Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tần Dịch Dương có thể cảm nhận được tâm tình của nàng, ngón tay thon dài lướt qua cằm và gáy nàng, xác định nàng không có việc gì.

“Ở đây hoặc ra ngoài tùy ý các cậu”, hắn đứng lên, thân ảnh cao ngất làm cả phòng khách đều toát lên mị lực áp bách, đôi mắt thâm thúy, sắc bén
mang theo hàm ý không thể kháng cự, “Anh nói một lần cuối cùng, không
được quấy rầy đến cô ấy, nếu không anh đây sẽ không ngại tự mình tống cổ em về nước.”

Mới từ công ty trở về nên có chút mệt mỏi, Tần Dịch Dương lãnh đạm nói
xong, cởi bỏ cà-vạt. Colin hưng phấn mà chu môi huýt sáo một tiếng:
“Không gì tuyệt hơn!”

Một ánh mắt lạnh lùng quét về phía hắn, Tần Dịch Dương nhìn gương mặt tà mị phóng đãng này, nhưng kì thực lại là một đứa em trai đơn thuần vô
hại, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh: “Em cũng muốn ở trong phòng vẽ tranh ăn năn hối cải trước khi cuộc tham tuyển diễn ra phải không?”

Colin đột nhiên bị tức nghẹn, khuôn mặt đẹp trai tức giận lập tức trở
nên căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía cô gái nhỏ im lặng bên cạnh, vội
vàng nói: “Lâm, tôi chỉ là không cẩn thận lỡ lời thôi, nói giúp tôi một
câu đi!”

Lâm Hi Hi đối với người đàn ông phương Tây này không có năng lực khống
chế, đối với hắn ngoài cả kinh lại là không thể chống đỡ nổi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh lúc đỏ lúc trắng.

Hàn khí trên người Tần Dịch Dương rút đi, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên ôn nhu, cúi người đem nàng từ trên ghế sôfa nâng lên, ôm trong khuỷu
tay, thanh âm lãnh đạm hòa hoãn nói: “Đừng làm phiền cô ấy. Cô ấy mệt

rồi.”

Bên trong cái ôm ấm áp, Lâm Hi Hi giật mình, cảm giác cả người mình đều
bị chôn bên trong ngực hắn, hơi thở ấm nóng phun ra, nụ hôn ẩm ướt dán
lên trên đỉnh đầu nàng, nụ hôn phá vỡ mọi phiền toái của nàng.

“Anh đưa em đi nghỉ ngơi.” Khó có được nàng nhu thuận như vậy, Tần Dịch
Dương không thể che giấu trái tim đang đập nhanh của mình, thanh âm khàn đi một chút, đem thân thể nhỏ bé kiều diễm của nàng ôm trong khuỷu tay, mang nàng lên lầu.

Phòng khách rộng lớn như vậy rất nhanh đã khôi phục lại sự yên lặng.

Ánh mắt Colin vừa mới đùa cợt đã lộ ra một tia sáng chói lọi, sâu không lường được.

“Người Trung Quốc gọi đây là gì?”, thanh âm của trợ lý dừng một chút,
dùng thứ tiếng Trung biến điệu nói, “Của yêu?”, Colin tiện tay nhặt một
cái gối ôm ném tới, ánh mắt dị thường chán ghét: “Tiếng Trung của cậu so với tôi còn kinh khủng hơn.”

Lấy tay che laptop, trợ lý cười rộ lên.

“Không thể không can thiệp được! Sau này Dương phải ra đi, phải biết
rằng chúng ta đem phu nhân của anh ấy giao cho Lan phu nhân cũng là vì
tốt cho cô ấy thôi, nói cách khác, đưa cô ấy theo sang Anh tham tuyển kỳ thực càng nguy hiểm hơn, có trời biết những âm mưu ám sát của hoàng tộc nham hiểm đến cỡ nào, sát thủ trên thế giới đều được người kia bồi
dưỡng, thời điểm mấu chốt không có khả năng để thất thủ, nhưng nếu đi
theo Lan phu nhân ít nhất cũng có thể bảo đảm sự an toàn cho cô ấy.” Trợ lý nhún vai nói.

Colin nhíu mày, không cho là đúng.

“Cậu chưa từng gặp mặt qua Lan phu nhân sao? Cả lâu đài mọi người đều rõ ràng phu nhân chỉ trò chuyện với một mình Lily mà cô ta lại bị Dương
đuổi về, đây là khiêu khích lớn nhất với phu nhân, cậu cho là Lâm tới đó thì cô ấy có thể sống dễ chịu sao?”

Đôi mắt của trợ lý cũng có chút lợi hại, nhếch nhếch khóe miệng: “Cho nên muốn chúng ta tới giải quyết?”

Nhíu mày, dường như có chút buồn rầu: “Cậu không biết cô ấy thật sự rất đẹp sao? Đến dáng người nhìn qua cũng rất hoàn hảo.”

Mặt trợ lý đen sì.

“Nhưng cũng không có cách nào............” Nghiêm mặt một
chút, dung mạo tà mị lộ ra một tia lo lắng cùng áy náy, cười cười.

“Ai bảo tôi vẫn luôn duy trì tình yêu với anh trai mình, tôi không thể
để bao nhiêu năm đấu đá ở châu Á của anh ấy vô ích như nước chảy về biển Đông được........... Tôi sẽ giúp anh ấy, nhưng mà cách thức
sẽ xấu xa một chút, tôi cam đoan về sau anh ấy muốn bao nhiêu phụ nữ
cũng được, chỉ cần tôi còn và anh ấy muốn.”


Hơi thở tế nhị của hắn lan tỏa trong phòng khách, đôi mắt xanh biếc của hắn lóe lên, dường như đã hạ quyết định việc gì đó.

Phong cảnh ngoài cửa sổ mỹ lệ mà xa xôi, trong sự mênh mông mà lộ ra chút ấm áp.

Cửa sổ lầu hai mở ra, Lâm Hi Hi đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi,
chẳng biết tại sao lại mệt như vậy, hình như đứng lâu sẽ có cảm giác như thế. Dường như có một hơi thở nùng tình ập tới đỉnh đầu, nàng có chút
không chống đỡ được.

“Mệt sao?”, Tần Dịch Dương từ phía sau nàng đi tới, đem nàng ôm chặt vào.

Thân thể Lâm Hi Hi có chút cứng ngắc, đột nhiên nhớ tới lúc thân mật
nàng cũng mệt mỏi mà ngất đi, không biết hắn có dùng biện pháp phòng
tránh hay không, nàng quay ra muốn hỏi một chút, nhưng lại thành ra
nghênh đón nụ hôn triền miên của hắn.

Nụ hôn triền miên ở đuôi mắt, khóe môi nàng.

Tay hắn nhẹ nhàng giữ lấy đầu nàng, tìm mọi tư thế yêu thương, như không ngại người bên ngoài cửa sổ nhìn thấy. “Lần trước anh cất thuốc ở
đâu?”, nhẹ nhàng hít một hơi, nàng vẫn quyết định mở miệng hỏi, “Tôi
không tìm được.”. Động tác của Tần Dịch Dương dừng lại, vẻ mặt ôn nhu
biến mất.

Lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ hai giây, hắn thản nhiên nhìn xuống, dừng trên khuôn mặt nàng: “Vẫn không muốn có con của anh?”

“Thử cố gắng chấp nhận xem”, giọng Tần Dịch Dương vẫn thản nhiên như trước. “Em còn lo lắng chuyện gì? Nói ra đi.”

Lâm Hi Hi nghẹn lời, lập trường của người đàn ông này đã khẳng định
không chỉ một lần nhất định không thả nàng, chính là muốn lưu lại nàng
bên người, có thể chậm rãi bồi thường những tổn thương đã gây cho nàng
trong quá khứ, trừ bỏ tự do cái gì cũng có thể cho. Nàng không có quyền

lợi phản kháng, cũng không có quyền lợi thương lượng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, nàng tùy tiện tìm một lý do: “Rất
nhanh anh sẽ quay về London, còn tôi sẽ không rời khỏi Trung Quốc.”

Tần Dịch Dương như đã liệu trước chuyện này, giọng nói mềm mại buông, ôm lấy nàng nhẹ giọng nói: “Em luyến tiếc thứ gì? Cha mẹ em, bạn bè em hay là cuộc sống ở Trung Quốc?”

Ngụ ý của hắn chính là, những điều này không thành vấn đề.

“Anh.............”, mặt Lâm Hi Hi đỏ lên, cảm thấy không thể nói lý với người này được, “Tôi cũng không có đồng ý sẽ cùng anh đi
London, làm sao anh có thể tự mình quyết định chứ?”

Tần Dịch Dương ôm lấy nàng, bàn tay vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng trấn an:
“Không liên quan........ Em cứ coi như là đi du lịch, anh cũng sẽ không đi lâu đâu, đến lúc em muốn về nước anh sẽ cùng em trở về, được
chứ?”

Nhượng bộ của hắn cũng đã đủ lớn.

Lâm Hi Hi mở to đôi mắt trong veo, khó tin mà quay đầu lại nhìn hắn.

Nàng không thể nói rõ là không đúng chỗ nào, nhưng người đàn ông này
mang lại cho nàng cảm giác hết thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay
hắn, nàng chỉ cần đồng ý là được, vậy sự bất mãn trong lòng nàng từ đâu
mà đến? Nàng không muốn cứ như vậy mà nghe theo an bài của hắn, một chút cũng không muốn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui