CHƯƠNG 69
Giống như khoảnh khắc mất đi Trầm Mặc Ca năm năm trước, anh cũng suýt chút nữa đã đi theo, chỉ lúc đó anh mới hiểu được địa vị của Trầm Mặc Ca trong lòng mình quan trọng đến như thế nào, may mà ông trời lại cho anh một cơ hội nữa.
Tâm trạng của Diệp Nam Huyền thăng trầm, anh ngồi trên băng ghế dài không biết phải làm gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Trầm Tử An với dáng người nhỏ nhắn bước ra ngoài, sau đó đi thẳng đến chỗ Diệp Nam Huyền ngồi xuống.
Hương vị sữa nhàn nhạt kéo tâm hồn Diệp Nam Huyền trở lại, anh nhìn bánh bao nhỏ trước mặt, trong lòng rất phức tạp, trong phút chốc không biết nên nói gì.
Trầm Tử An cũng không nói gì, cứ yên lặng như vậy ngồi bên cạnh anh, giống như chỉ đơn thuần muốn tìm vị trí ngồi mà thôi, còn về phần người ngồi bên cạnh mình là ai, thằng bé không hề quan tâm.
Diệp Nam Huyền phát hiện trong lòng hơi không thoải mái.
Diệp Tranh cũng đã bốn tuổi, nhưng cuộc sống của Diệp Tranh vô cùng tự do, thậm chí còn hơi tùy hứng, lúc vui sẽ cười ha ha, lúc không vui sẽ khóc bù lu bù loa, nhưng ngược lại, Trầm Tử An vô cùng thành thục, dường như không giống một đứa trẻ.
Ấn tượng ban đầu về Trầm Tử An là trong phòng vệ sinh ở sân bay, bánh bao nhỏ khi đó kẹp chặt hai chân, nhíu mày, gương mặt cầu xin nhìn anh giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn và Trầm Tử An trước mặt hoàn toàn không có điểm nào tương đồng cả.
Rốt cuộc là môi trường sống như thế nào đã tạo nên tính cách như vậy của Trầm Tử An?
Nếu thằng bé thật sự là con trai anh, như vậy suốt năm năm qua, thằng bé và Trầm Mặc Ca đã phải chịu khổ như thế nào?
Trong lòng Diệp Nam Huyền có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngay khi anh đang do dự không quyết định được, Trầm Tử An đột nhiên nói.
“Mami của cháu vì sao bị thương?”
Diệp Nam Huyền hơi sững sờ, thấp giọng nói: “Hệ thống an toàn trên xe xuất hiện vấn đề, mẹ cháu là nhà thiết kế ô tô của công ty chú, trong khi chạy thử xe thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, về chuyện này chú cũng có trách nhiệm, là chú không kiểu tra tính năng an toàn của xe trước cho nên mới như vậy, chú xin lỗi.
”
Anh là Thái tử gia của Hải Thành, là người đứng đầu Hải Thành, cả đời này rất ít khi nói “xin lỗi” với người khác, nhưng bây giờ trước mặt một bánh bao nhỏ bốn tuổi, Trầm Tử An, anh lại tự nhiên nói ra hai chữ này như vậy.
Sau khi nói ra, chính Diệp Nam Huyền cũng tự cảm thấy không thể tin nổi.
Mắt của Trầm Tử An nhìn thẳng vào Diệp Nam Huyền.
Diệp Nam Huyền nhìn vào đôi mắt phượng vô cùng giống mình kia, trong lòng vô cùng xúc động, thậm chí anh còn muốn ôm Trầm Tử An vào lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm gì hết, chỉ đáp lại ánh mắt của Trầm Tử An, không nói gì cả.
Trầm Tử An không nhìn ra được đáy mắt của Diệp Nam Huyền rốt cuộc có dấu vết nói dối hay không, dù sao thằng bé vẫn còn nhỏ, cũng không thể nhìn thấu lòng người hiểm ác, nhưng trong lòng lại phẫn nộ.
“Bất cứ khi nào để người khác thử xe, chú cũng đều qua loa, chủ quan như vậy ư? Hay là chú cố ý làm như vậy?”
“Vì sao chú phải cố ý làm như vậy?”
Diệp Nam Huyền nhạy cảm nhận ra được ý thù địch của Trầm Tử An.
Đứa bé này căm ghét anh!
Mặc dù nó đang cố hết sức muốn che giấu.
“Bởi vì chú…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...