Mục Gia đâu phải nơi muốn vào là vào được.
Đời trước, ông của Mục Duật lấy đến năm người vợ, cớ sao bây giờ chỉ còn một mình lão thái thái.
Đến đời cha thì lấy ba người, người nào cũng có gia thế không tầm thường.
Ông mất, cha mất, bây giờ lão thái thái Mục Gia mới là người đứng đầu, Mục Duật e chỉ là một con cờ trong tay bà ấy, tiểu thư nhà họ Khương, nghe nói được bà ấy sắp xếp ở bên Mục Duật từ bé.
Nữ hầu có tham vọng lớn, đáng khen, chỉ là không biết nhìn người nhìn ta.
Bây giờ là một trò tiêu khiển của Tư Kỳ, xem như cô ta xui.
Tư Kỳ thừa biết cơ hội của nữ hầu bằng không, nhưng cô muốn lợi dụng thân xác cô ta để né tránh Mục Duật.
Cô cũng không chắc có thành công hay không vì trước nay, hắn ta chỉ chọn cô để thỏa mãn, hắn ta đã làm gì Khương Lan hay chưa, cô cũng không biết do đó không thể đoán được người cuồng sắc dục như hắn có phải ai cũng được hay không.
Sinh hoạt diễn ra bình thường như mọi ngày, đơn giản chỉ ăn và nằm rồi đi lại quanh quanh cái lồng này.
Thực sự là chán chết rồi! Cả ngày hôm đó, Tư Kỳ chỉ mong buổi tối đến thật nhanh.
Tối đó.
Cả khu biệt thự chìm vào giấc ngủ, không gian yên tĩnh nên Tư Kỳ có thể nghe rõ tiếng rón rén của bước chân.
Cạch.
“Tôi đang đợi cô đấy.”
“Haha chắc cô khổ sở lắm nhỉ? Tôi mang chăn đến rồi đây.”
“Cảm ơn.”
Tư Kỳ nhận lấy chiếc chăn mỏng màu tro rồi đi thẳng về khi nhà tắm.
Cô tinh nghịch quay ra:
“Hai người nhớ làm nhẹ thôi để tôi còn ngủ.”
Lời của cô khiến A Thanh lúng túng:
“A… anh ấy không biết có đến không nữa mà.”
“Ừm, haha.”
Chúc cô may mắn.
Ngồi trong nhà tắm, Tư Kỳ không ngủ được, thỉnh thoảng ghé tai ra cửa nghe xem có động tĩnh gì không.
Kết quả, tối đó Mục Duật không đến, hơn mười hai giờ đêm ai về chỗ nấy.
Nữ hầu chán nản đi ra ngoài.
Tư Kỳ sợ cô ta sẽ không đến nữa, không giúp cô nữa liền chạy đến hỏi nhỏ:
“Thế mai cô có đến nữa không?”
Nữ hầu nhanh chóng trả lời:
“Có chứ, đã nhận lời giúp thì phải giúp đến cùng.”
“Ừm, cảm ơn, cô về ngủ đi.”
Cửa khoá lại, Tư Kỳ yên tâm lên giường ngủ.
Với cái thái độ của A Thanh, cô ta nhất định muốn lên giường với Mục Duật cho bằng được.
Tham vọng quá lớn, lúc ngã sẽ đau hơn, không thể hoàn toàn trách người gài bẫy được.
Sáng hôm sau, Tư Kỳ phải chín giờ mới dậy khỏi giường, vừa mới bước khỏi nhà tắm, nữ hầu đã dắt bác sĩ Đổng vào phòng.
Vì không có báo trước nên trên người Tư Kỳ chỉ mặc một chiếc váy ngủ ngắn qua đùi, mỏng tang, phần trên trễ xuống để lộ khe ngực trắng nõn.
Đổng Liêm Trình một phút ngây người, yết hầu anh khẽ cuộn lên xuống vài lần.
Tư Kỳ cũng chú ý thấy, cười khẩy một tiếng, bọn đàn ông đều như nhau cả, chỉ thích lên giường với phụ nữ.
Nhưng bây giờ cô ở Mục Gia, tên bác sĩ đó sẽ chẳng làm gì được cô nên cô không phải sợ, mạnh dạn đi đến ngồi lên giường của mình.
Đổng Liêm Trình vẫn dõi theo sát hành động của Tư Kỳ, đến khi cô ngồi xuống, anh ta mới định thần lại.
Trong đầu còn tự trách mình quá lỗ mãng.
Đi đến ngồi đối diện Tư Kỳ, anh bắt đầu kiểm tra cơ thể cô như lần trước, chỉ khác nụ cười luôn nở trên môi có phần ngượng nghịu vì ánh mắt anh không biết đặt chỗ nào, nhìn vào đâu, cũng toàn là da thịt trắng nõn nóng mắt.
“Tôi còn phải đi giặt chăn, hai người cứ ở đây nhé.”
Nữ hầu A Thanh khép cửa đi ra ngoài.
Bên trong căn phòng luôn mập mờ ánh điện chỉ còn cô nam quả nữ, thật khiến người khác nghi ngờ.
Đổng Liêm Trình bây giờ bỗng dưng lúng túng hơn bao giờ hết, tay chân luống cuống, mỗi lúc chạm vào da thịt Tư Kỳ là anh như có dòng điện chạy qua, giật bắn người.
Anh sợ Tư Kỳ xem mình là thằng ngốc, sợ rằng có thể sẽ không được gặp cô nữa, liền cắn răng đỏ mặt chịu đựng, nghiêm túc làm việc.
Bộ dạng cư xử của Đổng Liêm Trình khiến Tư Kỳ cảm thấy thú vị, không nhịn được mà bật cười, hỏi thẳng:
“Bác sĩ Đổng, anh là xử nam sao?”
“Sao?”
Đổng Liêm Trình ngẩng mặt lên đối diện với cô, mặt hơi phiếm hồng, hỏi ngược lại.
Tư Kỳ lúng túng xua tay:
“À tôi, tôi quê mùa quá.
Tại ở chỗ tôi người ta hay dùng từ này.
Xin lỗi đã làm anh khó xử!”
Nói xong, cô liền cúi gầm mặt xuống, tự xấu hổ.
Lần này đến lượt Đổng Liêm Trình cười lại cô, tiếng cười nhẹ nhàng cùng bàn tay che nửa khuôn miệng, mọi thứ đều toát lên vẻ tao nhã hiếm có.
Nghe thấy tiếng cười, Tư Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt khó hiểu.
Tay Đổng Liêm Trình bất giác đưa lên gạt sợi tóc mềm dính trên mặt Tư Kỳ, cô lập tức phản ứng lại, đẩy tay anh ra.
“Anh xin lỗi, tại thấy nó vướng víu quá.
Nhưng mà… em nói đúng, anh là xử nam.”
Kết thúc câu nói, Liêm Trình còn khuyến mãi một nụ cười rạng rỡ.
Tư Kỳ ngây người.
Không phải anh ta nhiệt tình quá sao?
“A… anh kiểm tra xong chưa?”
“Rồi, có vẻ tình trạng sức khỏe của em khá lên đấy, gần đây có việc gì vui à?”
Tư Kỳ liền nhớ đến lời dặn trước của anh, nhờ nó mà cô được ra ngoài tắm nắng đã thế còn được ăn ngon.
Suy cho cùng, bác sĩ Đổng là người tốt.
Cô không ngần ngại kể lại cho anh hoạt động những ngày qua, đôi lúc cô chững lại xem phản ứng của anh, thấy anh rất chăm chú, cô mới hào hứng kể tiếp.
Cũng lâu rồi không có ai lắng nghe có như thế này cả.
Tư Kỳ nói miên man, không biết từ lúc nào kể đến chuyện của cô và nữ hầu:
“À bây giờ em đang có chuyện vui đó.
Nữ hầu vừa nãy, cô ấy tên A Thanh, em và cô ấy thoả thuận…”
Bỗng một giọng nói quen thuộc trầm lạnh cắt ngang:
“Hai người có lẽ đã đi quá giới hạn của bác sĩ và bệnh nhân rồi đấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...