Tổng Tài Thực Đáng Sợ

“Ầm!” Một tiếng, đám người lại như nổ tung.

Thổn thức, khâm phục hoặc là biểu tình khác, cũng không có biện pháp che lấp đi dương quang chói mắt lúc này trên người hắn.

“Không còn việc gì, tôi xin phép không thể tiếp chuyện, muốn biết chuyện gì, trực tiếp liên hệ trợ lý của tôi.” Lịch sự mà bỏ lại một câu, Tần
Dịch Dương nhấc cao chân dài bước đi ra ngoài, giây phút đi đến bên
chiếc xe đen bóng chói mắt có rèm che kia của mình tao nhã xoay người,
“Đúng rồi, đã quên không nhắc nhở, đề nghị không nên tiếp tục gọi cô ấy
là Lâm Hi Hi tiểu thư nữa, tôi rất hy vọng mọi người gọi cô ấy là Tần
phu nhân.”

Nói xong, hắn vuốt cằm, toàn thân tràn ngập khí phách rời đi.

Trên màn hình lớn, thâm ý trong khóe mắt của nam nhân kia khiến người ta không ai có thể không bối rối.

Nhạc Phong gắt gao bóp chặt chiếc nhẫn trong tay, kim cương chói mắt sắc bén lợi hại cắt ngón tay của hắn, máu chậm rãi chảy ra, sắc mặt hắn
càng lúc càng tái xanh lợi hại.

Sự yêu thương kia, trớ trêu đã châm chọc và động chạm khiến cho lòng thù hận dưới đáy lòng của hắn dâng lên ngập đầu.

Người đàn ông tên Tần Dịch Dương này, tình yêu trong mắt hắn quá nồng nhiệt, không thể che lấp.

Suốt một tuần lễ, cổ phiếu của Nhạc Thị rớt giá điên cuồng, người dân
nắm giữ cổ phần đều bán tháo ra lại có một công ty cổ phần nho nhỏ trộm
thu mua tất cả, hắn cũng không để ý đến chuyện đó, cho rằng căn bản số
cổ phần đó không đáng là gì, điều không ngờ tới là 40% cổ phần số lượng
lớn như vậy đã bị chuyển nhượng mà lại do người bác thân ái của hắn bán

ra.

Hắn không tin, không tin Hi Hi của hắn có đủ thông minh cùng bản lĩnh như vậy.

Hắn nhất định phải làm cho rõ ràng, đến tột cùng có phải người đàn ông
này đứng phía sau chống đỡ nàng hay không, “Phong…” Buông điều khiển
xuống, Kiều Nhan tắt máy tính đi, ánh mắt lo lắng nhìn hắn, “Hôm nào họp hội đồng quản trị?” Rất kỳ quái, chẳng qua Nhạc Phong chỉ thản nhiên
hỏi một câu như vậy.

“Chuyện này….” Kiều Nhan ngạc nhiên, mặt một màu trắng bệch, chạy nhanh
đến phía trước bàn làm việc, nhìn thoáng qua lịch trình công tác do
chính mình sắp xếp, hít vào một hơi đáp: “Ngày mai.”

Nhạc Phong gật gật đầu, giơ cánh tay lên, ngón tay buông lỏng, chiếc nhẫn dính máu kia ‘đinh’ một tiếng rơi xuống mặt bàn.

Hắn cười cười: “Cũng tốt, nếu bọn họ đã khơi chiến, chúng ta sẽ chơi cùng.’’

Trong lòng Kiều Nhan chấn động, có chút bất an nhìn hắn, nhìn thấy trong mắt hắn lộ ra sự ngoan độc cùng lãnh khốc kia, bàn tay rất nhanh nắm
chặt lại, chỉ nghe thấy hắn sâu kín thốt ra bốn chữ cuối cùng: “Một lần
cuối cùng…”

Chiếc xe thong thả chạy trên ngã tư đường lớn, chậm rãi dừng lại trước
tòa khách sạn cao cấp. “Phu nhân, tới rồi.” Một người đàn ông tao nhã mở cửa xe, nói với cô gái xinh đẹp bên trong.

Lâm Hi Hi có chút nghi hoặc xuống xe, bàn tay cầm một chiếc túi thật dài có hoa văn da báo mềm mại, tinh xảo khéo léo, váy dài màu trắng tương
phản với áo choàng bên ngoài, có vẻ đoan trang tao nhã, lại không mất đi sự thanh thuần đáng yêu.


Cánh tay của người đàn ông vươn ra, nàng tỉnh ngộ đưa những thứ trên tay mình, một mạch đi lên cầu thang.

Tần Dịch Dương sai người đến biệt thự đón nàng, chẳng qua chỉ nói là ra
bên ngoài ăn cơm, cũng không nói thêm gì khác, nàng bị bắt thay bộ lễ
phục mà hắn đã chuẩn bị từ trước, một đường đi theo lái xe đến đây.

Ngọn đèn nhu hòa tỏa ra, xác định rõ ràng gian phòng, nguời phục vụ lễ phép mở cửa phòng ra.

Vị trí cạnh cửa sổ Tần Dịch Dương đã yên lặng ngồi ở đó, nhìn thấy thân
ảnh của nàng, cánh môi đã muốn chạm đến ly rượu đỏ chợt rời đi, ánh mắt
có chút nhu hòa, chào đón nàng đã đến.

Lâm Hi Hi có tia khẩn trương khó hiểu, thời điểm đi vào đã định ngồi bên phía đối diện hắn, nhìn thấy hắn vươn một cánh tay ra, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đặt bàn tay lên tay hắn, mặc hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay
nàng kéo ngồi bên cạnh hắn.

Mùi thơm tinh khiết của rượu đỏ xông lên mũi nàng.

“Rất hợp.” Hắn trước tiên tán thưởng một câu, môi nhẹ nhàng đặt trên trán nàng, chăm chú nhìn quần áo trên người nàng.

Chẳng qua chỉ là mẫu thiết kế đơn giản mà thôi, nàng lại có thể đẹp đến kinh động lòng người như vậy.

Tần Dịch Dương ôm chặt thắt lưng nàng, nhắm mắt lại hít lấy mùi hương thơm ngát tỏa ra trên người nàng.

“Hôm nay vì sao lại tới nơi này? “ Cảm nhận được hơi thở của hắn, Lâm Hi Hi hoảng hốt nhẹ giọng hỏi.

“Đến xem thành quả của em.” Thanh âm của hắn du dương, vỗ vỗ nhẹ bờ vai của nàng.


Thành quả của nàng?

Lâm Hi Hi có chút nghi hoặc, lại không có biện pháp nói gì nữa, bởi vì
vừa mới nghe hắn khen ‘rất hợp’ đã khiến nàng rất kinh ngạc, bò bít tết
được bày biện tinh tế cùng nước sốt, được đặt trong một chiếc đĩa màu
trắng, có vẻ vô cùng đặc biệt.

Tựa hồ lúc trước hắn cũng đã nếm qua gì đó, cũng không đói, chẳng qua
chỉ ngồi tựa lưng vào ghế mà nhìn nàng, cánh tay thon dài vòng qua phía
sau ghế, mang ý tứ hàm xúc thật rõ ràng.

“Nhạc Cảnh San sau đó có gọi điện thoại cho anh không? Em mấy ngày nay
chỉ ở Tần gia, chuyện gì cũng không làm được, cũng không biết tin tức
gì.” Nàng cũng không có tâm tư để ăn, ngón tay nắm dao nĩa, nhịn không
được quay đầu lại hỏi hắn.

Ánh mắt Tần Dịch Dương nghênh đón ánh mắt của nàng, chẳng qua là chỉ nhìn cũng không có nói chuyện.

Thật sự không thể hỏi được chuyện gì từ miệng của hắn, tinh thần Lâm Hi
Hi đã chùn xuống, ánh mắt mềm mại quay lại, thời điểm đó lại đảo qua
quang cảnh ngoài cửa sổ dừng lại một chút, nàng có chút không lường đến
tình huống này.

Ngoài cửa, hai chiếc xe có rèm che chậm rãi gặp nhau, dừng lại, lấy góc độ quỷ dị mà đi sát vào nhau.

Cửa xe mở ra, từ ghế sau một người đàn ông run rẩy đi ra, mà từ một
chiếc xe khác một người phụ nữ cũng vội nhảy xuống, nhìn thấy người đàn
ông kia liền kích động mà nhào tới, hai người gắt gao ôm nhau, chẳng qua là không quá vài giây, tựa như là rất khẩn trương, bọn họ cùng lên một
chiếc xe, hai chiếc xe đỗ phía trước lại nhanh chóng nổ máy mỗi chiếc đi một ngả.


“Choang” Thanh âm giòn vang, nĩa trên tay Lâm Hi Hi rơi vào trong đĩa.

Người phụ nữ vừa mới kia là Nhạc Cảnh San mà.

Như vậy người mà bà ta vừa mới đưa đi là ai? Chẳng lẽ là chồng của bà ta sao? Ông ta đáng lẽ phải bị giam ở trong tù mới đúng chứ?

Bàn tay nắm ở trên vai của nàng, đen thân thể nhỏ xinh của nàng kéo vào
trong lòng, nhẹ giọng nói: “Đây là điều kiện đáp ứng bà ta khi ký kết có thể giúp cho vợ chồng họ thoát khỏi truy cứu của Nhạc Thị, anh cũng cho bọn họ đủ tiền để có thể cao chạy xa bay.”

Thanh âm của hắn thật ôn nhu, ở trên trán của nàng hạ xuống một nụ hôn.

Kinh ngạc trong lòng Lâm Hi Hi còn chưa có rút đi, cố gắng suy nghĩ tiếp thu cảnh tượng lúc trước, trách không được mấy ngày nay không nhìn thấy thân ảnh của hắn, cảm giác được hắn bề bộn nhiều việc, lại không biết
hắn tột cùng là đang vội cái gì. Cho nên hắn là xử lý xong xuôi chuyện
tình của Nhạc Cảnh San sao?

Hắn … Đã thu phục được bà ta sao?

Ánh mắt trong veo của nàng chứa đầy nghi hoặc cùng mê man, Tần Dịch
Dương có chút si mê, chẳng qua là sợ làm trò trước mặt nhân viên nhà
hàng, thật sự không tốt chút nào nếu hôn nàng trước mặt bọn họ, chỉ có
thể ôm nàng, làn môi dán vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Đúng vậy,
giao dịch đã thành công, hiện tại em đã nắm trong tay 40% cổ phần Nhạc
Thị, ngày mai là có thể tham gia cuộc họp hội đồng quản trị… Chuẩn bị
tốt chưa?”

Lâm Hi Hi nói không lên lời, ngập ngừng thật lâu mới thốt ra một chữ: “Em….”

Nàng thực kinh ngạc, cũng thực cảm kích, lại càng không thể tin, giúp cho bọn họ cao chạy xa bay.

Để ý đến đồ ăn trong đĩa nàng còn chưa có động tới, Tần Dịch Dương nhẹ
nhàng vỗ vỗ đầu của nàng, ôn nhu dỗ dành: “Ăn một chút đã.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui