Sau khi đưa Mục Cẩn Y về nhà, Mục Duật lại đi đến quán bar Williamest.
“Đại ca!”
Cố Viễn Tranh xua tay:
“Các chú ra ngoài đi, để anh và đại ca các chú nói chuyện.”
Mục Duật tiến đến ngồi kế bên Cố Viễn Tranh, cầm cốc rượu anh rót trước nốc cạn.
“Sao? Có chuyện gì làm kẻ đứng đầu một trong tứ đại gia tộc bực mình?”
Nửa năm trước, Mục Duật đã thành công đưa Mục Gia vào trong danh sách Tứ đại gia tộc, loại Ôn Gia ra khỏi.
Để được vào Tứ đại gia tộc, yêu cầu phải có tài sản ròng xếp loại hàng đầu cả nước, bên cạnh đó cũng phải có thế lực ngầm để chèo chống.
Bây giờ hắn không những là chủ tịch tập đoàn Mục Thị kinh doanh hơn hai mươi lĩnh vực kinh tế mà còn là đại ca của băng hắc đạo khét tiếng do một tay hắn đào tạo.
Dù là gia tộc non trẻ nhưng Mục Gia vẫn không đuối trước những gia tộc còn lại trong Tứ đại.
Có thể nói tính cách của hắn bây giờ tàn độc hơn lúc trước gấp vạn lần, chỉ cần không vừa mắt, hắn sẵn sàng san phẳng kẻ đó.
Mục Duật rót một cốc rượu khác:
“Gặp lại cô ấy rồi.”
“Cô gái Mộc Tư Kỳ đó sao?”
Hắn gật đầu rồi uống rượu.
Cố Viễn Tranh nghe đến đây thì rất hào hứng, anh luôn cảm thấy đoạn tình cảm này của Mục Duật rất thú vị.
Mục Duật chầm chậm nói:
“Nhưng cô ấy đang ở bên tên bác sĩ.”
“Thế cậu điều tra chưa?”
Hắn lắc đầu.
Cố Viễn Tranh liền thấy anh bạn của mình đầu óc có chút vấn đề.
Chưa điều tra đã vội khẳng định.
Trong khi lúc trước hắn muốn cái gì đều sẽ giành lấy cho bằng được, giờ lại vì một cô gái mà ủ rũ mất hồn.
“Tôi cho cậu một lời khuyên nhé.
Yêu thì cứ tiến tới thôi, không được thì mình giành cho bằng được.
Nhưng nếu cô ấy thật sự yêu tên bác sĩ thì lúc đấy mới không còn cách.”
Mục Duật liếm liếm môi, trông rất bất cần:
“Tôi cũng không biết.
Y Nhi con bé rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
“Hài lòng cả người mẹ nuôi đấy á?”
Hắn gật đầu, đưa điếu thuốc vừa châm lên miệng:
“Con bé bảo nó không trách Khương Lan.”
…..
“Papa, papa lúc nãy papa cứ nhìn Kỳ tỷ mãi thôi, có phải papa thấy tỷ ấy rất đẹp không?”
Mục Duật sững sờ vài giây, sau đó gật đầu.
Cô bé Cẩn Y híp đôi mắt nhìn cha, nghiêm túc như bà cụ non hỏi:
“Vậy papa thích tỷ ấy đúng không?”
Hắn không trả lời.
Cô bé dùng hai tay chống cằm:
“Có phải papa tìm mami mới cho con không? Nếu vậy Y Nhi không cần đâu.
Mami của con bỏ con đi rồi, con chỉ cần mọi người thôi! Papa rất tốt, lão thái thái cũng rất tốt, mọi người đều rất tốt, kể cả mami Khương Lan con cũng không trách.
Nhưng papa nếu thật sự thích một ai đó, con sẵn sàng ủng hộ hai tay!”
Nói rồi cô bé giơ hai tay lên trời cười tươi.
Mục Duật im lặng, hắn không biết làm sao mà một cô bé mới bốn tuổi có thể nói ra những điều sâu sắc như vậy.
Có phải vì không có mẹ nên cô bé đã sớm trưởng thành.
Hắn lại nhìn sang Cẩn Y, cô bé vẫn giương đôi mắt long lanh nhìn hắn cười, lúm đồng tiền xinh như hoa nở.
Hắn xoa xoa đầu con gái, cười nói:
“Con học đâu ra cách nói chuyện người lớn vậy hả?”
“Đều là Y Nhi nghe được từ mấy cô.”
“Sau này không được nghe lời mấy cô nữa biết chưa?”
“Y Nhi biết rồi.”
Hắn véo nhẹ tai con gái, rồi cầm tay cô bé suốt dọc đường về nhà.
…..
Cố Viễn Tranh thở dài, vỗ vỗ vào vai Mục Duật:
“Vậy là cậu không biết rồi, ở tuổi này con bé cần mẹ hơn bao giờ hết mà Khương Lan không thể làm một người mẹ tốt.
Tư Kỳ theo tôi thấy là cô ấy rất thương Y Nhi, vả lại cô ấy còn là mẹ ruột của Y Nhi.
Cô ấy xa con bé cũng là bất đắc dĩ vì khi đó cậu đang phải chịu sự gò bó của lão thái thái Mục Gia.
Còn bây giờ thì sao? Chấp cả mười lão thái thái cũng không quản được cậu.”
Mục Duật bật cười, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của Cố Viễn Tranh, âm điệu bình thường mà như đe dọa:
“Cậu thực sự muốn tôi theo đuổi Tư Kỳ nhỉ?”
Cố Viễn Tranh lườm hắn:
“Bốn năm qua rồi tôi sợ cậu bị liệt dương thôi.
Một thằng con trai không làm gì với phụ nữ bốn năm liền, là tôi tôi đã sớm liệt rồi.
Anh em tốt như tôi cũng đã giúp cậu tìm vài cô tiểu thư cao cấp mà cậu vẫn dửng dưng không thèm làm.
Hay sống cùng bọn đàn ông hôi hám lâu ngày cậu đã bị…”
Mục Duật liếc hắn, gằn giọng:
“Vớ vẩn.”
Cố Viễn Tranh cười lớn, chọc được tên Mục Duật này tức giận anh chết cũng mãn nguyện.
Cười xong, anh dụi dụi mắt:
“Vậy nên cố được thì cố, trừ phi cô ấy có tình cảm với tên bác sĩ.”
Hắn nhếch miệng không trả lời.
Cạch.
Bốn cô gái mặc thiếu vải bước vào, trông ai cũng ưỡn ẹo tiến đến ngồi cạnh hai người.
“Các em sao lại vào được đây?”- Cố Viễn Tranh cười cười hỏi.
“Người ta vào phục phụ các anh không được sao?”
Một cô gái dẻo miệng trả lời sau đó nghịch nghịch chiếc áo sơ mi đen của Mục Duật.
Cố Viễn Tranh đanh mặt lại.
“Vậy thì hôm nay các em xui rồi.”
Anh nhìn qua Mục Duật.
Mặt hắn bây giờ là một khoảng tối, không khí lạnh bao trùm cả căn phòng.
Các cô gái vẫn chưa biết gì vẫn cố tình làm trò.
“Á!!!”
Cô gái vừa nói lúc nãy hét lên, ở thái dương cô ta bây giờ là một họng súng.
Bốn cô gái run lên cầm cập, không ngừng van xin.
Ông chủ của họ nói một khi phục vụ được cho hai người này thì tiền bo dùng cả đời cũng không hết.
Nếu biết trước sẽ như bây giờ có cho tiền bốn cô cũng không dám.
“Duật, đừng giết người nữa, tạo phước sau này mà rước được Tư Kỳ về.”
Cố Viễn Tranh cố ý trêu đùa, anh đã đứng dậy trước.
“Được.”
Mục Duật cũng đứng dậy theo, hắn cất súng, lạnh lùng nhìn quét qua bốn cô gái rồi bỏ đi.
Các cô gái rối rít cảm tạ.
Nhưng chưa vui được bao lâu, toán đàn em của Mục Duật lừng lững bước vào, không nói cũng biết đêm hôm đó là buổi phục vụ thảm nhất của bốn cô gái xấu số.
(Tứ đại gia tộc lúc trước gồm Trương Gia, Cố Gia, Ôn Gia và Văn Gia.
Hiện tại Ôn Gia đã bị loại khỏi danh sách nên Mục Gia đã lên thay thế.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...