Một lúc lâu sau, cuộc gọi được kết nối. Phong Hi không dám nói gì, đầu dây bên kia thấy lâu quá liền lên tiếng
" Alo?"
Lần đầu tiên cô bé nghe được giọng bà ngoại, không khỏi ngỡ ngàng. Giọng bà rất hay, rất dịu dàng, giống như giọng mẹ vậy. Phong Hi run run cất tiếng
“Xin… xin chào. Cháu là Phong Hi, là… con gái của mẹ An Nhiên ạ.”
Đầu dây bên kia cũng hết sức kinh ngạc. Đây là giọng cháu ngoại bà sao? Bà không dám tin hôm nay cô bé lại gọi cho mình. Thấy bà im lặng không nói, Phong Hi liền giải thích
" Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bà vào sáng sớm thế này. Nhưng mẹ cháu hiện giờ đang sốt rất cao, mẹ cháu cũng rất nhớ bà. Vì vậy cháu mong bà có thể đến đây thăm mẹ cháu được không ạ?"
" Nhà Diệp gia thiếu người chăm sóc hay sao?"
Nghe câu hỏi này Phong Hi run đến cực điểm, sợ rằng bà ngoại sẽ từ chối đến. Mà bên này bà ngoại cũng không khỏi đau lòng, bà nghĩ rằng Diệp gia đối xử không tốt với An Nhiên nên cô mới thành ra như vậy. Phong Hi lại run run nói
" Mẹ và ba cháu có xích mích, hiện giờ hai mẹ con cháu đã chuyển ra ngoài sống được vài tháng rồi ạ. Con mong bà có thể đến thăm mẹ con một chút. Mẹ con thật sự rất nhớ bà."
Bà Hạ suy nghĩ rằng con gái bà luôn sống tốt ở bên đó, không ngờ đến chuyện sẽ ra ngoài sống. Lòng bà chợt nhói lên. Đứa con gái bà đứt ruột đẻ ra, từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu ấm ức. Tuy 6 năm trước bà thật sự rất giận con gái, nhưng giờ cũng 6 năm rồi, thời gian trôi qua lâu như vậy làm sao bà lại có thể giận cô nữa chứ. Giận sao thì giận nhưng vẫn không thể nào mà hết thương yêu con gái được. Được tại # 𝒯rUm 𝒯r𝑢yện﹒𝑉N #
" Được rồi, vậy nhà cháu ở đâu?"
Phong Hi vui mừng
" Dạ, nhà cháu ở chung cư Hoa Đông, tầng 8, số nhà 72 ạ."
" Bà biết rồi."
" Cảm ơn bà ạ."
Phong Hi rất vui mừng.Có thể để mẹ gặp lại bà rồi, cô bé cũng có thể gặp được bà ngoại rồi. Phong Hi đi giặt khăn một lần nữa rồi lại đắp lên đầu An Nhiên. Làm xong cô bé mới đi chuẩn bị một chút để đi học. 6 rưỡi, vào lúc Phong Hi đang ăn sáng thì có tiếng chuông cửa, cô bé liền lon ton chạy ra mở cửa. Trước mắt cô bé là một người phụ nữ trung niên, nhìn bà khá đầy đặn, khuôn mặt phúc hậu. Cô bé ngơ ngác, thấy vậy bà Hạ hỏi– Cháu có phải là Phong Hi không? – Dạ... dạ... Bà là... – Là mẹ của An Nhiên. – Bà Hạ vẫn còn hơi ngại để có thể gọi Phong Hi là cháu. – Cháu mời bà vào nhà ạ.
Phong Hi lễ phép, sau đó đi lấy dép cho bà. Nhìn căn nhà một hồi bà thở dài. Con gái bà thật sự đã chuyển ra ngoài để sống. Bà Hạ được Phong Hi dẫn vào phòng khách, trước hết là ngồi uống nước. Bà bắt đầu hỏi thăm – Đây là những thứ mẹ cháu tự mua sao? – Vâng ạ. Mẹ cháu vẫn luôn cố gắng làm việc để lo cho cháu. Bà ăn sáng chưa ạ? – Bà ăn tạm rồi. Mẹ cháu đâu? – Mẹ cháu ở trong phòng, để cháu dẫn bà vào. Hôm nay làm phiền bà như vậy... nhưng mẹ cháu thật sự rất nhớ bà.
Bà không nói gì mà im lặng đi theo Phong Hi. Nhưng bà lại rất để ý cách nói chuyện của cô bé. Cách nói chuyện ấy không phải là cách nói của một đứa bé 6 tuổi. Cách nói chuyện ấy rất trưởng thành, rất hiểu chuyện. Lúc Phong Hi mở cửa phòng ra bà Hạ nhìn thấy An Nhiên mệt mỏi nằm trên giường, lòng bà nhói đau. Con gái bà đây sao? Đã 6 năm không gặp rồi, vậy mà khi nhìn thấy con gái lại trong tình trạng cô sốt như vậy, nhìn dáng vẻ gầy đi khá nhiều so với 6 năm trước. Bà từ từ bước đến, không kìm lòng được mà vuốt vẻ khuôn mặt An Nhiên. Đứa con gái bé bỏng của bà. Bà khẽ vén nhẹ những sợi tóc dính trên mặt cô. Cả người An Nhiên nóng hừng hực như một hòn than, chỉ cẩn để gần thôi đã thấy nóng rồi đừng nói là chạm vào nữa. Bà Hạ khẽ hỏi – Con đã cho mẹ con uống thuốc gì chưa? – Dạ chưa ạ, con không dám cho mẹ uống lung tung. Hơn nữa con cũng không biết để mẹ uống thế nào khi mẹ cứ mê man suốt. –Bà biết rồi. Vậy con cứ đi học đi, mẹ con để bà lo. – Vâng ạ, con cảm ơn bà. Con có nấu một chút cháo ở ngoài, nếu mẹ tỉnh bà cho mẹ ăn nhé. Con chào bà con đi học ạ. – Ừ.
Phong Hi đi ra ngoài, lấy cặp rồi đi học.Có bà ngoại chăm sóc rồi cô bé cũng yên tâm phần nào. Cơ mà lần đầu gặp bà ngoại nên có chút hồi hộp. Vừa xuống dưới chung cư, đang đi đến trạm xe bus thì gặp Tinh Vũ, anh dừng xe trước mặt Phong Hi– Phong Hi, lên xe.
Phong Hi thấy Tinh Vũ cười tươi, quen thuộc mà đi lên xe. Thấy cô bé đã ổn định, Tinh Vũ vừa lái xe vừa hỏi– Mẹ cháu đâu rồi? – Hôm nay mẹ cháu bị sốt nên không đi làm ạ. Chú đừng trừ lương mẹ nhé. – Vậy sao? Nhưng con đi học rồi thì có ai ở bên cạnh mẹ không? – Tinh Vũ hơi lo lắng. – Có rồi ạ. Sáng nay bà ngoại đến rồi. – Vậy thì tốt rồi.
Phong Hi cười. Hai người nói chuyện rôm rả một chút đã đến trường học của Phong Hi.Cô bé xuống xe, cảm ơn Tinh Vũ rồi lon ton chạy vào trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...