Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ Ba Thật Là Xấu Xa
Thấy Diệp Ân Tuấn đã bắt đầu không còn che giấu những gì mình làm nữa nên cô ta muốn làm anh xao nhãng một chút. Tuy là quan hệ đối tác làm ăn, nhưng Tịch Uyên đã nhờ ba mình cùng một vài hacker tấn công vào Diệp Thị. Tịch Uyên nghĩ rằng điều này có thể kéo dài thêm một chút thời gian cho cô ta. Tịch lão gia vốn là một người chiều con gái nên cũng làm theo mà không màng đến hậu quả. Rất nhanh đội ngũ hacker siêu đẳng mà họ tìm được đã tập trung tấn công vào hệ thống máy tính của tập đoàn Diệp Thị vào lúc 4 giờ sáng. Giờ này ai cũng chìm vào giấc ngủ nên sẽ không ai để ý đến chuyện này. Nhưng Diệp Ân Tuấn lại khác, anh ngồi trên giường nhìn chiếc máy tính đang đỏ vàng những cảnh báo xâm nhập rồi cười một cách khinh thường, tà mị. Trông anh có vẻ như chẳng lo lắng điều gì trước việc những dữ liệu quan trọng sẽ bị đánh cắp. Anh gấp máy tính lại, cất sang một bên rồi yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm. Hôm nay anh ngủ muộn hơn một chút nên 9 giờ mới bắt đầu ăn sáng. Kim Lăng thì liên tục lo lắng, thiếu bình tĩnh mà cứ gọi anh liên lúc mấy chục cuộc nhưng đều bị từ chối. Diệp Ân Tuấn vẫn nhàn nhã thưởng thức bữa sáng của mình. Thấy Kim Lăng vẫn gọi không ngừng, anh từ từ nhấc điện thoại lên nghe máy, điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy tiếng vội vã của Kim Lăng
" Tổ tông của tôi ơi, sao giờ ngài còn chưa đến tập đoàn nữa? Hiện giờ mọi người đang loạn đên đây này."
Trái ngược với sự lo lắng, vội vàng của Kim Lăng thì Diệp Ân Tuấn lại hết sức bình tĩnh
" Vội cái gì."
" Trời ơi sếp ơi! Tối qua hệ thống máy tính của chúng ta bị tấn công đấy. Tuy không mất tài liệu gì quan trọng nhưng sếp vẫn nên đến đây đi, càng nhanh càng tốt."
" Thì sao? Cậu xử lý là được rồi."
Cảm thấy Diệp Ân Tuấn vẫn rất bình tĩnh, Kim Lăng có chút nghi ngờ
" Sếp, đừng nói là anh biết trước rồi nhé!?"
" Ừ."
" Tổ tông ơi, sao lại không nói sớm cho tôi biết chứ."
" Năng lực làm việc của cậu giảm rồi đấy. Có nên…"
Đang than vãn thì nghe câu này, Kim Lăng lập tức hiểu ý mà tỉnh ngộ. Anh ta cũng rất giỏi máy tính mà, tại vội quá mà quên mất luôn. Kim Lăng bình tĩnh trở lại
" Sếp, sếp à, tôi biết rồi. Đừng giảm tiền lương của tôi. Tôi lập tức làm việc đấy. Ngài không cần đến sớm cũng được. Tạm biệt."
Kim Lăng nhanh chóng tắt máy, anh ta khẽ thở phào. Nếu không nhanh tay có khi sẽ bị trừ lương thật đấy. Không có thời gian để nghĩ nhiều nữa, anh ta bắt đầu mở máy tính ra để làm việc. Bằng một vài thao tác, Kim Lăng đã tra ra tất cả thông tin của đám hacker tối qua. Điều đáng nói ở đây là… Tịch Thị cũng tham gia vào đợt tấn công lần này.
Hơn 10 giờ một chút Diệp Ân Tuấn mới tới tập đoàn. Vừa vào phòng làm việc đã nghe Kim Lăng thông báo lại mọi chuyện. Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười.
– Đám hacker kia thì cho cậu giải quyết. Còn Tịch Thị đã tham gia thì… làm gì đó cho vui đi. Mấy tấm ảnh ở khách sạn hôm đó…
Anh khẽ cười gian xảo. Kim Lăng lập tức hiểu ý, một lần nữa mở máy tính ra xâm nhập vào hệ thống máy tính của tập đoàn Tịch Thị. Cả tập đoàn đang làm việc bình thường thì máy tính đột nhiên tắt hết, làm thế nào cũng không khởi động lại được. Máy tính cứ trong tình trạng như vậy khoảng 30 phút. Các cán bộ cấp cao của Tịch Thị đều loạn hết lên. Họ chưa từng bị tấn công như vậy, hơn nữa bảo mật của họ cũng rất cao, đến các hacker hàng đầu còn không thể phá bỏ. Tịch lão gia cũng đau đầu. Các nhân viên kĩ thuật cũng đi lại kiểm tra liên tục. Cả tập đoàn lớn rơi vào hỗn loạn. Nhìn hình ảnh đó qua camera Diệp Ân Tuấn cười phấn khích. Đã là chủ ý của Tịch tiểu thư thì cả tập đoàn cũng phải chịu thiệt một chút vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...