Mùng ba Tết năm nào Tư Kỳ cũng được gia đình Mễ Đào mời về ăn cơm.
Vì cô ấy đã có chồng nên không thể bên cạnh Tư Kỳ bầu bạn nhiều, vả lại hai người cũng ở khác thành phố số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chọn mùng ba Tết cũng là hợp lý với điều kiện hai bên.
“Dạo này chị bận quá không đến thăm nhà mới của em được, để qua Tết chị dẫn hai đứa nhỏ theo cùng.”
Tư Kỳ vừa mua một căn chung cư có diện tích vừa đủ đối với cô.
Tiền lương bốn năm làm việc một phần gửi về cho mẹ nên không đủ trả một lần vì thế cô phải chia làm ba đợt trong hai năm để đóng.
“Được, dù gì bây giờ em chưa sắm nhiều thứ, đợi đến lúc chị đến chắc chắn phải nhờ ba mẹ con chị giúp em nhiều rồi.”
Tư Kỳ cười cười xoa đầu con trai của Mễ Đào.
Mễ Đào gắp cho cô miếng thịt kho tàu, huých tay ông chồng đang mải anh của cô ấy:
“Phải cười nhiều như thế.
Dạo này có uống thuốc ngủ nữa không?”
Cô rũ mắt xuống, suy nghĩ một lát lại cười:
“Chỉ thỉnh thoảng thôi.”
Mễ Đào lập tức cau mày may mà chồng cô ấy ngăn cô ấy lại, anh nói:
“Thuốc ngủ không tốt nhưng không ngủ được thì thỉnh thoảng uống cũng không sao.
Sau này ngủ ngon rồi thì không cần nữa.”
Mễ Đào đập tay chồng mình, quở trách:
“Anh cũng dễ tính quá đấy.”
Chồng cô ấy xoa xoa tay, cười cười.
Quả thật nhà bốn người bọn họ không mấy giàu có nhưng rất hạnh phúc.
Tư Kỳ cũng chỉ ước có một gia đình đơn giản như vậy.
Chỉ tiếc…
Bữa ăn im lặng một lúc, chồng cô ấy ăn xong trước vẫn ngồi đấy đút cơm cho đứa con gái nhỏ, hỏi vẩn vơ:
“Tư Kỳ này, bốn năm qua rồi, em cũng không còn trẻ nữa, bác sĩ Đổng rất tốt em không mau đồng ý thì sợ không còn cơ hội nữa.”
Tư Kỳ dừng đũa trên không trung.
Cô biết chứ, Đổng Liêm Trình thật sự rất tốt, tốt đến mức mà cô không thể chấp nhận được.
Anh sẽ rất thiệt thòi nếu ở bên cô.
Thấy cô do dự, Mễ Đào không nhịn được trách mắng:
“Anh ấy nói đúng, bác sĩ Đổng đã chấp nhận con người em, chấp nhận quá khứ đó của em, người như vậy không nhiều.
Tư Kỳ nghe chị, đừng nghĩ xa làm gì, cứ hưởng thụ những gì bây giờ, đừng quan tâm đến quá khứ nữa.”
Không khí trong nhà ăn trùng xuống, Tư Kỳ lại thấy ngột ngạt đến lạ.
Lý do lớn nhất cô vẫn từ chối Đổng Liêm Trình chính là việc anh biết cái quá khứ thối nát đó, nó chẳng khác nào vết thương hở không thể lành.
Cô buông đũa đứng lên:
“Em ăn xong rồi.
Em vào nhà vệ sinh một lát.”
Mễ Đào không kiềm nổi tức giận:
“Con bé này…”
Đi được vài bước, cô dừng lại:
“Tối nay em có hẹn cùng Liêm Trình.”
Như trấn an lại tâm thế của Mễ Đào.
Lúc Tư Kỳ đến quán lẩu cá thì Đổng Liêm Trình đã ngồi ở điểm hẹn từ trước.
Nhà hai người ở hai thành phố khác nhau, anh muốn đón cô thì bị cô từ chối vì không tiện đường.
“Anh đợi lâu chưa?”
“Anh cũng vừa mới đến.”
Đổng Liêm Trình cười với cô, vẫn là nét nho nhã, thư sinh như trước.
Chỉ khác bây giờ anh là một bác sĩ có tiếng trong nước.
Tư Kỳ ngồi đối diện anh, hai người vừa ăn vừa nói chuyện về công việc, đời sống.
Nhưng tuyệt nhiên cô không nói với anh hay bất kì ai về việc công ty cô làm vừa bị phá sản trước Tết vài ngày.
Công việc này cũng là anh tìm cho cô, vì chưa có bằng đại học nên để được vào công ty ngồi văn phòng là không hề dễ.
Cô biết anh phải vất vả lắm mới tìm được công việc này, giờ công ty bị phá sản, nếu nói ra, dù cô không nhờ nhưng chắc chắn anh vẫn sẽ giúp.
Điều đó sẽ làm cô áy náy không thôi.
Mà mục đích Đổng Liêm Trình hẹn gặp Tư Kỳ thì cả hai đều biết.
Không biết anh đã đề cập nó bao nhiêu lần nhưng anh vẫn một mực kiên trì.
“Có thể em thấy anh phiền nhưng Tư Kỳ à, làm bạn gái anh nhé!”
Nụ cười trên khuôn mặt cô cứng đờ, lúc này cô không biết nhìn vào đâu.
Lúc tới đây, nghe lời khuyên của vợ chồng Mễ Đào, cô thầm quyết định sẽ mở lòng chấp nhận anh.
Nhưng không hiểu sao, lời nói đến miệng lại trôi xuống.
Đổng Liêm Trình vẫn đợi cô trả lời…
“Papa, tỷ tỷ xinh đẹp kìa, tỷ ấy ngồi kia! Papa mau đến đó!”
Cô bé Cẩn Y kéo tay Mục Duật về bàn ăn của Tư Kỳ trong lúc hắn vẫn chưa nhận thức được có chuyện gì.
Đứng trước bàn ăn của hai người, bầu không khí ngại ngùng kéo đến, riêng trong ánh mắt của Mục Duật không biết có bao nhiêu ánh lửa, chỉ là hắn đã giấu chúng nên không ai nhận ra.
Cẩn Y sà vào lòng Tư Kỳ, cô bé rất thích cô, cứ quấn quýt rồi bắt cô gắp cá cho mình.
Trong lòng Tư Kỳ vui buồn lẫn lộn không dám nhìn về người đàn ông tàn độc kia.
Nhưng người đàn ông đó không biết điều, rõ ràng không có sự hoan nghênh nhưng vẫn ngang ngược ngồi vào chỗ bên cạnh Liêm Trình, lạnh lùng nói:
“Tôi ngồi ở đây để trông Y Nhi.”
Hắn cố ý nói với Đổng Liêm Trình.
Cài đặt
Cài đặt
Rise of Kingdoms
4.5
MIỄN PHÍ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...