Sáng hôm sau ở sân tennis Nam Cung Nhu Tuyết và Doãn Cách Nhi quyết liệt đối đầu.
Giống như chưa từng có với nhau những mâu thuẫn hay bất kì gút mắc, hai tình địch ngày trước thật tình có thể đứng cùng một chỗ.
Đánh một hồi mệt lã người cả hai trở về chỗ ghế nghỉ ngơi, uống nước một mạch, Doãn Cách Nhi nhếch môi bắt chuyện trước:
“Trang thị thật cứ như giỡn chơi, buông thả buồn cười như vậy.”
“Đến cuộc họp đại hội cổ đông cô có thể đường hoàng hất mặt rồi.
Chỉ không biết là Cận Úy Thành sau khi mất tích có kịp thời xuất hiện không?”
Doãn Cách Nhi nhún vai, lấy kính râm đeo lên vì cảm thấy hơi chói nắng.
Gương mặt cá tính vô cùng hút mắt.
“Đính hôn với Cận Chí Minh thì nhanh chóng cạn tình với Cận Úy Thành rồi, đến cổ phần Cận thị cũng không cần, đánh lén một vố như vậy có chút không tin được.”
Nam Cung Nhu Tuyết nhếch môi cười đạm, ném chai nước thật mạnh, so với vẻ ngoài mềm mại thật sự hoàn toàn khác biệt:
“Nếu Đường Vận kia là thứ dễ động vào từ lâu đã bảo người cưỡng hiếp cô ta rồi ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn.”
Doãn Cách Nhi bật cười giòn giả: “Cô nên nhìn rõ vấn đề mà hành xử, tôi thấy cô ta chẳng chút tội tình.
Chuyện được người khác yêu là ngoài tầm kiểm soát kia mà.
Nhưng là nếu màn huynh đệ tương tàn vì một đứa con gái thì lại kịch tính đó.
Hiện tại hai anh em họ thâm tình hơn tôi nghĩ.”
Nam Cung Nhu Tuyết cảm thấy có phần chí lí, miệng khẽ cong cong lên cười một cách đầy thâm trầm, so với vẻ ngoài thánh thiện thật khiến người ta cảm thấy điểm chênh lệch.
Bấy giờ điện thoại của Doãn Cách Nhi bỗng có tín hiệu, nhìn thấy người gọi đến cũng không có ý nghe máy.
Nam Cung Nhu Tuyết nhìn thấy vậy liền không thiết tha ngồi lại đây nữa mà gọi tài xế đưa cô trở về.
Doãn Cách Nhi tự lái xe chạy trên đường, tai đeo phone bluetooth kết nối cuộc gọi đến ban nãy.
“Có tin vui.
Phía Doãn thị theo đợt tấn công này đã chiếm 30% cổ phần Cảnh Duyệt.”
“Cảnh Duyệt sụt giá vẫn không có thay đổi lớn à?”
“Doãn tổng! Cô có muốn có thêm 5% nữa hay không? Lúc đó có thể hoàn toàn nuốt trọn Cảnh Duyệt rồi.”
“Thật?”
Doãn Cách Nhi hoàn toàn không thể tin.
Cô biết lần tấn công này chỉ chiêu trò để buông thả cổ phiếu, khuếch trương uy thế của Doãn thị, và còn có một sự may mắn không thể phủ định.
Chính là Nam Cung Nhu Tuyết không gọi mà tới, ngang nhiên chịu thỏa hiệp bán lại số cổ phần Cận thị và Cảnh Duyệt có trong tay cô ấy.
Số phần trăm đó bên ngoài thị trường không dễ gì có thể tìm mua được trong nhất thời.
Nghĩ đến Cận Úy Thành bị cô đánh bại có chút tư vị của thành tựu và sự chinh phục.
Doãn Cách Nhi nghĩ đến vẻ mặt khó coi của Cận Úy Thành trong lòng kì thực hả hê.
Để anh ta phải trả giá vì đã bỏ mặc tình cảm của cô bấy lâu.
Cô hứng khởi, hỏi thăm bên kia đầu dây: “Tôi muốn.
Bằng cách nào? Tiền không phải vấn đề.”
Bỏ ngoài tai tất cả, mặc kệ báo đài không ngừng đưa tin tiêu cực nhưng Đường Vận vẫn đến Cảnh Duyệt giải quyết từng công việc một cách chuyên tâm.
Dù đôi lúc có hơi phân tâm nghĩ vẩn vơ về những chuyện đã xảy ra thời gian qua.
Cô vẫn không liên lạc được với Cận Úy Thành.
Anh ấy không muốn bị làm phiền ư? Và đẩy cô ra khỏi vòng xoáy vô hình ấy.
Chỉ có điều tâm trạng của cô không thể vui vẻ được.
Tan tầm, hoàng hôn rũ rượi trong bóng sương dầy ẩm hơi tuyết trắng, Đường Vận ngước mắt lên trời hít một hơi sâu lại kéo lấy thân áo khoác, quấn chặt khăn quàng cổ.
Chuông điện thoại trong túi xách bỗng đổ chuông, cô vội vàng mở máy:
“Ai đó? Cận tổng, có phải anh không?”
“Thật làm cô thất vọng...!Nghe giọng điệu này đáng thương quá nhỉ.”
“Doãn – Cách – Nhi!”
“Tôi dừng xe trước mặt cô đây, có hứng thú ăn bữa cơm uống với nhau ly rượu chát không?”
“Doãn tổng ăn mừng sớm quá đấy! Nhưng mà...!tôi không có ý từ chối tấm lòng của cô.”
Đường Vận tắt máy trước sau đó nhanh nhẹn đi về chiếc Ferrari màu đỏ mui trần đang đỗ cách cô không xa.
Đường Vận chủ động mở cửa vào bên trong, khẽ gật đầu chào Doãn Cách Nhi.
Doãn Cách Nhi đưa Đường Vận đến một nhà hàng Pháp nổi tiếng thành phố, gọi những món đắt đỏ và chọn rượu thượng hạng, thái độ vô cùng kén chọn.
Đường Vận cảm thấy chính mình có được sự tôn trọng, tuy nhiên không lấy làm vui sướng.
Cô biết bữa tối hôm nay không khác nào Hồng Môn Yến.
“Doãn tổng thật nể mặt.”
“Cô cứ gọi tôi là Cách Nhi đi, không cần khách sáo...!Có câu không đánh không quen biết, tôi thật tâm muốn kết giao cùng cô.”
Đường Vận hơi gượng cười, cảm thấy thật khó thích ứng.
Cho đến khi phục vụ mang thức ăn lần lượt ra cả hai mới thoải mái nói chuyện cùng nhau.
“Tôi thích ăn bò Wellington, lúc sang Anh học bồi dưỡng đã thử thách với món này.
Ngày ấy thật ngây ngô.”
“Có thể nấu ăn thì thật khá đấy.
Tôi ăn uống rất kén chọn nhưng lại không có khiếu ẩm thực.” Doãn Cách Nhi nâng lên ly rượu nhấp một ngụm nhỏ vẻ mặt vô cùng thưởng thức.
“Nhưng mấy ai được như cô Doãn chứ, quản lý cả một tập đoàn lớn.
Ngày xưa có Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân, thời hiện đại có Doãn Cách Nhi thay cha chinh chiến thương trường.”
Doãn Cách Nhi bật cười sảng khoái: “Tôi thật thích lời khen như vậy! Nhưng mà...!người đàn ông tôi yêu lại chẳng vì thế mà rung động.
Anh ta chỉ biết có việc quyến rũ tâm tư tôi.”
Đường Vận bật cười, “Cô say rồi.”
Dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng, Doãn Cách Nhi thật sự say rồi.
Hai người giống như ôm nhau, vai cặp vai bước chân hơi loạn.
Ở một nơi sang trọng thế này rất nhanh đã bị thu hút ánh nhìn chung quanh.
“Đường Vận! Cô và Cận Úy Thành yêu nhau thì không thể tiếp tục làm việc bên cạnh như trước được đâu.
Hãy cân nhắc sang Doãn thị làm CEO của tôi.
Tôi và lãnh đạo tập đoàn chắc chắn không bạc đãi cô.”
Xem ra tửu lượng của Doãn Cách Nhi không thật sự tốt, Đường Vận hơi choáng một chút nhưng vẫn còn đi đứng nghiêm chỉnh, có thể minh mẫn mọi việc.
“Cô không ghen sao?”
“Vì ghen mới muốn đẩy hai người xa nhau.
Nhưng tôi không muốn dùng thủ đoạn với cô gái mình thưởng thức như là cô.
Huống hồ, tôi biết vấn đề nằm trên người anh ta.”
“Cô say rồi.”
“Tôi say rồi ư? Tôi đã say ngay lúc còn bé...!khi anh ấy liều thân mình đỡ ngọn đèn chùm pha lê rơi xuống người, dùng bờ lưng phẳng rộng gánh chịu cho tôi.
Khoảnh khắc đó tôi đã muốn gả cho anh ấy...!Anh ấy như chàng hoàng tử trong mơ của tôi.”
Một cô gái mạnh mẽ và thế lực như Doãn Cách Nhi vẫn mơ về hoàng tử hay sao? Đường Vận cảm động, mang máng nỗi thương xót cho những kẻ si tình trên đời.
Cô mông lung nhớ đến Cận Úy Thành, đã mấy hôm liền không gặp mặt anh ấy, không nghe dù chỉ là một giọng nói trầm khẽ...!Bước chân của cô đột ngột dừng lại, không phải mơ? Cận Úy Thành!
“Cận Úy Thành!” Doãn Cách Nhi rít qua kẽ răng.
Đường Vận lạnh cả sống lưng, vì bàng hoàng giận dữ, vì ghen tuông, vì sợ hãi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...