Tư Kỳ nhìn hắn bằng con mắt khinh bỉ.
Cả đời này cô đối với đàn ông là một loại sai lầm rồi, vướng vào nữa thì khác nào tự tìm chỗ chết.
Nhưng hành động tiếp theo của Ôn Khánh càng làm Tư Kỳ kinh tởm hơn.
Hắn đưa tay quét ngụm nước bọt cô vừa nhổ trên mặt hắn rồi thản nhiên đưa vào miệng rồi gật gật:
“Ừm, ừm vị ngon lắm.”
Cẩm cao dao trên tay, Ôn Khánh đưa đến khuy quần jean của Tư Kỳ nhanh tay cắt phăng một đường làm lộ ra chiếc quần lót bên trong.
“Dám chống đối anh à? Sai lầm rồi em ơi!”
Tư Kỳ nhận ra hắn còn biến thái hơn cô nghĩ, một mình vô lực giãy giụa, nước đã sớm tràn ra khỏi hốc mắt.
“Đừng mà, đừng mà, tôi xin anh…”
Hắn quát lên:
“Muộn rồi!!!”
Ôn Khánh phất tay cho thuộc hạ đi ra ngoài.
Khi chỉ còn hắn và Tư Kỳ ở bên trong, hắn đưa tay cởi khuy quần, bởi vì cô quá hưng phấn nên mắt hắn đục ngầu, tay chân cũng không nghiêm túc khiến hắn mất khống chế, cởi mỗi chiếc khuy mãi không xong.
“Con mẹ nó!”
Hắn dường như quên mất mình đang trong quá trình bị lùng sục khắp nơi, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến sắc dục.
Khi cởi xong chiếc khuy quần, khoé miệng hắn cười lên rất đắc chí, trông như một thằng ngốc.
Nhưng chưa đợi hắn được thỏa mãn, một tên thuộc hạ hớt ha hớt hải chạy vào, vẻ mặt vội vàng nhanh chóng biến thành vẻ lấm lét vì cơn tức giận của Ôn Khánh.
“Th… thiếu gia, có người tình báo, một đoàn xe không rõ hành tung đang tiến về phía chúng ta!”
“Có biết ai là người cầm đầu không?”
“Không rõ thưa thiếu gia.
Nhưng những chiếc xe đó không nhầm chính là Ford Police Intercepter 400 mã lực.”
Ôn Khánh gầm lên:
“Chết tiệt! Kêu người dọn dẹp chỗ này, mau chóng di chuyển.”
Khi Ôn Khánh đang đóng lại chiếc khuy quần thì bên ngoài vang lên những tiếng đinh tai.
Đoàng… đoàng… đoàng…
Tiếng súng vang lên liên tiếp, sau đó là một hồi im lặng.
“Cảnh sát Mỹ đây! Giơ tay lên!”
Những thân ảnh cao lớn mặc đồng phục đen bao vây xung quanh.
Từ chiếc xe ở giữa có hai thân ảnh một cao một thấp bước ra, khí chất lạnh lùng đầy sát khí.
“Mục Tổng, tên đã ăn cắp bản hợp đồng giữa chúng ta đang ở trong này.”
“Cảm ơn Chris! Tôi mong sau đó hai tập đoàn chúng ta vẫn hợp tác ổn định.”
“Tất nhiên rồi.”
Hai người họ vừa giao tiếp bằng tiếng Anh vừa tiến gần vào nhà kho.
Một tiếng sầm vang lên, cánh cửa lỏng lẻo bị đạp văng xa, bên trong Ôn Khánh đang dùng dao kề lên cổ Tư Kỳ.
“Vậy là tao không bắt lầm người rồi!”
Ôn Khánh cố gắng bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt của Mục Duật không có gì là xao động, hắn lạnh lùng quét mắt về phía họ rồi thản nhiên rời đi.
“Con chuột nhắt này anh bảo tôi phải làm gì với nó bây giờ, Chris?”
“Hahaha, nướng thôi!”
Một toán cảnh sát tràn vào, thoáng chốc đã bao vây Ôn Khánh.
“Hôm nay tao có chết thì cũng lôi cô ta chết cùng!”
Ôn Khánh biết hắn sẽ không thoát được, tội của hắn ít nhất là tù chung thân thế thì có khác gì chết quách đi cho xong.
Vì vậy hắn con dao trên tay cười một cách điên dại, sau đó đưa lên cổ Tư Kỳ:
“Ít nhất thì tao cũng có thể thắng mày trong v…”
Đoàng.
Hự!
“Nhiều lời!”
Xác Ôn Khánh bị lôi đi, trong nhà kho chỉ còn Mục Duật và Tư Kỳ.
Cô thật sự rất muốn khóc, muốn giải tỏa nỗi sợ tích tụ trở gì mấy ngày hôm nay nhưng người đàn ông trước mắt sớm đã không còn là đối tượng để cô dựa dẫm nữa rồi.
Hắn không xem trọng cô như cô nghĩ.
Hắn vẫn dùng bộ mặt lạnh lùng của mình đi đến gần cô, dùng chất giọng quen thuộc nói với cô:
“Kỳ Kỳ anh tới rồi!”
Tư Kỳ cắn môi, cô không thể để tiếng nức nở phát ra.
“Kỳ Kỳ…”
“Tôi biết rồi, mau cởi trói cho tôi đi.”
“Kỳ Kỳ…”
“Nhanh lên.
Đừng nghĩ tôi sẽ cảm kích mà nhảy cẫng lên ôm anh.
Tôi ra nông nỗi này không phải tại anh sao? Đừng nhìn tôi bằng con mắt đó.”
Ánh mắt ôn nhu của hắn dần bao phủ một lớp sương mù.
Trong không gian im lặng có thể nghe rõ tiếng thở mạnh của hắn.
Hắn cởi dây trói cho cô nhưng lại dùng sức mình gông chặt cô lại trong lòng.
“Bỏ tôi ra!”
Hắn chẳng những không buông mà còn siết chặt hơn, trong cuống họng gầm từ như muốn xé toạc cơ thể cô ra:
“Không phải anh không muốn cứu em nhanh chóng, mà là anh phải đợi thời cơ.
Những ngày này, anh không tài nào ngủ được, lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa, trái tim không ngừng đập mạnh vì lo lắng.
Một mình anh không thể tìm em được nên phải nhờ đến bên đối tác, em không biết anh đã hạ mình như thế nào để họ giúp anh tìm em.
Mục Duật anh từ trước đến nay chưa từng vì một người nào làm điều đó.
Kỳ Kỳ, em có biết rằng em quan trọng như thế nào đối với anh không?”
“Tôi không cần biết, chỉ biết là anh sắp khiến tôi chết ngạt rồi.”- Cô lạnh lùng đáp lại, thái độ vô cùng xa cách.
Điều đó khiến Mục Duật tức điên lên được, hắn đâu thể ngờ đời này có một người phụ nữ có thể khiến hắn bày ra vô cùng nhiều những cảm xúc khác nhau.
Nói cô là khắc tinh của hắn cũng đúng, nhưng hắn không thể sống nếu thiếu khắc tinh, hắn sẽ dùng mọi cách để giữ khắc tinh bên cạnh mình
Trong nhà kho tăm tối ẩm thấp, một nơi có thể khiến Tư Kỳ run sợ, nó rất giống với nơi đó, và càng giống hơn khi quần áo trên người cô đang bị lột sạch sẽ và chuẩn bị đón những màn kinh khủng sắp tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...