Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Lạc Thành nhíu mày, thật lâu mới giãn ra.

“Tần tiên sinh, hiện tại nếu như quay trở về, mọi chuyện sẽ thất bại
trong gang tấc.” Hắn lý trí phân tích tất cả, nhẹ giọng đáp.

Nhất định Bruce khi đến Trung Quốc đã sai người theo dõi mọi hành tung
của Tần Dịch Dương, sợ rằng ngay cả những nhân vật nhỏ bé cũng đã bị hắn điều tra tới, từng hành động tiếp xúc của hắn hẳn là đã lọt vào tai mắt của hệ thống tình báo quốc tế, hành động này tuy rất nhỏ nhưng lại gây
ra hậu quả không thể lường trước được.

Đó là một người đàn ông điên cuồng thị huyết, điều đáng sợ không phải là khi hắn ngửi thấy mùi máu tanh thì phát cuồng, mà là Tần Dịch Dương
không muốn cho hắn ngửi thấy một tia khác thường nào tồn tại, người con
gái mà hắn yêu, không nên vì hắn mà phải chịu nguy hiểm cùng uy hiếp.

Huống chi loại uy hiếp này, là liên quan đến sinh mệnh.

Cùng Mục Thanh Ngôn bàn bạc những chuyện này, đích thật là phong cách
của hắn, chính là sau mỗi một phút, mỗi một giây, đều liên tưởng đến bộ
dáng của nàng sau khi biết những tin tức này, thì ra lo lắng làm tổn
thương một người con gái lại đau đớn đến như vậy, mỗi một tấc cơ thể đều tê rần đau nhức, nghĩ muốn ôm nàng vào lòng, nói cho nàng biết hết thảy đều là giả, không phải là sự thật.

Suy nghĩ duy nhất lúc này của Tần Dịch Dương là quay trở về nhà trọ.

Cặp mi tuấn lãng nhíu chặt lại.

“Chờ tôi.” Hồi lâu, Tần Dịch Dương thản nhiên nói ra hai chữ này, tao
nhã đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt đón ánh sáng chiếu rọi, kiên định nói:
“Tôi đi rồi sẽ trở về.”

Trái tim Lạc Thành chậm rãi bị siết chặt.


Mắt thấy thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương sát bên người rẽ đi qua,
lòng bàn tay hắn vẫn còn máu nóng ấm, Lạc Thành nhẹ nhàng hấp một hơi,
chân thành nói: “Tần tiên sinh, ngài sẽ phải hối hận với quyết định hiện tại của mình.”

Bước chân Tần Dịch Dương chậm rãi dừng lại.

Làm sao mà Lạc Thành lại không biết, người đàn ông trước mắt này không
phải là không có thực lực đối đầu với Bruce, huống chi hắn lãnh khốc đến không kiêng nể gì, ở trên đường bọn họ đến sân bay lại có thể ra tay ám sát, điều này đã đủ để biết Bruce là một tên côn đồ cực kỳ hung ác,
dùng bạo lực chống lại bạo lực kết quả chỉ là máu tanh tàn khốc, Tần
Dịch Dương lại không muốn một bên phải chăm sóc bảo vệ vợ con mình, một
bên lại phải cùng đối phương chém giết tàn khốc.

Dùng phương pháp lạnh lùng tàn nhẫn nhất đem nàng cùng đứa nhỏ đẩy đi thật xa. Đây là lựa chọn duy nhất mà hắn có thể làm.

Tốt nhất là nàng không cần phải biết đến sự tồn tại của nguy hiểm này.

“Khụ, khụ....” Vài tiếng ho khan, từ cánh môi tái nhợt của hắn tràn qua.

Ánh mắt Lạc Thành căng thẳng, tiến lên đỡ lấy bờ vai của hắn, thản nhiên nói: “Lâm tiểu thư hẳn là có thể hiểu được, cuộc tranh đấu cô ấy cũng
không hiểu biết, đối với Bruce mà nói cô ấy lại càng không biét gì cả,
phương pháp tốt nhất lúc này cũng chỉ có thể là để cô ấy ở lại đây mà
thôi. Tần tiên sinh, chú ý thương thế của ngài.”

Người đàn ông này có thói quen khi bị thương sẽ không chịu hé răng nói ra, gắt gao không để ý đến.

Bên ngoài cabin, thân ảnh vạn vỡ của Bruce giống như âm hồn quẩn quanh,
cân nhắc lại từng chuyện đã phát sinh trong mấy ngày nay xem coi nó có ý nghĩa gì, hắn không thể không thừa nhận, luận về tâm kế, hắn đúng là

thua xa Tần Dịch Dương.

Hắn thực sự không thể đoán ra người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì.

Nguyên tưởng rằng người phụ nữ tên “Lâm” kia là yếu điểm trí mạng của
hắn, chính là khi hắn vừa mới đặt chân đến Trung Quốc, Tần Dịch Dương
liền bỏ thành lui thân trở về Anh tham tuyển, hoạt động của hắn ở Trung
Quốc quả là thành công mỹ mãn, mà theo tư liệu biết được, cô gái kia bất quá cũng chỉ là một tấm bia đỡ đạn, một công cụ mà thôi, dùng xong liền trực tiếp vung tay vứt bỏ.

Nhìn về điểm nào, cũng phù hợp với tác phong lãnh huyết vô tình của Tần Dịch Dương.

Khuôn mặt Bruce càng thêm nhăn nhó.

“Đã điều tra rõ ràng rồi sao? Xác định mọi chuyện đều là sự thật, hả?” Bruce hướng trợ lý bên người gầm nhẹ một tiếng.

Trợ lý lật tra một chút tư liệu, nói; “Đúng vậy, hành động ở Trung Quốc của hắn không có chút dị thường nào.”

“Sát thủ vừa mới sai đi ra tay thế nào? Không phải cậu đã nói với tôi đó là sát thủ đệ nhất Hà Lan sao?” Con ngươi trắng đục hiện lên một tia
chế giễu, nhìn trợ lý nói.

Trợ lý toát mồ hôi lạnh, có chút ngập ngừng nói: “Bruce tiên sinh, em họ của ngài có thể duy trì chiếc ghế người thừa kế đến bây giờ, cũng là có lý do cả. Chỉ số thông minh của hắn ta vượt xa ngài tưởng tượng, cho
nên tôi đã sớm nói qua, ngài không nên ỷ quyền cậy mạnh, trí tuệ mới là
quan trọng nhất.”

“Ý cậu nói là tôi không đủ thông minh phải không?” Mắt Bruce nheo lại.


Trợ thủ toát mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng vẫn chân thành mà nghiêm túc:
“Bruce tiên sinh, sau này khi trở lại Anh xin hãy cẩn thận. Hành vi của
ngài cũng không nên càn rỡ như ở Trung Quốc được, có rất nhiều ánh mắt
đang chú ý đến hành động của ngài, sự việc ám sát tuy rằng không có
chứng cớ nhưng hẳn là mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, xin không
nên quá mức tự phụ, nếu không ngài sẽ để cho kẻ khác túm được nhược
điểm.”

Ánh sáng chói mắt, chiếu vào cabin, tiếng ong ong rất nhỏ vang lên, bắt đầu khởi động.

Cứ như vậy mà rời đi, vội vàng mà không có báo trước.

Ánh mắt Bruce chậm rãi liếc nhìn khoang hành khách phía cánh máy bay, sắc mặt vô cùng lãnh đạm: “Chúng ta cũng nên rời đi thôi.”

Mà trong cabin, vết máu thực đã nhuộm đỏ lòng bàn tay Tần Dịch Dương,
hắn ngồi dựa vào ghế êm dày, khuôn mặt tuấn lãng nghiêng đi, mắt ngưng
lại nhìn ngoài cửa sổ, cánh môi mím chặt.

Bác sĩ đi theo bước từ cabin tới, cung kính chào hắn một câu, bắt đầu
nhíu mày xử lý miệng vết thương trên vai hắn, xé rách tay áo bị máu tẩm
ướt, sắc mặt của bác sĩ cũng lạnh lùng đi rất nhiều.

Máy bay cất cánh, bay lên trời cao mấy vạn dặm.

Ngay cả trái tim cũng ngừng đập.

Cả thành phố C trong nháy mắt đã bị thu nhỏ lại, đám người cùng cao ốc
trong tầm mắt đều trở lên nhỏ bé, Hi Hi lẫn vào trong đám người nhốn
nháo như vậy, không biết đâu là nàng, càng không biết tâm tình của nàng
như thế nào, nàng đang dừng lại ở đâu.

Đều đã trôi qua.


Bả vai truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, Tần Dịch Dương mím môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Tiên sinh, xin đợi một chút, tôi sẽ đem thuốc mê lại đây.” Bác sĩ nhẹ giọng nói, cúi người muốn đi ra.

“Không cần.” Tần Dịch Dương thản nhiên nói, ánh mắt thâm thúy hiện lên
tia đau nhức, cũng không thèm nhìn tới hắn, giọng khàn khàn nói: “Trực
tiếp khâu là được.”

Sắc mặt bác sĩ trắng bệch, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thành xong lúc này mới dám động thủ khâu vào.

Không có thuốc mê tình huống lại càng thực hơn, ý thức vô cùng rõ ràng
có thể nghe được tiếng phi cơ nặng nề, mùi máu tanh quá, nhưng khi Tần
Dịch Dương ngửi được, lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hắn nhắm mắt lại, ở trong lòng nhẹ nhàng nói với nàng.

“Hi Hi, chờ anh trở lại.”

***

Thành phố C, nửa năm sau.

Bầu không khí vui mừng đón năm mới còn chưa có biến mất hoàn toàn, thành phố C có chút se lạnh của sương mù bao phủ, biển quảng cáo thật lớn lộ
ra hình ảnh tươi cười ngọt ngào, ngã tư đường còn lại một chút lá khô,
nhưng cũng đã có cành non đâm chồi nảy lộc.

Một bàn tay giơ ra, cầm lấy một tờ tạp chí quốc tế trên giá báo.

“Vị tiểu thư này, mua về nhà xem đi.” Cô gái bán báo cười rộ lên, “Mọi
tin tức quốc tế đều có ở bên trong, có cuộc tham tuyển vị trí công tước
của hoàng gia Anh, còn nữa là cuộc cạnh tranh (chạy đua) tranh cử vị trí tổng thống Mỹ cũng không kém chút nào, tiểu thư, mua về xem đi? A.... không đúng, không đúng, hẳn là phu nhân, mấy tháng rồi? Sắp sinh phải
không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui