Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Lâm Hi Hi cười cười, thấy Nguyễn Húc ngẩn cả người, nàng nhẹ nhàng nói: “Anh không sao chứ?”

Nguyễn Húc phục hồi tinh thần, cũng cười cười, khởi động xe.

Người con gái bên cạnh vô cùng yên lặng, khiến cho tim người ta loạn
nhịp, Nguyễn Húc vẫn nhẹ giọng cùng nàng nói chuyện, thỉnh thoảng còn
nói giỡn, nàng thỉnh thoảng cũng bị chọc cười.

Chiếc áo sơ mi ca rô màu vàng làm hiện lên thân hình nhỏ nhắn xinh xắn
của nàng, ưu nhã lộ ra vẻ khả ái, chiếc váy màu đen ôm sát bên hông, hai chân thon dài khép sát vào nhau, đẹp không gì sánh được.

Nguyễn Húc cố gắng rất nhiều mới có thể chuyên tâm lái xe, chìm đắm trong bộ dáng tươi cười của nàng, thưởng thức hồi lâu.

“Tôi ổn, Dịch Dương lần này đi công tác tại sao lại không mang cô đi
cùng?” vươn người giúp nàng mở cửa xe, Nguyễn Húc nhìn nàng nói.

Săn sóc đưa tay che ở mui xe tránh không cho nàng va phải, “Tôi nghĩ cô
sẽ đi cùng cậu ấy, cho nên mới chủ động yêu cầu ở lại công ty.”

Lâm Hi Hi có chút bối rối, hoàn cảnh hai người trong lúc đó có liên quan gì đến việc này?

Nguyễn Húc nhìn nàng cười cười, “Tin tôi đi, Dịch Dương sẽ không thích
có kẻ quấy rối thời gian hai người cùng một chỗ, tôi nghĩ mình cũng là
người biết điều.”

Lâm Hi Hi lúc này mới hiểu được ý tứ của hắn, mặt hơi đỏ lên, cùng hắn
đi vào bên trong nhà trọ, nhẹ giọng giải thích: “Không phải như vậy, tôi cùng Tần tiên sinh không phải loại quan hệ này.”


Nàng khó khăn lắm mới nói xong, không hiểu sao Nguyễn Húc lại nghĩ như
vậy, nàng cùng Tần Dịch Dương cũng không có quan hệ nhạy cảm gì.

Nguyễn Húc cười cười, từ chối cho ý kiến.

“Hi Hi tôi nhớ không lầm thì cô đã tốt nghiệp được hai năm? Hai năm
trước… Cô cũng ở thành phố này?” Đợi thang máy khá lâu, Nguyễn Húc làm
như vô tình hỏi.

Lâm Hi Hi gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó tôi mới tốt nghiệp, cũng chuẩn bị
đi làm ở đây, cho nên cùng Viện Y ra ngoài thuê phòng trọ, tất cả đều
rất thuận lợi, tại lúc ấy nghĩ sau đó cùng Nhạc Phong kết hôn, ở thành
phố này định cư, sinh hoạt sẽ thuận tiện hơn…Thế nhưng…”

Lông mi của nàng cụp xuống, không hiểu vì sao lại nghĩ đến sự việc hai
năm trước, trong lòng có chút khó chịu, không tiếp tục nói nữa.

Nguyễn Húc nhìn sắc mặt nàng, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Nhưng mà thế nào? Có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với cô?”

Trong lòng Lâm Hi Hi căng thẳng, thiếu chút nữa cho rằng Nguyễn Húc biết chuyện gì.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, hời hợt nói: “Không có gì, bất ngờ chính là Nhạc Phong phản bội, chúng tôi chia tay, những dự tính trong tương lai đã
không còn …Thực sự không có gì, loại chuyện này trong thành phố xảy ra
hàng ngày, cuộc sống vẫn tiếp tục.”

Giọng điệu của nàng rất nhẹ, như là tự nói với bản thân, hơi thở mong manh.

Nguyễn Húc không thể dời mắt, mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, Lâm
Hi Hi cất bước đi ra, dây túi xách không may mắc vào dây lưng, nàng cả
kinh, ngừng bước, Nguyễn Húc vội vàng giúp nàng cởi ra, hơi thở Lâm Hi
Hi lúc này mới bình ổn.

Khoảng cách của hai người rất gần, Lâm Hi Hi nhìn hắn cười cười: “Cảm ơn.”

Trong nháy mắt Nguyễn Húc cảm thấy mê muội, vừa rồi khoảng cách gần như
vậy, hắn cơ hồ nhìn thấy từng tấc da thịt mềm mại trắng nõn không một
tia tỳ vết, cánh môi hồng phấn tươi đẹp ướt át, nếu không phải đôi mắt
trong veo kia đang nhìn hắn, hắn cơ hồ nhịn không được mà hôn lên đó.
Nguyễn Húc có chút tự giễu nở nụ cười, như thế nào chính mình cũng trở
lên mất kiểm soát?

“Khoảng thời gian này tôi vẫn sẽ đúng giờ trở về, cô có vệc gì cứ đến
tìm tôi,” Nguyễn Húc nhìn nàng cầm chìa khóa mở cửa nhà, mở miệng nói,
nhìn biểu tình nghi hoặc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi, hắn chợt thấy có gì đó không thích hợp, “Tôi muốn nói … thời gian Dịch Dương
vắng mặt, cô có việc gì hãy đến tìm tôi.”

Một đôi mắt trong veo chăm chú nhìn, Nguyễn Húc nghĩ mị lực của mình
chưa bao giờ thấp đến như vậy, thế nhưng tại nơi này trước mặt một cô
gái nhỏ, hắn liên tục thất thố, mọi lời nói hôm nay đều không ổn.


Thật là chết tiệt….

Lâm Hi Hi cũng phản ứng một chút, nhu thận gật đầu: “Cảm ơn Nguyễn chủ quản.”

Nguyễn Húc buồn cười, khóe miệng nổi lên ý cười cân nhắc nhìn nàng.

Lâm Hi Hi vội vàng đổi giọng: “Nguyễn Húc.”

Cuối cùng hắn cũng cười thỏa mãn.

“Không làm phiền cô nữa, đi vào thôi.” Thanh âm khàn khàn hắn nói.

Lâm Hi Hi lịch sự cười đi vào trong.

Bóng đêm che phủ, Nguyễn Húc nhìn vị trí bọn họ cách nhau, cũng chỉ là một bức tường, gần như vậy …

Bàn tay nắm chặt khẽ buông ra, Nguyễn Húc cố gắng bình ổn ý nghĩ trong
đầu. Hắn thừa biết Lâm Hi Hi là sở hữu của Tần Dịch Dương.

Không phải không có khả năng cướp lấy, cũng không phải là không thích,
chỉ là trước tiên nàng phải nguyện ý mới được, nếu như nàng ở bên cạnh
Tần Dịch Dương thật sự không tốt, như vậy hắn mới có cơ hội chiếm lấy
nàng.

Mười giờ đêm, Lâm Hi Hi từ phòng tắm bước ra, lên mạng tìm kiếm tài liệu pháp luật liên quan đến vụ kiện để tham khảo.

Việc này nàng phải rất chú ý, ngoại trừ việc chuẩn bị tiền để thuê luật
sư, nàng cũng muốn hiểu thật rõ những thứ này mới được, mặc dù vụ kiện
lần này tiêu tốn tất cả tiền tiết kiệm của nàng hai năm từ khi tốt
nghiệp đến giờ. Thế nhưng không còn cách nào khác, nàng đã đáp ứng phải
giúp Viện Y. Trên màn hình hiện lên một vài thuật ngữ khó hiểu, mặc dù
rất khó hiểu, nhưng mà nàng vẫn rất nghiêm túc tìm hiểu.

Điện thoạt trên sofa rung lên.


Nàng xem hết một đoạn văn bản, đứng lên đi qua tiếp điện thoại: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi.”

“Hi Hi, là mình.”

“Viện Y?” Lâm Hi Hi giật mình, “Bây giờ cậu đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tống Viện Y do dự trong chốc lát nói: “Hi Hi vừa có người đến tìm mình, hình như là người do bố mẹ Nhạc Phong phái tới, một người khác nữa, hắn đưa cho mình rất nhiều tiền, bảo mình rời khỏi nơi này, cũng có thể cho mình ra nước ngoài du học hoặc định cư, bảo mình không nên tố cáo Nhạc
Phong.”

Trong lòng Lâm Hi Hi căng thẳng, ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng.
Nàng đã sớm đoán được, cùng với ý muốn thắng kiện, việc bố mẹ Nhạc Phong phải làm sẽ là ra tay ngăn cản vụ kiện này, như vậy danh dự của Nhạc
Phong cùng tập đoàn Nhạc thị sẽ không tổn thất.

“Viện Y … Cậu đã đồng ý có phải không?” Nàng nhẹ giọng hỏi muốn chứng thực ý nghĩ của mình.

Người bên kia giật mình, Tống Viện Y có chút kích động: “Mình không có, mình đương nhiên không chấp nhận điều kiện của họ, mình không có khả
năng sẽ tha thứ cho hắn, có những thứ vĩnh viễn không mua được bằng
tiền, mình dựa vào đâu có thể để mặc hắn tiếp tục hành vi cầm thú? Hi
Hi, dù có vì cậu mình cũng không đồng ý, mình biết, hắn chủ yếu là nhằm
vào cậu, cậu cũng không nghĩ buông tha kẻ ác ma này mà.”

Nghe Tống Viện Y nói xong, Lâm Hi Hi thở phào một cái.

“Không có là tốt rồi,” Nàng nhẹ giọng nói, rất thân thiết hỏi cô: “Viện Y cậu phải cẩn thận một chút mới được, bọn họ có khả năng tìm được cậu,
liên hệ với cậu, như vậy có thể nói cậu đang rất nguy hiểm, bây giờ họ
dùng thủ đoạn mê hoặc, sau đó không nhất định như vậy. Viện Y, cậu ở đó
không an toàn, cậu đến ở cùng mình có được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui