Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại
Đường Vận đến Cảnh Duyệt khá đúng giờ, không sớm cũng không muộn.
Vì biết rằng Cận Úy Thành lại không đến.
Làm việc gần hết buổi sáng phía Nhân sự thông báo Thư kí Mike sẽ chuyển công tác ở Đài Loan cho nên lại dẫn người mới đến ra mắt.
Mọi người trong phòng thư kí đã quen với công việc của mình cho nên đối với việc có người mới thì không chút bận tâm.
Đường Vận bị không khí yên tĩnh làm cho nhàm chán, nên chẳng thiết tha về người mới như thế nào.
Cho đến khi cô gái đó được đưa lên tầng 41 trình diện, Đường Vận không khỏi há hốc miệng.
“Hinh Hinh!”
“Chị à! Cận tổng không phải rất không ưa em sao? Cư nhiên lại điều em đến đây.”
Hả? Mọi người nghe được hai chữ ‘không ưa’ của Đường Hinh Nhi thì rất là cảm khái đấy.
Cận Úy Thành mặc dù không đến Cảnh Duyệt nhưng vẫn nhắn tin cho Đường Vận hẹn cô cùng anh ăn trưa.
Đường Vận trong lòng rất là thư thả, so với mấy ngày trước thị phi thật sự mệt không kể nổi.
Trước khi rời khỏi Cảnh Duyệt bên Lễ tân còn gửi lên cho cô một thư mời từ phía Doãn thị.
Đường Vận đến chỗ hẹn với Cận Úy Thành gọi món, sau đó mới mở xem thư mời, có chút thất thần.
“Doãn Cách Nhi thật có lòng nhẫn nại với em.”
“Em sẽ không bị lay động đấy chứ?”
“Có một chút.”
Cận Úy Thành ngửi qua ly rượu, xác nhận là hương vị anh cần, đưa nhẹ bàn tay lên ý tán đồng với waiter.
Và để anh ta có thể rời đi trước.
Nghe lời hồi đáp của Đường Vận chỉ biết khẽ nhíu lại chân mày.
Sau đó ngước mắt nhìn vào tấm thư mời cô ấy vừa đưa đến cho anh.
“Không những làm CEO cho 125 chi nhánh Nhà hàng khách sạn của Doãn thị, em còn được mời là người phát ngôn.
Doãn Cách Nhi thật sự coi trọng em.
Anh xem, lương khởi điểm thậm chí cũng có đề cập đến.
Cho thấy cô ấy đang cố thuyết phục em gia nhập Doãn thị.”
“Em đi làm chỉ vì tiền lương thôi sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Cận Úy Thành hoàn toàn thất vọng, anh đưa tay đến véo thật mạnh vào má của Đường Vận.
“Em có thể chọn lựa nói dối là vì anh mà.”
“Cận tổng à, anh thật quá tưởng bở rồi.
Dẫu sao cũng sang năm mới, anh không cân nhắc lên lương cho em sao? Không thì em sẽ bị Doãn Cách Nhi làm cho động lòng mất.”
Bên ngoài cửa bất ngờ có nhóm người ồ ạc chạy vào trong thang máy khiến Đường Vận và Cận Úy Thành chỗ này cũng phải chú ý đến, sau đó tầm nửa tiếng thì bất ngờ trông thấy Doãn Cách Nhi và hai cảnh vệ nữ cũng có mặt.
Đường Vận quan sát, trong lòng vô cùng tò mò.
“Nhóm người vừa rồi trông rất giống phóng viên...!“ Đường Vận ăn vội phần beefsteak trong đĩa liền lấy khăn lau miệng đứng bật dậy, “Em cũng muốn lên đó xem là chuyện gì, anh có muốn đi cùng không?”
Cận Úy Thành vẫn im lìm ngồi đó, suy nghĩ vài giây mới gọi người thanh toán chỗ này.
Anh và Đường Vận cũng vào trong thang máy, nhanh chóng chọn tầng trên bản hiển thị.
“Vì sao anh biết họ lên tầng 12?”
“Đó là tầng dành cho khách VIP, phòng ốc đạt tiêu chuẩn tổng thống.”
Đường Vận tự cho rằng Cận Úy Thành lanh lợi, cũng không muốn hỏi thêm, bản thân cô chỉ âm thầm lo lắng trong lòng, không biết lúc này sẽ xảy ra sự kiện gì.
Chuyện Doãn thị dừng lại công tác thu mua và giành quyền điều hành Cảnh Duyệt đã phát thông tin lan rộng.
Ai mà chẳng biết, nguyên do thực tế Doãn thị đang tự lo cho thân mình còn chưa xong.
Cận Úy Thành quả nhiên đoán không sai, sảnh chính tầng 12 đã đông nghịt phóng viên tác nghiệp.
Mà bọn người đó rất mực hung hăng...!theo lý ở những nơi sang trọng như thế này, phóng viên không có khả năng làm càn, trừ khi có người bảo lãnh cho phép.
Mà người đó không ai khác chính là Doãn Cách Nhi.
“Em đi tìm Doãn Cách Nhi.”
Đường Vận nói một câu liền chen vào nhóm phóng viên tìm kiếm bóng dáng của Doãn Cách Nhi, cuối cùng cũng nhìn đến căn phòng VIP có rất nhiều phóng viên chỉa máy ảnh vào chụp liên tiếp, khiến âm thanh tạo ra như một đêm liên hoan phim quốc tế hoành tráng.
Doãn Cách Nhi lại gây sự chứ nhỉ?
Đường Vận chưa đến gần đã trông thấy cảnh tượng hỗn độn tiếp theo...
Hai cảnh vệ của Doãn Cách Nhi khống chế một người đàn ông, còn chính bản thân cô ta thì kéo lê một cô gái về gần phía cửa phòng, nơi đông đảo phóng viên.
Cú tát mạnh như trời giáng rơi xuống gò má cô gái trẻ, khiến mọi người ồ lên kinh hãi.
Mà người bị đánh không ai khác chính là Mẫn Huyền.
Còn người đàn ông bên trong lại chính là Lãnh Thiếu Phong ăn chơi trác táng.
Mẫn Huyền ăn mặc hở hang hoàn toàn không giống với dáng vẻ cao sang vẫn thường thấy...!Khỏi nghi vấn cũng biết hai người họ là có tư tình mập mờ.
“Hạng lẳng lơ như cô lại được Cận Úy Thành để trong lòng đúng là chọc tức Doãn Cách Nhi này.”
Tiếp theo lại có một giọng trung niên trầm ấm uy quyền khác vang lên, đám phóng viên không hẹn mà cùng nép sang một bên nhường chỗ.
Lúc này khung cảnh đã bớt đi nhiều sự nhốn nháo cho nên Doãn Cách Nhi cũng kịp thời trông thấy Đường Vận đứng ngây ngốc ở phía này.
Sau đó cô ấy lại quay mặt nhìn ra nơi phát ra giọng nói vừa rồi.
“Các người tránh ra hết cho tôi...!Tiện nhân!”
Lại thêm một cú tát tay thật mạnh lên mặt Mẫn Huyền, khiến khóe môi nhất thời chảy máu, nhìn rất đáng thương.
Đường Vận nhịn không được tiến lại phía đó kéo Mẫn Huyền thoát ra khỏi gông xiềng của Doãn Cách Nhi, ánh mắt xót xa: “Cô ấy đã đủ thê thảm...”
Doãn Cách Nhi hất mạnh Mẫn Huyền ra giống như vây vào cô ta thì sẽ bẩn.
Cô ra hiệu cho cảnh vệ nữ buông Lãnh Thiếu Phong ra đồng thời cho người sơ tán phóng viên.
Cô đứng đấy khoanh tay trước ngực, nhìn Đường Vận một lượt rồi nghi vấn: “Trùng hợp nhỉ?”
“Tôi ăn cơm dưới tầng trệt.”
Mẫn Huyền ôm mặt muốn rời khỏi thì bị ông Lãnh kéo tay trở lại, tay kia điểm vào mặt cảnh cáo: “Hạng người như cô tốt nhất đừng đến quyến rũ con trai tôi.”
“Cha! Làm bộ làm tịch cũng đủ rồi, ả ta chẳng phải là nhân tình cha lén lút mẹ nuôi gần sáu năm nay sao? Con sớm đã tra biết.”
Doãn Cách Nhi và Đường Vận sững sờ nhìn nhau, sau đó lại chuyển tầm mắt sang Mẫn Huyền.
Doãn Cách Nhi ghê tởm liền muốn lao đến đánh cô ta thêm một trận thì bị Đường Vận kịp thời cản lại, thậm chí còn kéo cô đi một mạch ra ngoài.
Lúc này đội bảo an đã kịp thời đến giải tán hiện trường.
Cận Úy Thành ngồi bắt chéo chân ở chỗ salon dành cho khách, thấy hai người đi lại thì mới cất quyển tạp chí sang một bên.
“Cô cản tôi làm gì chứ, hạng phụ nữ lẳng lơ đó phải tát thêm vài bạt tay mới hả dạ, hôm trước còn ỏng ẹo gục lên vai Cận Úy Thành của tôi.”
“Ai là Cận Úy Thành của em chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...