Đường Vận đứng hình mất vài giây, nhìn người con gái đối diện nước mắt lưng tròng so với lần gặp trước đó kì thật khác biệt.
Trong một lúc như vậy cô không biết chính mình cần nên có loại thái độ gì nữa.
Cô gắng gượng nở nụ cười, có phần máy móc nói: “Hi! Chào Nam Cung tiểu thư.
Cô tìm Cận tổng sao? Vì sao không lên thẳng văn phòng luôn nhỉ? Trợ lý sẽ sắp xếp và liên lạc Cận tổng giúp cô ạ.”
“Không.
Tôi đương nhiên tìm Thư ký Đường, cho nên mới đứng ở đây.”
“A...!thế thì, Nam Cung tiểu thư vẫn nên đến phòng chờ Thư ký với tôi nhé.
Tôi vẫn trong giờ làm việc.
Thời gian biểu của tôi ở Cảnh Duyệt không thể tùy tiện dành cho việc riêng tư và các mối quan hệ nhạy cảm ngoài luồng, nhất là Cận tổng đang có việc giao phó cho tôi.”
“Tôi hiểu chứ.
Vậy thì chúng ta bàn công việc.”
Đường Vận gật đầu sau đó cùng Nam Cung Nhu Tuyết đi vào trong thang máy.
“Ngay cả Mẫn Nhu cũng chưa được sử dụng thang máy chuyên dụng.
Anh Cận vẫn là xem trọng chị nhất.”
“A không đâu.
Chị Giang Linh Ngọc, Trưởng phòng thư ký trước đây vẫn luôn được ưu tiên này.
Chỉ là tính chất công việc, ưu tiên giúp chúng tôi tiện nghi hơn.”
Nam Cung Nhu Tuyết cười giễu: “Nói vui thôi chị không cần phải sốt sắng giải thích.”
Đường Vận và Nam Cung Nhu Tuyết rất nhanh lên đến tầng 41 trên cùng.
Lúc bước ra khỏi thang máy, Đường Vận bàng hoàng choáng mất vài nhịp trong lòng thầm kêu không xong.
Nam Cung Nhu Tuyết không ngủ cả đêm nước mắt ngắn dài vì Cận Úy Thành mà chảy xuống, làm chính mình cũng muốn tiều tụy.
Cô cố ý không trang điểm, mong nhận được sự đồng tình và chút mềm lòng từ người đàn ông đó.
Chỉ không ngờ rằng trước mặt cô lúc này đây lại là tình địch số một.
Nam Cung Nhu Tuyết vừa tiến lên một bước thì nghe tiếng động sau lưng.
Cô và Đường Vận đồng thời quay mặt lại.
“Mẫn Nhu?” Nam Cung Nhu Tuyết khẽ thốt lên, ánh mắt càng lạnh lẽo.
Đường Vận không mô tả được cảm xúc của mình lúc bấy giờ, mặc dù song song với sự trùng hợp ngẫu nhiên hội tụ những gương mặt vàng trong làng mê đắm Cận tổng tài.
Đường Vận cho tới khoảnh khắc này, trông thấy Mẫn Nhu cùng Giang Linh Ngọc bước ra từ trong thang máy chuyên dụng, xác thực cao hứng đến buồn cười.
Nhìn thấy nhiều gương mặt đang đổ dồn về phía mình, sắc mặt của Mẫn Nhu không thể thả lỏng cho được.
Nụ cười hênh hoan ban nãy khi trò chuyện với Giang Linh Ngọc ngay sau đó cũng tắt lịm đi, ánh mắt ướt át dịu xuống vẻ sắc sảo vốn có.
Có lẽ là vì nhận thấy Doãn Cách Nhi.
Doãn Cách Nhi thần thái nổi bật, người cao gần 1m80 tóc tém phong cách tomboy cá tính.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng, sóng mũi vút cao mang chiếc kính râm cực chất.
Cô mặc đồ thể thao, mang túi chéo quần vợt, có vẻ như từ sân tập mới sang.
Cô nghiễm nhiên đứng đấy, cạnh Thư ký Hana như vừa đang chào hỏi nhau thì bị loạt người ở đây xuất hiện làm ngạc nhiên, dù chưa có bất kì động thái nào khác, nhưng hơi thở nữ cường sang chảnh đã lấn át khí thế quần phương.
So với Nam Cung Nhu Tuyết một dạng nữ sinh mỏng manh trong chiếc váy liền kẻ sọc bị đánh úp hoàn toàn.
Mẫn Nhu mặc dù từ trên xuống dưới phủ đầy hàng hiệu, dáng người mẫu chuẩn đẹp quyến rũ những sự e dè của cô trước hai thiên kim hào môn, gia thế bậc nhất nhì Thượng Hải vẫn phải nhượng lại phần hào quang.
Đối với nữ cường Doãn Cách Nhi vẫn phần nào lưu giữ ý sợ sệt.
Nam Cung Nhu Tuyết lòng đầy oán thán, rất thẳng thừng liếc Mẫn Nhu một cái sau đó muốn quay mặt đi, không ngờ vài giây kế tiếp lại trông thấy Cận Úy Thành từ phía thư viện đi ra, ánh mắt chăm chú vào quyển sách trong tay...
...!lúc anh ngẩng đầu lên, khựng lại, tia mắt giật mình.
Vẻ mặt của Cận Úy Thành rất hiếm có, hơi ngơ ngác và hơi hồ đồ, những cô gái say mê anh ta đều không hẹn mà tụ tập lại như muốn gây khó dễ vậy.
Tình huống khó xử trước mắt cô cũng thật mong đợi Cận Úy Thành sẽ ứng phó thế nào.
Đường Vận đôi mắt hạnh sáng long lanh, có ý tinh nghịch, Cận Úy Thành quét mắt một lượt liền nhìn ra quỷ ý đáng ghét, đắc ý như vậy ngay khi anh còn chưa xử lý cô chuyện trốn đi Bắc Kinh.
Anh dừng mắt ở cô lâu nhất khiến đối phương bị nhìn trúng liền rụt cổ ngại ngùng.
Trông thấy dưới cổ Đường Vận đang đeo sợi dây chuyền anh tặng thì bất giác cong cong khóe môi giữ ý cười.
Anh nhìn sang Giang Linh Ngọc, cất tiếng: “Em đưa Mẫn Nhu sang phòng sách bàn về hợp đồng đi, quản lý Joe đang chờ.”
Giang Linh Ngọc đặc biệt cười tươi: “Vâng ạ.” Dứt lời thì liếc nhìn sang Đường Vận, ánh mắt ngụ ý trao nhau tia cười.
Linh Ngọc đi trước, và vì thế Mẫn Nhu không thể chần chừ mà miễn cưỡng đi theo sau, âm thầm nhìn những người còn lại đầy vẻ không cam tâm.
Nam Cung Nhu Tuyết nhìn về Cận Úy Thành, ánh mắt ướt át chứa đựng tia giận dỗi, môi mím chặt.
Cận Úy Thành cũng nhìn cô, lạnh nhạt một mảng: “Sao đột nhiên vậy?”
“Em tìm Thư ký Đường, bàn tiếp về việc làm người phát ngôn đại diện cho Cảnh Duyệt.”
“Em nhận lời thì thật tốt.
Thư ký Đường tiếp Nam Cung tiểu thư chu đáo vậy.
Có bánh torte Napoleon kiểu Nga cho buổi sáng này, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Vâng ạ.
Cận tổng đã dùng bữa sáng chưa, tôi bảo Hana chuẩn bị.”
“Đã xong.”
Cận Úy Thành thản nhiên tiến lại phía Doãn Cách Nhi đang đứng, dáng vẻ này thì xem ra hai người họ đã hẹn với nhau từ trước.
Đường Vận nhìn lại Nam Cung Nhu Tuyết bên cạnh, lấy làm tiếc nuối thay.
“Nam Cung tiểu thư sang phòng chờ cùng tôi nhé.
Cô có giảm cân không? Uống gì cũng được nhỉ?”
“Tôi uống nước lọc được rồi, cho thêm ít đá.”
Cả hai rời đi, khu vực trước văn phòng thư ký trả lại sự yên tĩnh vốn có.
“Em vẫn đánh tennis một mình sao?”
“Đánh cùng Giám đốc Nghiêm.
Anh luôn trốn hẹn mà.”
Cận Úy Thành thoáng cười đưa tay mở cửa lịch sự mời Doãn Cách Nhi vào trước rồi ra hiệu cho Trợ lý Ngọc mới đóng lại cánh cửa.
Nhìn thực đơn và món ăn bên nhà hàng chuyển giao hai cô gái cũng khá ngạc nhiên, thanh đạm vừa phải nhưng nguyên liệu toàn thuộc hàng đắt đỏ.
Việc Doãn Cách Nhi ngự giá quang lâm đến Cảnh Duyệt kể như cũng là lần đầu tiên, mặc dù trước đây chỉ thấy qua cô ấy ở ngoài Trung tâm mua sắm dạo chơi.
Doãn Cách Nhi vừa vào văn phòng Tổng Giám Đốc của Cận Úy Thành thì tháo túi chéo quần xuống ném nhẹ lên salon, mắt quét một vòng chiêm ngưỡng xung quanh, tức khắc bình luận: “Chỗ làm của Đại Boss trong truyền thuyết đây sao? Nhìn chẳng thú vị.”
“Anh không vừa làm vừa chơi giống Chủ tịch Doãn em đây.”
Doãn Cách Nhi bĩu môi, tháo kính râm vắt xuống dưới cổ áo.
Mắt bồ câu tròn xoe lém lỉnh: “Quan trọng là không có phòng ngủ riêng nữa.”
Cận Úy Thành đặt lại quyển sách lên bàn, vẻ mặt thờ ơ.
Không ngờ Doãn Cách Nhi phía sau lưng vỗ vào vai đầy phấn khích nói: “Bấy nhiêu đủ được 100 điểm.”
Cận Úy Thành tiến lại quầy bar rót cho mình một cốc nước rồi ngồi lên chiếc ghế cao ba chân, thư thả uống nước.
Doãn Cách Nhi cũng tương tự động tác ngồi xuống chiếc ghế kế bên còn lại, chống cằm quan sát Cận Úy Thành, ánh mắt say mê.
“Bên ngoài toàn mỹ nhân, Hana và Thư ký Đường gì đó, cũng thuộc hàng cực phẩm...!Anh mà có phòng ngủ riêng ở nơi làm việc, em thật lo đấy.”
Cận Úy Thành bật cười thành tiếng: “Chủ tịch Doãn biết chọc cười người ta rồi.”
Doãn Cách Nhi khoanh tay trước ngực vẻ mặt ghen tuông:
“Sợi dây chuyền ấy...!lại tặng cho cô ta?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...