không sống ở dinh thự Hoắc gia mà chạy đến đây bay lượn, khám phá thật ra thế giới quan này có bao nhiêu điều kỳ thú mà trong cái lồng son kia cô không hề biết.

Hoắc Duật Hy nhìn trong đống quần áo mình gom từ chỗ Tử Mặc, có cả đồ lót.

Hoắc Duật Hy cũng chả thấy gì lạ, đổ bột giặt ra, đeo găng tay lên, cho tất cả đồ lót đã mặc ra vào. 

Giặt giặt lại chà chà. 

Xong hết thảy đồ của cô, lại giặt tiếp...

Hoắc Duật Hy đang vò vò, lại nhìn nhìn, chớp mắt một cái...giở cái đang cầm trên tay lên.

Mặt nhanh chóng đỏ như tôm luộc. Trời ơi! Lúc nãy không cảm thấy, nhưng sao bây giờ cô cảm thấy cách lòng bàn tay là một thổi than nóng hổi.

Cái này là của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch dù thế nào cũng là đàn ông. Còn cô đang cầm quần nhỏ của người ta và hì hục giặt.

Hoắc đại tiểu thư Hoắc thị!

Hoắc Duật Hy nuốt nước bọt một cái, hoảng hồn. Thấy cái quần màu xám kia sao lớn quá vậy, hơn nữa Tiểu Bạch rất cao, rất cao, mũi cũng vừa cao vừa thẳng. Chắc cái kia cũng....


Cái gì vậy?!!!

Hoắc Duật Hy mày đang nghĩ cái gì vậy? Mày là con gái nhà hào môn "khuê các", sao có thể có những suy nghĩ xấu xa như vậy?

Nhưng mà người ta nói đàn ông mũi cao thì cái kia...

"Tiểu Duật Hy!"

Hoắc Duật Hy giật mình đứng phắt dậy, trên tay còn cầm chiếc quần kia, kêu lớn: "Hả, có chuyện gì?"

Tử Mặc nhìn nhìn rồi nhíu mày, tai hơi đỏ đi đến muốn giật lấy. "Cái này, thật ngại quá, khi nào tháo băng tôi sẽ tự giặt."

"A...không sao, không sao. Tôi cũng giặc xong rồi, đừng nhìn, anh ra ngoài đi. Dù sao cũng là quần áo thôi mà, không sao." Hoắc Duật Hy đẩy Tử Mặc đi ra ngoài, hai người lúng túng không thôi, cứng nhắc nói chuyện.

Tử Mặc đứng ở bên ngoài nghe tiếng nước chảy bên trong, lúc nãy vội vàng đi xuống không ngờ thấy đúng cảnh như vậy, hắn cũng không biết làm thế nào.

Hoắc Duật Hy ở bên trong, điên cuồng giặt cho xong. 

Chết thì chết! Dù gì Tiểu Bạch cũng thấy rồi, cô còn lo ngại gì nữa, chỉ cần tỏ vẻ không sao là được rồi.

"Xoạch" Hoắc Duật Hy mở cửa ra. "Tiểu Bạch, xong rồi..khi nào khô sẽ đem cho anh."

Tử Mặc ngẩn đầu nhìn Hoắc Duật Hy, cô cũng nhìn hắn, không khí bỗng chốc im bặt. Một lúc sau Tử Mặc mới lên tiếng:

"Tiểu Duật Hy, tôi lên phòng."

"Được...được. Khi nào ăn tối tôi sẽ gọi anh."

"Ừm." Tử Mặc gật gật đầu xoay người lên lầu, tay trái đặt trên bụng, từ từ bước đi.

Hoắc Duật Hy cũng chỉ biết đỏ mặt cúi đầu ngồi bệch xuống ghế. Chắc là Tiểu Bạch xấu hổ mới lảng tránh như vậy, mà cô cũng xấu hổ không kém gì hắn.

Lấy gối ôm ôm vào ngực, Hoắc Duật Hy đưa tay lấy điều khiển mở kênh. 

Trên truyền hình là đoạn cuối của một gia đình chim cánh cụt đã có hai chú chim con lẩm đa lẩm đẫm bước đi trên biển. 

Hoắc Duật Hy vân không nhịn được bật cười, chuyển thêm sang kênh kế tiếp, là tin tài chính mới nhất hiện nay, thị trường chứng khoáng lại biến động...

Chán ngắt, cô lại chuyển thêm một kênh nữa, là kênh thời trang mua sắm, lúc này mới thấy hài lòng dừng lại xem.

Xem xong thì lại về phòng, nhớ đến ở trường đại học cũng không có việc gì làm nên lại nằm ường ra chán chường. 

Thật ra trường đại học cô đang theo học là Trường đại học Nghệ thuật lớn nhất cả nước và mang tầm cỡ quốc tế, có vị trí và ảnh hưởng không nhỏ về vị thế trong các xếp hạng nơi đào tạo những minh tinh xuất sắc, đứng đầu thế giới. Trường đại học bao gồm nhiều lĩnh vực nhưng sân khấu điện ảnh như diễn viên, ca sĩ, và sàn catwalk cũng là một trong những hạng mục đầu tư thế mạnh của trường, đem lại nguồn lợi và danh số lớn nhất từ các công ty điện ảnh, nghệ thuật lớn hàng đầu.

Ngoài việc học ở các buổi đào tạo người mẫu, cô cũng đăng ký ở khóa Sân khấu điện ảnh, học hỏi được chút ít. Do có ngoại hình và dung mạo xuất chúng nên khá được ưu ái, có những chuyên đề hoặc hạng mục dành cho người mới cô điều được đề cử.

Thật ra, bà già quản lý khó tính ở trường đại học dù bề ngoài hay xéo sắc nhưng cũng rất quan tâm cô và Mộc Tích, cả một trường đại học lớn như vậy, bà già Mạch Phỉ Quân lại là người của tổng bộ, chuyên phụ trách các hạng mục đầu tư nghệ thuật lớn lại dồn tinh lực không nhỏ vào lớp học của cô, làm luôn chức quản lý nhỏ này chỉ vì các cô, quả ưu ái không ít.

Chỉ là, khó tính thế làm sao cô chịu nổi?!

Hoắc Duật Hy nằm ườn xuống tiếp, quơ quơ tay lấy điện thoại gọi cho Mộc Tích. Gọi chỉ mới 5 phút bên kia đã nghe tiếng Mạch Phỉ Quân, hai người liền vội vàng cúp máy.

Lướt weibo thêm một chút, Hoắc Duật Hy lại ngủ mất, đến chiều khi tỉnh dậy đã là 6 giờ. Hoắc Duật Hy lòm còm bò dậy, xuống bếp nấu cơm.

Lúc đi qua phòng Tử Mặc thì không thấy động tĩnh gì, cô cũng không có gọi mà đi thẳng xấu lầu.

Nấu xong một món canh, một món xào, hai món mặn. Hoắc Duật Hy bày ra mới cất tiếng gọi: "Tiểu Bạch, xuống ăn cơm đi này."

Không có tiếng trả lời, Hoắc Duật Hy nhìn đồng hồ: 7 giờ tối rồi. Cô gọi thêm lần nữa cũng không thấy trả lời. Chẳng lẽ Tiểu Bạch ngủ quên rồi?

Hoắc Duật Hy lên lầu, đến trước cửa phòng gõ gõ: "Tiểu Bạch, xuống ăn cơm đi."

"..."

"Tiểu Bạch, anh ngủ hả? Tôi vào được không?"


"Tiểu Duật Hy ăn trước đi, tôi không đói." Lúc này Tử Mặc mới cất giọng khẽ khàng trả lời.

Hoắc Duật Hy nhíu mày, "Sao giọng của anh lạ quá vậy? Tôi vào được không?"

"Không, không cần đâu."

Hoắc Duật Hy càng nghi hoặc hơn, đẩy cửa đi vào. 

Tử Mặc nằm trên giường đang ôm bụng, cả người cong lại. Vẻ mặt nhắn lại thành một đoàn, trắng bệch...trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Tiểu Bạch, anh làm sao vậy?"

Hoắc Duật Hy hoảng hốt chạy đến, Tử Mặc khó khăn ngồi dậy, tay vẫn giữ ở bụng.

"Tiểu Bạch, anh bị làm sao vậy hả?"

"Tôi hơi đau bụng." Mi tâm của hắn khi nói câu này cũng nhíu chặt lại vì cơn quặn ở bụng lại dâng lên.

"Anh không biết ăn cay sao?"

Tử Mặc gật gật đầu. Hoắc Duật Hy ngẩn ngơ, không ngờ lại là như vậy, vậy tại sao hắn không nói mà còn cố tỏ ra vẻ ăn rất ngon.

"Sao anh không nói với tôi hả? Bây giờ phải làm sao?" Hoắc Duật Hy hoảng lên, hốc mắt lại ươn ướt. Chỉ tại vì cô nghĩ ra mấy cái trò nghịch ngợm kia mà bây giờ Tiểu Bạch mới chịu đau như vậy, nhất định vì hắn muốn làm cô vui lòng mới không nói, còn ăn rất nhiều, rất nhiều đồ lẩu cay như vậy.

Thảo nào từ lúc ăn nồi lẩu đó đến giờ, Tiểu Bạch luôn để tay lên bụng. Tại sao cô lại sơ ý như vậy chứ? 

"Tiểu Duật Hy đừng lo, tôi không sao đâu? Tại vì cô nấu rất ngon nên tôi mới thích ăn..."

"Anh đừng nói dối, rõ ràng anh ăn không ngon. Còn cố ăn làm gì chứ?" Có người không biết ăn cay nào lại ăn nồi lẩu cay xè mà cảm thấy ngon đâu? Đau bụng đến như vậy mà ngon thế nào chứ?

Hoắc Duật Hy muốn khóc, "Tiểu Bạch, xin lỗi...là tôi không để ý, mới hại anh ra nông nổi này."

"Tiểu Duật Hy, cô đừng tự trách. Cô nấu cho tôi ăn là tôi rất vui rồi, sao có thể đòi hỏi bắt cô thay đổi sở thích theo ý mình được."

"Không phải đâu, Tiểu Bạch là lỗi của tôi...là lỗi của tôi." Hoắc Duật Hy càng nghe Tử Mặc nói càng đau lòng hơn, ôm lấy cổ của hắn khóc lên.

Tiểu Bạch, xin lỗi. Anh tin tưởng tôi như vậy mà tôi lại dùng thức ăn cố tình hại anh, có phải nếu anh biết là tôi cố tình nấu cay hơn bình thường để chọc anh thì anh sẽ giận tôi luôn không?

Tử Mặc muốn nói gì đó nhưng dường như cơn đau từ dạ dày ngày một nhiều hơn, hắn chỉ có thể thở dốc.

"Tiểu Bạch, anh đau nhiều như vậy hay là chúng ta đi bệnh viện đi, được không?"

"Không cần đâu, Tiểu Duật Hy...cô lấy giúp tôi lọ thuốc giảm đau trong hộc tủ đi." 

Hoắc Duật Hy gật đầu, cuối người tìm kiếm trong chiếc tủ đặt đèn ngủ. Sau đó lại nhanh chấn đi rót một cốc nước lọc, đưa cho Tử Mặc. Hắn đón lấy, đổ ra vài viên thuốc rồi uống vào cùng với nước lọc.

"Tiểu Duật Hy, lại đây ngồi đi. Đừng lo lắng, tôi hay bị đau dạ dày lắm, không sao đâu? Nên cô đừng tự trách nữa, là do tôi thôi."

"Thật...thật không?" Hoắc Duật Hy ngồi xuống bên giường, vẫn lo lắng hỏi.

Tử Mặc gật gật đầu: "Cả thuốc giảm đau tôi cũng có sẵn mà, làm sao gạt cô được." Hắn lại đưa lọ thuốc lên, lắc lắc.

"Nhưng không phải đâu, nếu anh bị đau dạ dày thì chắc chắn biết bản thân không được ăn quá cay. Nhưng lúc trưa anh không nói, còn ăn rất nhiều nữa...anh không biết như vậy sẽ rất nghiêm trọng sao?"

"Tôi biết."

"Vậy tại sao còn ăn?"

"Vì tôi rất thích ăn đồ Tiểu Duật Hy nấu."

"Anh...anh là đồ ngốc!" Hoắc Duật Hy nhìn Tử Mặc, không nhịn được đấm đấm vào bả vai bên trái của hắn, nước mắt cũng tuôn ra lần nữa. Tử Mặc yếu ớt mỉm cười hơi kéo cô tới trước, ôm vào lòng.

Có rất nhiều câu chuyện đẹp hơn cả cổ tích, không cần mang hơi thở của những nụ cười ngọt ngào vui vẻ, mà chỉ cần là giọt nước mắt rơi trên bờ vai tin cậy cũng đã hạnh phúc lắm rồi.

Cổ tích có ngày rồi cũng phải tỉnh giấc, nhưng là hiện thực thì chỉ cần nắm bắt và đeo đuổi mà thôi.

Hoắc Duật Hy không cần ngọt ngào của cổ tích, chỉ cần nước mắt hạnh phúc của hiện thực. Bởi vì như vậy...cô sẽ không cần phải tỉnh giấc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui