“Tôi chết thật đó, đau lắm, chết vì đau, em nghe chưa?”
Cùng lúc đó vẻ mặt Mục Duật chợt tái nhợt lại, làm cho Tư Kỳ cũng sốt sắng theo, dùng tay lại mồ hôi đang vã ra trên trán hắn.
Cô như sắp khóc, cuống quýt gật đầu:
“Tôi tin, tôi tin, anh đừng làm tôi sợ.”
Tay hắn run rẩy đưa lần mò tay cô cầm lấy, nhiệt độ của bàn tay hắn như khối đá lạnh khiến Tư Kỳ không khỏi sợ sệt, lập tức nắm chặt tay hắn:
“T… tôi đây!”
Hắn thều thào nói:
“Tha thứ ch… cho tôi, xin đừng hận… tôi nữa, được… không?”
“Được, được, được, anh nói gì tôi đều nghe hết, chỉ cần anh bình thường trở lại.”
Tư Kỳ không nghĩ ngợi liền gật đầu chắc nịch.
Cô đâu phải là loại người máu lạnh đến mức giết người mà không thấy sợ hãi.
Hắn mà xảy ra chuyện gì, cô sẽ dằn vặt mà chết mất.
Đời cô đã đủ thảm rồi, không muốn thảm hơn nữa.
Sang đến ngày tiếp theo, Tư Kỳ mới biết mình đã bị lừa.
Mục Duật ngang nhiên xem cô là đồ vật mà lôi kéo đi đó đây, cả gan khoác vai cô lúc vào tháng máy, đến trước mặt đồng nghiệp của cô hàn huyên tâm sự.
Hắn dĩ nhiên xem cô là đồ ngốc, cam tâm tình nguyện bị hắn lừa.
Trong thời gian nghỉ ăn trưa, có nhiều đồng nghiệp của Tư Kỳ đã ám chỉ giữa cô và hắn có gì mờ ám, đến cả Đồng Tuyên cũng lên tiếng.
Tại một góc vắng, Đồng Tuyên nói:
“Mục Tổng là người đã có gia đình, hai người họ còn có chung với nhau một người con.
Chị mong muốn em nên tránh xa Mục Tổng ra, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”
Nhưng thật ra, đã có một ngọn lửa âm ỉ đợi bùng cháy.
Vì chuyện đó, Tư Kỳ dành cả buổi tiếp theo để suy nghĩ về việc này.
Đầu tiên là Đổng Liêm Trình khuyên cô nghỉ làm vì hắn.
Tiếp theo là đến Đồng Tuyên, cô ấy muốn cô tránh xa hắn.
Đến cả Mễ Đào cũng từng khuyên cô nên nghỉ việc.
Một người nói có thể sai nhưng đến ba người nói, chắc chắn có vấn đề.
Vấn đề không nằm ở cô, nó nằm ở Mục Duật.
Phải, chính hắn, người làm cô khốn đốn trước kia đến nay bỗng dưng như một người khác.
“Mục Tổng, tôi muốn nghỉ việc.”
Cuối cùng đó chính là lựa chọn của cô.
Cô không thể lún quá sâu theo lời Đổng Liêm Trình nói, bây giờ cô có thể dẹp bỏ quá khứ, chấp nhận hiện tại, chấp nhận Đổng Liêm Trình?
“Nếu em nghỉ việc ngang như vậy tôi không chắc tiền lương tháng này sẽ trọn vẹn đâu.”
“Tôi vẫn muốn.”
Cô khẳng định chắc nịch.
Trước đó Mục Duật tưởng Tư Kỳ nói đùa, nhưng sau hi nghe lời khẳng định chắc như đinh đóng cột đó, hắn đã nhíu mày, nhíu thật chặt.
“Tại sao?”
“Anh không cần biết.
Ngày mai tôi sẽ đệ đơn nghỉ việc.”
“Nếu tôi bảo em tôi không cho phép em nghỉ việc thì sao?”
“Không cho nghỉ thì tôi vẫn nghỉ.
Công ty cũng không phải thiếu thốn gì, vài đồng của tôi không tính ăn chặn chứ?”
Từ đầu đến cuối cô vẫn giữ thái độ nghiêm túc, cho dù vẫn có chút không cam lòng vì công việc hiện tại khá ổn định nhưng cô không thể để mất lòng những người xung quanh.
“Cũng đến giờ tan ca rồi, tôi về đây.
Ngày mai tôi sẽ gửi đơn xin nghỉ việc lên, mong anh xét duyệt cho.”
Hai cánh tay như gọng kìm của Mục Duật gắt gao cố định Tư Kỳ lên cánh cửa, ngậm chặt cánh môi của cô, vội vã thúc tiến.
Cô dám rời xa hắn lần nữa? Muộn rồi! Có chết hắn cũng phải giữ cô bên mình.
Tư Kỳ vô lực giãy dụa, ngăn chặn lưỡi của hắn xâm nhập bất thành, chỉ có thể trơ mắt lên nhìn hắn từ từ cướp đoạt không khí của cô.
Đầu lưỡi hắn mang chút vị ngà ngà của thuốc lá, khiến môi lưỡi của cô tê rần, dần dần mất khả năng kiểm soát, cô chủ động đáp trả hắn.
Qua một khoảng thời gian, Mục Duật rời cánh môi của cô, gục đầu vào hõm vai cô mà thở dốc.
Tiếng thở dốc của hai người cứ thế hoà vào nhau trong không khí.
“Đừng xa anh, Kỳ Kỳ! Anh cần em, Y Nhi cần em!”
Cô im lặng.
Tư Kỳ đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Cô vừa mới đây đã chủ động tiếp nhận hắn, trái tim trong lồng ngực tự nhiên lại đập nhanh, nhanh đến mức cô không phân biệt được đó thật ra là cảm giác gì.
Hắn siết cô thật chặt trong vòng tay, chỉ sợ sơ xuất một chút, có thể mất cô vĩnh viễn.
“Mục Duật, bỏ tôi ra.”
“Được.”
Hắn nghe lời cô, buông ra.
Người hắn cách cô vài centimet, từ trên nhìn xuống, ánh mắt hắn phủ một tầng sương.
Hắn hối hận không?
Có!
Hắn hối hận vì trước đó đã hành hạ cô, cướp đi đứa con của cô.
Lúc đó hắn nghĩ “à, chỉ có như vậy mới giữ được cô lại” nhưng hắn không nghĩ sẽ cho cô được một mái ấm hạnh phúc như người khác.
Để bây giờ hắn phải cùng cực theo đuổi, theo đuổi rồi nhận lại sự ghét bỏ.
Hắn quay người rời đi.
Về đến căn hộ, Tư Kỳ nằm phịch xuống giường.
Không hiểu sao dạo này cô đau đầu quá, mọi việc lại ập đến vô cùng bất ngờ.
Khi trước, cô vẫn luôn cật lực phủ nhận hắn có tình cảm với cô, nhưng vừa mới đây thôi, cô đã nghe tiếng đập “thình thịch” lấn át cả tiếng thở dốc của hai người trong lồng ngực hắn.
Lúc đó, cô không dám người lên nhìn vào hắn.
Cô sợ mình mềm lòng.
Hắn sẽ không bao giờ có thể mang lại hạnh phúc cho cô!
Cô phải tự trấn an mình là như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...