Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Lúc nàng muốn đi qua bên đó, bàn tay nắm cổ tay của nàng đột nhiên xiết chặt.

Lâm Hi Hi có thể phát hiện ra hắn đang giận dỗi.

Thế nhưng không có biện pháp, có một số việc, phụ nữ phải giải quyết với nhau mới tốt, không cần phải cứ giằng co như vậy, không tốt chút nào.

Một cánh tay nhỏ bé khác của nàng đặt tại bên hông hắn, mãi cho đến khi
lãnh khí nhàn nhạt trên người rút đi, ưu nhã mà buông tay ra, hai tay
đút vào túi quần, ánh mắt sâu xa thản nhiên nhìn chằm chằm Lily.

Lâm Hi Hi thở phào nhẹ nhõm, bước chân mềm mại đi đến trước mặt Lily.

Cách mấy bước, hai cô gái bất đồng đứng đối diện nhau, Lily chăm chú
nhìn khuôn mặt nàng, đẹp đến mức khiến người khác không thể không nhìn
vào, cô ta mở miệng nói: “Chuyện của cô và Vinson, Mục Thanh Ngôn đều đã nói cho tôi biết hết, tôi nghe nói cô chỉ vì muốn Vinson giúp cô báo
thù, cho nên mới bán thân cho anh ấy, có đúng hay không?”

Ngọn đèn trong đại sảnh chiếu xuống bậc thang rơi trên người cô gái
Phương Đông một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nàng nắm chặt cổ tay của chính
mình, lông mi thật dài khẽ rung động, nhẹ giọng nói: “Có thể nói như
vậy.”

Lily nhìn nàng, ánh mắt lạnh đi vài phần.

“Sở dĩ, hai người cũng chỉ có một đoạn vợ chồng này, hôn nhân của hai
người cũng chỉ là điều nực cười, chờ cho đến khi cô hoàn thành kế hoạch
của mình Vinson cũng sẽ không cần cô nữa, có đúng hay không?

Cô ta vểnh cằm lên, tiếp tục hỏi.

Gió lạnh buổi đêm thổi qua, ánh mắt Lâm Hi Hi hờ hững nói: “Có lẽ.”

Lily gật đầu, “Sở dĩ cô không khác gì so với những người phụ nữ trước
đây ở bên cạnh Vinson, chỉ là ham mê quyền thế và tiền tài, cô sẽ không thực sự cho rằng anh ấy thích cô chứ?”

Sự khiêu khích rõ ràng như vậy, đã rất rõ ràng.

Nhẹ nhàng hấp một hơi, Lâm Hi Hi từ yên lặng trở lại: “Tôi không biết, ý nghĩ của anh ấy tôi chưa bao giờ nắm bắt được, tôi không rõ ràng lắm
anh ấy nghĩ như thế nào, chỉ là, tôi có mục đích của tôi, anh ấy biết
được là tốt rồi.”


Lily cười rộ lên, ánh mắt vô cùng sắc lạnh, ghé sát vào khuôn mặt nàng:
“Tôi đây nói cho cô biết, anh ấy không thích cô, trừ phi bản thân cô
tình nguyện cưỡi lên người anh ấy, sẽ có khả năng ấy bởi vì thích thú mà đùa giỡn cô hai ngày, đàn ông là ma quỷ, tất cả đều là như vậy.”

Như là mỉa mai độc ác, cô ta nói vô cùng chắc chắn.

Lâm Hi Hi nhìn cô ta vài giây, nhàn nhạt gật đầu: “Có lý, tôi sẽ về nhà
hỏi anh ấy một chút, nói không chừng anh ấy thực sự nghĩ như vậy.”

Cô gái trước mắt không để ý thiệt hơn, lồng ngực Lily hoảng hốt, nhìn
ánh mắt thanh thuần của nàng, mới biết được bất quá cô ta đang nói mình.

“Lâm, tôi ghét cô, cho là các người tạm thời đang diễn kịch, tôi vẫn ghét cô.” Lily không chút che giấu nói.

Thế nhưng nàng chợt nhớ ra một việc.

“Tôi nhớ kỹ cô từng nói qua, nếu như bên cạnh anh ấy có xuất hiện người
phụ nữ như thế nào, cô cũng không thèm quan tâm …” Nàng nói rất nhẹ đến
đây dừng lại, nhớ lại lần đầu tiên nói chuyện với Lily, nàng yêu thích
tính cách của cô ấy, lúc đó Lily đúng là đã nói như vậy.

“Giờ không giống thế.” Mắt Lily đỏ lên, “Bởi vì từ trước đến giờ bênh
cạnh anh ấy ngoài tôi ra cũng chưa từng có người đàn bà khác.”

Thanh âm có chút lớn, có thể kinh động đến hai người đàn ông bên cạnh
chiếc xe, Lily cố gắng hạ thấp giọng, như nuốt xuống ủy khuất của mình.

“Xin lỗi.” Ánh mắt Lâm Hi Hi lanh lạnh nhìn Lily, “Tôi chỉ là một cô
gái bình thường, không có cách nào làm được những việc mình muốn, tôi
chỉ có thể cầu người khác, như thế lại khiến cô khó chịu, tôi xin lỗi.”

Lily lắc đầu, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng như băng, “Xin lỗi cũng
không ích gì, chỉ cần một ngày cô còn ở bên cạnh Vinson, tôi vẫn chán
ghét cô, nếu cô muốn cuộc hôn nhân này là mãi mãi, ở bên Anh, phu nhân
sẽ có thủ đoạn buộc cô phải lùi bước thỏa hiệp, cô không nên vọng tưởng
khả năng ở bên cạnh anh ấy, nếu như phu nhân chọn tôi, thì chỉ có tôi
mới có thể ở bên cạnh anh ấy.”

Cô gái này cứ như đang đọc kinh, nàng còn có thể nói cái gì đây?


Phu nhân bên Anh, nơi đó cách nàng quá xa, nàng cũng không muốn nghĩ
tới, chỉ là hơi nắm tay, lịch sự chào tạm biệt, xoay người hướng đến bên cạnh chiếc xe đang dừng, bên cạnh chiếc xe có một người đàn ông mang
lại cho nàng sự ôn nhu, xin tha lỗi cho nàng, để nàng kiêu ngạo một lần
vậy.

Nằm trong khuỷ tay của hắn, nàng rũ bỏ lớp ngụy trang kiên cường, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút mất mát.

Cửa xe lần nữa đóng lại, trong màn đêm u tĩnh mà chạy đi.

***

Sáng sớm, tại cao ốc Nhạc thị.

Cửa ban công phòng chủ tịch mở ra, Kiều Nhan gõ cửa, cầm theo xấp tài liệu bước vào.

“Ba bản hợp đồng cần ký tên, lịch trình buổi chiều cũng đã email cho anh rồi.” Trên khuôn mặt quyến rũ của Kiều Nhan hiện lên một tia lo lắng,
do dự một chút mới nói, “Thị trường chứng khoán hai ngày hôm nay có chút bất ổn, hôm nay lại thấp hơn hôm qua một điểm.”

Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có vẻ u tĩnh, nhưng hết lần này đến lần khác băng lãnh không gì sánh được.

“Vụ án giết người của Hi Hi đã qua lâu như vậy, em nói cho tôi biết, thị trường chứng khoán vì sao còn bất ổn?’’ Nếu như là khoảng thời gian
trước, việc đó là không thể không thừa nhận, thị trường chứng khoán của
Nhạc Thị không có dấu hiệu nào quay về vị trí cũ, thế nhưng tình hình
hiện tại đã ổn định, nguyên nhân đột nhiên rung chuyển là do đâu?

“Chuyện này … Em đi điều tra một chút.” Kiều Nhan lấy bút ra viết lên lịch trình trong ngày, ánh mắt có chút né tránh.

“Kiều Nhan…” Nhạc Phong đột nhiên kêu lên.

“Chuyện gì?” Tay cô khẽ run lên, suýt nữa cầm không nổi bút.

Nhạc Phong cười cười, đứng thẳng dậy, tới gần cô, ngửi mùi vị trên người cô, “Đã lâu không có ôm em, có chút nhớ em rồi.”

Căng thẳng trong lòng Kiều Nhan lúc này mới buông xuống, khuôn mặt quyến rũ nổi lên tia mị hoặc, “Phong… Cuối tuần bố mẹ anh về nước, có thể rất lâu sẽ không quay lại, em muốn đến chào hỏi hai bác một chút được
không?”

Nhạc Phong nhìn nữ tử nhu thuận đang tiến vào trong lòng mình, nheo mắt lại: “Em chào hỏi họ làm gì?”

Tay Kiều Nhan quấn lên cổ hắn, tim đập loạn lên.


Chào hỏi bố mẹ hắn, đương nhiên là muốn khẳng định với bố mẹ hắn, hiện
tại đã không có Lâm Hi Hi, hai người cùng một chỗ lâu như vậy, bên cạnh
hắn cũng chỉ có một người đàn bà là cô, như vậy cô còn không có tư cách
để trở thành thiếu phu nhân của Nhạc thị sao?

“Em…” Cô đột nhiên nghẹn lời.

Ý cười khóe miệng càng lớn hơn nữa, trên mặt Nhạc Phong đầy rẫy châm
chọc, tâm tình vốn đã bị con báo nhỏ kia khiến cho vô cùng khó chịu,
hiện tại người đàn bà này lại to gan đến mức này.

… Ánh mắt hắn lạnh lùng, nắm cằm cô.

“Tôi không thích đàn bà quá tự phụ, biết thân biết phận là tốt rồi, cô
muốn kết hôn sao?” Nhạc Phong dừng ở mặt cô ra, khẽ nở nụ cười, “Có cần
tôi sai một người đàn ông đến kết với cô không? Thế nào?”

Một câu nói, khiến cho khuất nhục từ đáy lòng Kiều Nhan dâng lên ngập
đầu, đau lòng xé rách tâm can cô, cô cố nén xuống, run giọng hỏi, “Ngoại trừ Lâm Hi Hi, anh thực sự sẽ không muốn kết hôn với người phụ nữ khác
sao?’’

“Lúc ở dưới thân tôi đừng có nói đến chuyện này.” Nhạc Phong không hờn
giận, xoay người, trực tiếp dò xét vào trong váy ngắn của cô, ý nghĩa
của người đàn bà này đối với hắn cũng chỉ là công cụ tiết dục mà thôi.

“Không nên nhắc tới Lâm Hi Hi trước mặt tôi, tôi biết hiện tại mình đang làm cái gì, những chuyện lén lút, cho rằng sẽ giấu diếm được con mắt
của tôi sao? Tôi chưa nghĩ tới cùng người đàn bà nào kết hôn, nhưng chỉ
cần tôi còn sống, hôn nhân của cô ta cũng đừng mong được hạnh phúc, cô
hiểu chưa?”

Thân thể Kiều Nhan rất thống khổ, muốn nói gì đó nhưng hắn đã đâm thẳng vào, cảm giác khô khan khiến một cỗ đau đớn dâng lên.

“…” Cô run rẩy một chút, nỗ lực thả lỏng thân thể, tiếp nhận hắn.

“Nếu như, nếu như cô ta biến mất, nếu như cô ta biến mất giống như Tống
Viện Y, từ sau không thể gặp lại nữa, anh có thể còn nhớ tới cô ta hay
không? Đố kị cô ta hay không?”

Thanh âm của Kiều Nhan vỡ vụn ngân lên, cô biết Nhạc Phong vẫn rất yêu
vẻ thanh thuần của Lâm Hi Hi không thôi, thậm chí hắn còn đố kị khí chất kiên cường không thể nào đánh gẫy của cô ta, trên người cô gái kia tản
ra khí chất khiến hắn mê luyến đến mức muốn phá hủy, cho nên hắn vẫn còn nhớ kỹ, vẫn không chịu buông tha.

Tính cách của hắn thật bất đồng, điểm này Kiều Nhan đã sớm biết.

Cô thấy khoái cảm ngày càng nồng đậm, Nhạc Phong cố sức hành hạ người
đàn bà dưới thân, nghe thấy lời của cô, chỉ cảm thấy cả người dâng lên

vui sướng, cúi đầu hung hăng nắm bộ ngực của cô ta, tại thời khắc vui
sướng mê say nói “Giúp tôi hủy diệt cô ta, khiến cho cuộc sống của cô ta thật thống khổ, tôi sẽ suy nghĩ tới việc cưới cô.”

Kiều Nhan đã không thể nói lời đáp lại, đau đớn cùng khoái cảm đã dâng lên ngập đầu cô.

Chỉ có thể nhớ kỹ một câu kia, ‘”Tôi sẽ suy nghĩ tới việc cưới cô”

***

Trong phòng hội nghị, đem tài liệu đặt lên máy chiếu chiếu lên cho mọi
người ngồi xung quanh bàn tròn xem. “Đây là danh sách những đại cổ đông
của Nhạc Thị, người nắm quyền đại cổ đông ở đây là Nhạc Cảnh San, cũng
là bác ruột của Nhạc Phong, tài sản của bố mẹ Nhạc Phong cũng chỉ cố
định có bấy nhiêu, mà giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán gần đây
đã biến động, nếu như ai có thể nắm được phần lớn cổ phần là có thể tham tiến vào thành viên hội đồng quản trị của Nhạc Thị, sự tình đến lúc đó
sẽ tương đối dễ dàng, bởi vì tập hợp mọi người trong gia tộc không phải
là chuyện dễ dàng gì, thế nhưng quá trình đến khi Nhạc Thị sụp đổ là
tương đối khó khăn.”

Ngón tay mảnh khảnh của nàng di động trên màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu vô cùng chăm chú.

“Thế nhưng tôi không có biện pháp liên hệ với Nhạc Thị, hơn nữa chỉ dựa
vào chính tôi sẽ không chiếm được bất cứ một chút tin tưởng nào, đừng
nói đến chuyển nhượng cổ phần.” nhẹ nhàng cắn môi dưới, Lâm Hi Hi quay
đầu cầu cứu sự giúp đỡ của hai người đàn ông, những gì nàng có thể tận
lực làm, cũng chỉ có những …. thứ này.

“Buổi chiều mở họp báo, tung tin thu mua Nhạc Thị ra ngoài, người phụ
trách kế hoạch phía Bác Viễn sẽ là em.” Ngón tay thon dài của Tần Dịch
Dương khẽ vuốt vuốt khóe miệng, ánh mắt thâm thúy đảo qua khu vực người
chiếm 40% cổ phần.

“Địa chỉ của Nhạc Cảnh San sẽ cung cấp cho em, muốn liên lạc lúc nào tùy em sắp đặt.”

Nguyễn Húc ngồi một bên yên tĩnh lắng nghe, ngón tay liên tục gõ bàn phím, rõ ràng thấu hiểu nhiệm vụ của mình là gì.

Lâm Hi Hi cả kinh, đối với sắp đặt bất thình lình này có chút sợ hãi.

Để cho nàng phụ trách kế hoạch nguy hiểm và khổng lồ như vậy, đồng thời
truyền thông tung tin ra ngoài, đây không phải là chuyện nhỏ.

“Chúng ta phải bắt đầu từ vị trí lớn nhất kia sao?” Nàng cắn môi, nhỏ giọng hỏi cho rõ ràng.

Cánh tay Tần Dịch Dương buông xuống, ưu nhã mà rơi xuống người cô gái
nhỏ đang ngồi trên ghế, ánh mắt thâm thúy nheo lại nhìn nàng, tiếng nói
trầm thấp có từ tính: “Em cảm thấy thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui