“Kỳ Kỳ, khi nào sửa xong bản đó, nhớ nói cho tôi biết.”
“Kỳ Kỳ, má tôi đau quá, chườm đá giúp tôi.”
“Kỳ Kỳ…”
…
Aaaaa
Phiền chết đi được.
Tư Kỳ mím môi nhẫn nhịn suốt từ lúc sáng đến giờ, mặt vì thế cũng đỏ bừng.
Cái gì mà Kỳ Kỳ? Cách gọi của hắn khiến cô kinh tởm chết đi được.
Không nhẫn nhịn được nữa, cái gì cũng vừa phải thôi, quá đáng là không được.
“Mục Tổng, phiền anh đổi cách gọi của anh đối với tôi đi.”
Mục Duật “hừ” một tiếng, nghe có vẻ rất tức giận, khiến cô suýt chút nữa chùn chân.
“Gọi em là Mộc Tư Kỳ không cho.
Bây giờ Kỳ Kỳ cũng làm em khó chịu.
Từ bao giờ em trở thành bà cô khó tính thế?”
Bà cô khó tính???
Anh được lắm, để bà cô khó tính này nói cho anh thông.
“Trước đó không nhớ nhưng hiện tại tôi thấy anh gọi như trước kia cũng được.
Nghe “Kỳ Kỳ” thật sự khiến tôi sởn gái ốc.
Tôi không phải trẻ con.
Đúng, tôi là bà cô khó tính.
Anh cũng không phải người thân của tôi.
Vì thế “Kỳ Kỳ” không hề phù hợp với anh.”
Cô nói xong liền phải dừng lại hít vào vài ngụm khí.
Đúng là càng ngày gan của của cô càng to ra.
“Sao tôi lại thấy Kỳ Kỳ rất phù hợp với tôi nhỉ? Rất hay!”
Tư Kỳ rùng mình một cái.
Mặt hắn trước sau vẫn lạnh lùng, chỉ thấy khoé mắt ẩn hiện ý cười làm Tư Kỳ tưởng hắn đang đùa giỡn với cô.
“Tôi không có thời gian đùa với anh.
Lúc chỉ có hai người gọi thế nào cũng được, nhưng khi có người thứ ba thì làm ơn gọi tên tôi cho đàng hoàng.”
“Vậy là em cho phép tôi gọi em là Kỳ Kỳ sao?”
Âm điệu của hắn rất khác, có chút hào hứng.
“Tôi không cho thì anh vẫn gọi đấy thôi.”
Cô tức giận quay về chỗ ngồi, xếp tài liệu thành một chồng trước mặt, che tầm nhìn của mình.
Bản mặt của hắn thật đáng ghét!
Tư Kỳ nhìn vào tài liệu trên tay, một chữ cũng không vào đầu.
Bởi lẽ hành động của Mục Duật dạo gần đây rất lạ, hắn dường như biến thành một con người khác.
Trước đây, đối mặt với cô, hắn sẽ không dùng lời nói để công kích thì cũng dùng hành động để ép buộc cô nghe theo hắn.
Vừa mới đây thôi, hắn còn dùng vẻ mặt hào hứng để hỏi ý cô.
Hắn đang lên âm mưu gì kia chứ?
Cắt đứt dòng suy nghĩ đó là tiếng gõ cửa liên hoàn, chưa đợi người bên trong cho phép, người đó đã đẩy cửa xông vào.
“Duật, cậu xem lại nhân viên của mình đi, còn dám chặn tôi để hỏi lai lịch nữa chứ!”
Người đàn ông tự tiện xông vào, anh ta có làn da trắng, khuôn mặt điển trai và hơn hết là đôi mắt đào hoa.
Đôi mắt đào hoa đó nhanh chóng xác định được vị trí của Tư Kỳ, liền tiến về phía cô.
“Ồ lâu rồi không gặp, tiểu gan hùm.”
Ừm, “tiểu gan hùm” là một biệt danh người đàn ông đó đặt cho cô, và cô đặc biệt rất ghét nó, cứ tưởng biệt danh đó sẽ đi vào quên lãng.
Đó là vào lần gặp đầu tiên cũng là duy nhất của Tư Kỳ và Cố Viễn Tranh, tại quán bar nơi cô làm việc 5 năm trước.
Lúc đó, cô là một cô gái nhẹ dạ cả tin, nghe người khác rủ rỉ bên tai cách kiếm tiền khẩn cấp sau một đêm sau khi mẹ cô gọi đến bảo em cô đang trong tình trạng nguy kịch.
Người đó bảo:
“Chỉ cần hầu hạ một trong những người đàn ông đó một đêm, cô sẽ có một số tiền bo đủ lớn để trang trải.”
Mà người đó không dặn cô né tránh một người, là Mục Duật.
Bởi vậy khi thấy hắn im hơi lặng tiếng hơn những người khác, cô gái ngây thơ đã nghĩ rằng hắn sẽ là một người đàn ông tử tế, ít nhất là trong chuyện đó.
Không ai nói cho cô kinh nghiệm, cô chỉ có thể dựa vào sức mình, bỏ qua hết những người ngồi ngoài, tiến đến trước mặt hắn, ra một yêu cầu mà đến giờ chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời cô:
“Một đêm! Tôi sẽ cho anh một đêm ngủ cùng tôi.
Nói trước tôi chính là xử nữ, tiền bo sẽ yêu cầu nhiều hơn người khác.”
Và cả buổi ngày hôm đó, tên Cố Viễn Tranh này gọi cô là “tiểu gan hùm”.
Hiện tại, Tư Kỳ chẳng muốn gợi lại ký ức đó một chút nào.
“Anh là ai?”
Mặt Cố Viễn Tranh như nghệt ra, nhưng đôi mắt đào hoa vẫn đầy ý cười, anh chỉ chỉ vào cô, oán trách Mục Duật:
“Này Duật, cậu làm cái gì mà để cô ấy quên mất tôi thế? Ấy, mặt cậu bị sao thế? Tối qua làm quá sức bị cô ấy đánh à?”
Mục Duật híp mắt, hắn nhàn nhạt nói:
“Nếu cậu rảnh quá thì về với vợ mình đi, cô ấy sẽ vui lắm.”
Như động vào điểm đỏ của mình, Cố Viễn Tranh không khỏi tức giận:
“Đừng có nhắc đến người phụ nữ đó ở đây, mất hết cả hứng.
Có lòng đến đây tâm sự với cậu, xem ra tôi đã uổng phí công sức.”
Anh quay đầu nhằm hướng cửa mà đi ra.
“Không tiễn.”
“Hừ, anh em với nhau mà vì phụ nữ quên bạn bè.
Được lắm, được lắm, sau này cần gì đừng tìm đến Cố Viễn Tranh đây.”
Anh ta hừng hực giậm chân rồi bỏ đi.
Chứng kiến một màn “anh em tương tàn” Tư Kỳ khẽ cười, cô thấy anh ta thật đáng bị như vậy.
Từ cười mỉm đến cười thành tiếng, đến lúc phát hiện ra thì đã muộn.
Mục Duật từ đâu đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu cô nhìn xuống:
“Em cười cái gì?”
Cô chỉ bĩu môi, không thèm trả lời.
Hắn cũng không chất vấn thêm, nhưng lại có tiếng cười hắt ra trên đỉnh đầu làm cô phải người sẽ lên trừng mắt với hắn.
Cô chỉ muốn nói rằng dạo này hắn cười hơi nhiều rồi đấy, cẩn thận sau này sẽ bị liệt cơ mặt thật.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ của cô, nào dám nói ra.
Sau đó, họ lại tiếp nhận thêm một vị khách không mời mà đến.
Lần này, còn náo loạn hơn cả lần trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...