Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Yêu
CHƯƠNG 134
Diệp Nam Huyền hờ hững nói: “Vậy thì có lẽ người đó thật sự không hiểu tôi.
Kỳ thực, bản thân tôi chính là một tên lưu manh, nhưng chẳng qua là do nhà họ Diệp che giấu đặc điểm đó cho tôi mà thôi.
”
Trầm Mặc Ca thực sự muốn nổ tung.
Diệp Nam Huyền bây giờ thực sự nói dối không chớp mắt.
Không đúng!
Anh ta trước đây cũng thường nói dối không chớp mắt, nếu không tại sao lại có thể khiến cô suýt chết trong biển lửa?
Trầm Mặc Ca rất cố gắng bình tĩnh lại, nhưng lồng ngực lại nhấp nhô dồn dập, hiển nhiên là cô đang rất tức giận.
Diệp Nam Huyền không dám ép quá đáng.
Không cần biết tại sao cô không nhận anh, chỉ cần cô vẫn còn ở Hải Thành, kể cả có phải theo đuổi cô lần nữa anh cũng vẫn sẽ theo đuổi.
Nghĩ đến đây, Diệp Nam Huyền khẽ mỉm cười.
Anh gửi tin nhắn cho Tống Đình, nói rằng công việc của công ty gần đây giao cho Tống Đình, anh còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Tống Đình rên rỉ than khóc, nhưng Diệp Nam Huyền tắt máy như thể anh không nhìn thấy gì.
Trầm Mặc Ca nằm xuống, cố gắng nhắm mắt nghỉ ngơi, cố gắng không để ý đến việc Diệp Nam Huyền đang sống chung một chỗ với cô, nhưng lại ngại ngùng khi phát hiện ra cái gối của cô đã không còn.
Cô quay đầu nhìn Diệp Nam Huyền, thấy Diệp Nam Huyền đang ôm cái gối cười đắc ý.
“Thật thơm.
”
Sự tức giận của Trầm Mặc Ca lại bộc phát.
Sau ba năm kết hôn, cô vậy mà lại không hề biết đến dáng vẻ như kẻ lưu manh này của Diệp Nam Huyền.
Nếu cô biết anh là cái dạng này, có lẽ cô sẽ không bao giờ yêu anh.
Trầm Mặc Ca hung hăng trừng mắt nhìn anh, sau đó quay người bấm chuông cho y tá.
Cô y tá chạy nhanh đến.
Diệp Nam Huyền đột nhiên cảm thấy có chiếc chuông gọi y tá thật sự rất bất tiện, ngay cả ánh mắt nhìn y tá cũng không mấy thiện cảm, cô y tá nhỏ sợ tới mức không biết mình đã làm sai điều gì, cả người run rẩy.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi, tôi … xin hỏi anh có cần gì không?”
Trầm Mặc Ca không quan tâm đến thái độ của Diệp Nam Huyền, cô nói với y tá: “Đi lấy giúp tôi một cái gối.
”
Y tá vừa định nói được thôi thì ánh mắt lạnh lùng của Diệp Nam Huyền lập tức bắn ra như một mũi tên lạnh lẽo.
Cô y tá nhỏ âm thầm than khóc, chỉ đành tươi cười nói: “Cô Thẩm, tôi rất xin lỗi.
Gối trong bệnh viện của chúng tôi đều đa dùng hết rồi, không thừa cái nào cả, cô xem trong tay Tổng giám đốc Diệp không phải còn có một cái sao? Không bằng hai người thương lượng một chút nhé.
”
Nói xong, cô y tá nhỏ co chân chạy đi, như thể có thứ gì đó đuổi theo sau lưng.
Trầm Mặc Ca lại tức giận.
“Diệp Nam Huyền!”
“Sao vậy? Em muốn cái gối sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...