Mặt Kiều Nhan tái nhợt, đôi mắt rung rung, kiên định nói: “Em không quan tâm…dù sao chỉ còn mình em ở bên cạnh anh, em vì sao cần phải quan tâm nhiều thứ như vậy?”
Nhạc Phong kiêu ngạo cười lớn, vỗ vỗ mặt cô: “Đi giúp tôi thu xếp vụ án đi…chờ tôi gặp Hi Hi, tôi sẽ quyết định sẽ giải quyết thế nào. Tôi muốn biết người đàn ông sau lưng cô ta là ai, cô ta rất xinh đẹp, ngoài tôi ra, cô ta còn có ai nữa…”
“Đi thôi.” Nhạc Phong hờ hững nói, sau đó cởi bỏ quần áo của cô.
***
“Cha mẹ Nhạc Phong cũng đã hành động rồi, nếu như mình đoán không lầm, đoàn luật sư chúng ta thuê cũng đã bị bọn họ mua chuộc, cậu biết chứ hả? Tay luật sư họ Lam đó, cũng đã chuẩn bị tốt đường thoái lui rồi,” Nguyễn Húc nhìn Tần Dịch Dương, chắm chú nói, “Đây là án tử, nếu hắn thua trận này, vẫn sẽ được lĩnh một triệu tiền thù lao ra nước ngoài tị nạn — mình nói chính là một triệu Euro đấy”
Lại cạn một ly rượu, Nguyễn Húc nói tiếp: “Nhạc Phong đưa ra giải pháp hòa giải, tòa án đồng ý sẽ hòa giải vào trưa mai, đến lúc đó, Lâm Hi Hi cũng chỉ là đồ chơi trong tay Nhạc Phong. Có trời biết, nếu như chủ tịch Nhạc thị bị dính vào vụ này, tập đoàn Nhạc thị đã sớm đi đời rồi, sở dĩ bọn họ không từ thủ đoạn nào để dìm án tử này xuống, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một — là làm cho Hi Hi và Viện Y thua kiện, nếu bọn họ không có được lẽ công bằng thì danh tiết của hai người bọn họ cũng sẽ bị mất hết.”
“Dịch Dương…cậu cuối cùng là muốn làm gì?” Nguyễn Húc nhìn người đàn ông trước mặt, chậm rãi hỏi.
“Cái gì?” ngón tay thon dài của Tần Dịch Dương khẽ động vào ly rượu, hắn đứng bên cạnh cửa sổ, lạnh lùng quan sát thành phố, đôi mắt thâm thúy khó lường làm cho người khác e sợ.
Biết rõ hắn sẽ không trả lời, Nguyễn Húc hít vào một hơi, mang theo nửa phần men say hỏi: “Cậu biết năng lực của nhà Nhạc Phong, thế nhưng vẫn giúp Lâm Hi Hi khởi tố, cậu là cố tình phải giúp cô ấy sao?”
Tần Dịch Dương cười cười, lạnh lùng nói: “Cậu chắc chắn không suy nghĩ đơn giản như thế, nói đi, cậu nghĩ thế nào.”
Bị hắn nói trúng tim đen, Nguyễn Húc có chút thất vọng, do dự vài giây, ngoắc ngoắc đầu, quyết định nói ra tất cả.
“Hay là, cậu yêu Lâm Hi Hi, muốn chờ cô ấy hoàn toàn thất bại, hai bàn tay trắng, làm cho cô ấy bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ xin cậu giúp đỡ —– cậu muốn dùng cách thức này ép buộc cô ấy, làm cho cô ấy vĩnh viễn yếu mềm không bao giờ đứng lên được, như vậy cô ấy sẽ không bao giờ có thể trốn thoát được sự khống chế của cậu, có đúng không?”
Tần Dịch Dương lẳng lặng lắng nghe, nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.
“Sản nghiệp của Hoành Cơ mới đi vào hoạt động, cho dù có đánh bại Nhạc thị, cũng sẽ không mang lại hiệu quả gì to lớn, mình cần một hệ thống để giúp đưa Hoành Cơ vào guồng máy…” Tần Dịch Dương nhàn nhạt nói, đôi mắt thâm thúy nhìn sang vẻ mặt không hiểu gì cả của Nguyễn Húc, lạnh lùng nói “Nhạc thị hoạt động cũng không tồi.”
Nguyễn Húc bụm miệng, lúc này mới khiếp sợ mà bừng tỉnh, rượu trong người cũng bay đi được nửa phần.
“Dịch Dương, đừng nói với mình ngay từ đầu cậu đã nghĩ như vậy nhé —— nắm lấy Nhạc thị, trận này lớn đấy, không đơn giản đâu, trừ phi dùng mưu mẹo đặc biệt,” Nguyễn Húc chậm rãi nói, “Ví dụ như nắm được nhược điểm của Nhạc Phong, vậy không cần phải dùng thương mại cũng có thể làm cho Nhạc thị suy sụp, nếu như bọn họ thua kiện, như vậy cổ đông tất nhiên sẽ rút vốn, đến lúc đó chúng ta mua cổ phiếu sẽ dễ dàng hơn nhiều…”
Nguyễn Húc tỉnh ngộ, thật khó tin, khổ sở hỏi: “Cho nên cậu đi tìm Lâm Hi Hi, thoạt trông tưởng là cậu đang giúp cô ấy, mỗi lần cậu ra tay, đều là làm cho quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên gay gắt hơn, cậu biết một ngày nào đó Nhạc Phong cũng sẽ gây ra chuyện, nếu cậu không tìm được nhược điểm của hắn, Lâm Hi Hi cũng sẽ không buông tha cho hắn…”
Sắc mặt hơi đỏ lên, đôi mắt Nguyễn Húc bừng sáng, mỗi câu mỗi chữ đều nhấn mạnh rõ: “Cho đến nay, cậu vẫn chỉ là lợi dụng Lâm Hi Hi, mình nói như vậy, có đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...