“Hai người có lẽ đã đi quá giới hạn của bác sĩ và bệnh nhân rồi đấy.”
Tư Kỳ liếc nhìn người đàn ông trước cửa, chưa đầy một giây sau cô lại chuyển ánh nhìn xuống Đổng Liêm Trình, ghét bỏ nói:
“Không liên quan đến anh.”
Đổng Liêm Trình khẽ cười thầm, quay sang chào hỏi đơn giản với Mục Duật rồi bắt chuyện với Tư Kỳ:
“Được rồi, em nói tiếp đi.”
“Em không còn tâm trạng để kể nữa rồi.”
“Ừm, không sao.
Để anh nói về những việc thai phụ nên làm trong thời kì này nhé.”
Người đàn ông trước của bị đôi nam nữ xem như không khí thật sự tức điên lên não rồi.
Nhưng hắn nghiến răng kìm nén, lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện:
“Tôi có chuyện muốn nói với bác sĩ Đổng, mời anh ra ngoài nói chuyện.”
Tư Kỳ không thèm liếc Mục Duật lấy một cái, trực tiếp nói tiếng “chào” với Đổng Liêm Trình rồi cuộn tròn vào trong chăn.
Đổng Liêm Trình hụt hẫng chỉ biết cười nhạt, thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng nói:
“Đến giờ về rồi, anh về đây.
Em nhớ giữ gìn sức khỏe và tâm trạng thoải mái nhé.”
Tư Kỳ “ừm” lên một tiếng rồi im lặng, để họ đi ra ngoài cửa mới buông một câu:
“Nhớ khoá cửa không tôi chạy trốn đấy.”
Nhưng có vẻ chả ai nghe cô cả, cô tự mình đi tới đóng cửa lại.
Lời vừa rồi, là cô cố ý nói kháy Mục Duật, chứ cô làm gì có khả năng chạy thoát.
Chưa kể trong người lại mang cốt nhục của hắn.
Chắc tối nay anh ta không đến đâu nhỉ? Có nên nói với A Thanh không?
Cô do dự một hồi xong lại nuốt xuống, mặc kệ.
Ngày hôm đó trôi qua thật lâu, bên ngoài cũng thật ồn ào.
Ở đây được mấy ngày rồi Tư Kỳ cũng không biết, cô không có hứng thú đến việc ngày qua ngày nhìn mặt trời lặn rồi mọc, thật nhàm chán.
Cô nằm một lúc, lại nhớ về gia đình, nhớ hình bóng mẹ già yếu ngày đêm chăm sóc cho em trai, lại nhớ về vụ tai nạn năm đó.
Lòng cô như nghẹn lại.
Đến bây giờ, Tư Kỳ vẫn không thấy quyết định lên thành phố làm là sai vì cô không thể ở nhà ngày nào cũng nhìn thấy em trai mình rồi tự dằn vặt.
Mộc Đình Phong em trai cô kém cô ba tuổi, năm nay đã mười tám tuổi, cũng là năm thứ tư chịu đựng căn ung thư mắt.
Vì nhà cô nghèo nên không có tiền cho Mộc Đình Phong vào trường dành cho người khiếm thị, mà chính Đình Phong cũng không muốn liên lụy đến mọi người nên dứt khoát bỏ học.
“Chị xin lỗi hức… xin lỗi Phong Phong à.”
Tư Kỳ vùi đầu vào gối khóc một lúc, đau đó thấy không đúng, cô lại lau sạch nước mắt, nằm ngửa lên bắt tay lên trán, tự trách:
“Đã bảo không được khóc nữa mà Tư Kỳ.”
Đã bao nhiêu lần Tư Kỳ tự trách mình như vậy nhưng thật sự mỗi lúc buồn chán, tâm trí cô chỉ nhớ về gia đình của mình.
Cô thật sự yêu gia đình đó, cũng tự tay cô phá vỡ nó.
Đi đến bước đường này cũng tự cô chuốc lấy, nên cô chưa hề kể khổ với bất cứ ai.
Hôm nay là thứ mấy rồi nhỉ? Mẹ có phải đi rửa bát cho quán nhà bác nữa không?
Câu hỏi đưa Tư Kỳ vào giấc ngủ, cô cứ ngủ triền miên cho đến tầm xế chiều mới dậy.
Lúc nữ hầu vào đưa cơm cho cô, vẫn thấy cô trong tình trạng ngái ngủ:
“Cô dậy ăn cơm đi, trưa đã không ăn rồi, con cô đã đói rồi đấy.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Tư Kỳ ngồi dậy nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình, uống cốc sữa dê được chuẩn bị, sau đó định lấy đồ đi tắm.
“Tư Kỳ này.”- Nữ hầu là gọi cô.
“Cô bảo gì?”
Tư Kỳ lập tức trả lời lại, ngoái đầu nhìn A Thanh.
Cô ta do dự một lúc, mới bật lên thành tiếng:
“Cô có thể chỉ tôi cách để trở nên xinh đẹp như cô không? T… tôi muốn thiếu gia nhìn tôi lúc tôi đẹp nhất.”
“Cô định ngày nào cũng trang điểm?”
Nữ hầu dứt khoát gật đầu.
Tư Kỳ cũng đã mỏi rồi, bây giờ cô muốn vào phòng tắm ngâm mình, không muốn nói nhiều, cô thì làm gì có bí quyết để đẹp lên chứ, cô còn chả có đồ nghề để trang điểm nữa là, A Thanh yêu cầu vô lý thật.
“Mục Duật anh ta không thích làm trong khi mặt cô dính đầy phấn đâu.
Cô nên nhớ là anh ấy ưa sạch sẽ mà.”
Cuối câu Tư Kỳ còn làm điệu bộ nháy mắt rồi một đường tiến vào phòng tắm.
Nữ hầu không bảo gì, mặt ỉu xìu ra ngoài cầm khay đồ ăn ra ngoài khoá cửa lại.
Mười giờ đêm.
“Cô đến rồi.”
Nữ hầu ngại ngùng gật đầu.
Hôm nay cô ta chuẩn bị khá kĩ càng, váy ngủ sexy, tóc dài xoã ra được chải gọn.
Lúc lại gần, trên người cô ta thoáng thoảng mùi nước hoa đắt tiền, chắc là lại dùng trộm của nữ chủ nhân nào trong nhà.
Tư Kỳ thầm cười rồi cầm chăn vào nhà tắm.
Dù sao chuẩn bị thì cũng tốt! Nhưng e là hắn ta sẽ không đến đâu.
Không biết vì sao, hôm nay Tư Kỳ khá mệt mỏi, chắc là thuốc kê thêm có nhiều thuốc an thần.
Sàn nhà tắm lạnh lẽo như vậy mà cô nằm tí đã thiếp đi lúc nào không hay, không thèm nghe lén bên ngoài.
“Cút.”
Cạch.
Tiếng quát tháo lớn làm Tư Kỳ giật mình tỉnh giấc, là giọng của Mục Duật.
Giọng nói chứa đầy nộ khí, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự giận dữ của hắn nhiều như bây giờ.
May mà cửa đóng rồi, cô mới thở phào một hơi.
“Vậy là thất bại rồi sao? Anh ta thuộc loại người gì chứ?”
Cốc cốc cốc.
“Ra đây.”
Phía ngoài cửa nhà tắm, giọng nói của Mục Duật đè nén, giống như hận không thể phá cửa xông vào ngay bây giờ.
Tư Kỳ chọn cách im lặng, giả vờ đã ngủ, để hắn bỏ cuộc mà đi.
Mục Duật gằn giọng, cách một tấm cửa vẫn thấy sức nóng lan tỏa vào bên trong:
“Một lần nữa, cô không ra đây thì tôi sẽ xông vào, đến lúc đó, có cầu xin thì tôi cũng không tha cho đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...