Tổng Tài Tàn Khốc Ngược Đãi Tình Nhân


Mùng ba Tết của bốn năm sau…
Một bé gái má phính cười nắc nẻ chạy ùa vào nhà, đến bên một người đàn bà đang đọc sách, cô bé chìa một chiếc khăn len màu hồng xinh xắn lên trước mặt, đôi mắt cười híp vào tự hào nói:
“Mami, mami, Y Nhi vừa được một tỷ tỷ xinh đẹp tặng cho chiếc khăn con thỏ này nè.”
Nhìn kĩ ở một đầu chiếc khăn có thêu một con thỏ màu trắng rất tỉ mỉ.

Bảo mẫu A Lệ đằng sau nhìn cô bé cười cười:
“Cẩn Y tiểu thư, không được gọi tỷ tỷ, phải gọi là cô nha.”
Cô bé tên Mục Cẩn Y bĩu môi, sau đó lại cười rõ tươi nhìn vào người mẹ trước mặt, đôi mắt long lanh chờ khen ngợi.

Khương Lan lúc này gập cuốn sách lại, cầm chiếc khăn len lên nhìn qua loa sau đó hướng ánh mắt xuống Cẩn Y, cô bé lại cười tươi hơn nữa.

“Phải rồi nhỉ, hôm nay là sinh nhật Y Nhi, chả trách lại có người tặng quà.”
Cô bé ngây thơ gật gật đầu, bàn tay bé xíu nắm nắm lại, rất hồ hởi.

Nhưng điều không ngờ tới là khuôn mặt Khương Lan trở nên rất giận dữ, ném chiếc khăn vào sọt rác, bàn tay xanh xao đưa lên bóp cằm cô bé đáng yêu trước mặt, âm điệu cơ hồ như muốn hét vào mặt đứa bé:
“Vui quá nhỉ? Sướng quá nhỉ? Hôm nay sinh nhật mày có giỏi thì gọi papa về ăn cơm đi, đồ con hoang!”
Đôi mắt to tròn của Cẩn Y ngấn nước, cô bé không giãy giụa, chỉ một miệng xin lỗi Khương Lan:
“Cho con xin lỗi… mami, xin lỗi mami.”
Vì đau quá nên cô bé khóc nấc lên, nhưng vẫn treo câu “xin lỗi” ở cửa miệng.

“Thiếu phu nhân, xin người nương tay!!“

A Lệ thấy thế liền hoàng hồn chạy lên định bế Cẩn Y đi thì bị một câu quát của Khương Lan uy hiếp:
“Còn cô nữa A Lệ! Tưởng mình làm bảo mẫu lâu năm nên muốn làm gì thì làm à? Còn để con bé gặp người lạ lần nào nữa thì cuốn xéo về quê đi!”
A Lệ đành lui lại, đôi mắt lo lắng nhìn Cẩn Y cũng trở nên bất lực.

Khương Lan lại dùng lực mạnh hơn vào tay, nghiến răng nghiến lợi:
“Nghe rõ chưa? Đừng có suốt ngày chỉ biết xin lỗi!”
Ở ngoài cổng biệt thự có một chiếc Ferrari tiến vào từ bao giờ.

Bóng dáng to lớn của người đàn ông chớp mắt đã đến trước cửa.

“Anh Duật!”
Khương Lan nhìn thấy mắt liền sáng rỡ nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa buông tay ra.

Đến lúc nhận ra thì Mục Duật đã đến bên, hất mạnh tay cô ta ra khỏi cằm Cẩn Y, bế cô bé lên xoa xoa vào hai bầu má, ánh mắt băng lạnh trừng Khương Lan, lớn tiếng:
“Cô đang làm cái con mẹ gì vậy? Ai cho cô động tay động chân với Y Nhi?”
Hắn rất ít khi lớn tiếng quát mắng ai, nhưng một khi đã động vào con hắn, có giết chết hắn cũng không thoả mãn.

Nếu Khương Lan không phải là vợ hắn thì bây giờ có lẽ cô ta đang nằm thoi thóp trên vũng máu.

“Duật, em không có!”
Cô ta chống chế chỉ vào Cẩn Y:
“Tại Y Nhi con bé nhận đồ của người lạ nên nhất thời…”
“Chỉ nhiêu đó mà cô dám động tay động chân với Y Nhi sao? Khương Lan, cô thật sự muốn chết rồi à?”
“E… em không có.”
Lời to tiếng của Mục Duật nhanh chóng làm kinh động đến mọi người trong Mục Gia.

Bọn họ nhanh chóng đến xem kịch hay.

“Có chuyện gì vậy?”
Em gái cùng cha khác mẹ của hắn lên tiếng.

Phòng trà chớp mắt đã trở thành nơi xem kịch.

Cô bé Cẩn Y lúc đầu chào đời không có sự hoan nghênh của người nhà Mục Gia ngoại trừ cha cô bé, Mục Duật.

Nhưng vì ngoại hình vô cùng đáng yêu lại còn hiểu chuyện, Cẩn Y nhanh chóng chiếm được tình cảm của hầu hết mọi người trong nhà kể cả lão thái thái.


Nên hôm nay là sinh nhật của Cẩn Y, buổi trưa mọi người đã đến tập trung để ăn mừng sinh nhật cô bé.

Mục Duật không quan tâm sự xuất hiện của mọi người, hắn vẫn phẫn nộ trừng mắt nhìn Khương Lan, không có ý muốn bỏ qua.

Cẩn Y trong lòng hắn vì thấy sợ cũng vì thấy có quá nhiều người, cô bé kéo kéo vạt áo của Mục Duật, âm điệu líu lo nói khẽ:
“Papa, papa con muốn lên tầng thay váy để ăn sinh nhật.”
Hắn nhìn cô bé rồi liếc về phía Khương Lan, sau cùng hắn nói “được” rồi bế cô bé ra ngoài.

Trước khi đi hẳn, hắn có dừng lại nói:
“Đi uống thuốc an thần đi.

Và đừng quên tờ đơn ly hôn đang chờ cô ký.”
Là hắn đang nói với Khương Lan, cô ta vài năm trở lại đây tinh thần không ổn định.

Còn đơn ly hôn hắn đã ký từ ba tháng trước.

Nói rồi hắn mới đi khỏi.

A Lệ nhặt lại chiếc khăn len rồi nhanh chóng theo sau Mục Duật.

Trên phòng, sau khi cho Cẩn Y thay một bộ váy công chúa màu hồng thì Cẩn Y nằng nặc đòi đeo chiếc khăn thỏ con của cô bé lên bằng được.

Điều này gây chú ý cho Mục Duật.

“Ở đâu có?”- Hắn hỏi A Lệ.


A Lệ bị câu hỏi này làm cho giật mình, nhất thời không biết trả lời làm sao.

Cô bé Cẩn Y nhanh nhảu trả lời trước:
“Của tỷ tỷ rất đẹp tặng cho con.”
Cô bé nói xong hắn càng muốn nghe A Lệ trả lời, hắn nhắc lại câu hỏi với giọng điệu trầm hơn:
“Của ai?”
Lúc này A Lệ mới sợ sệt mấp máy môi:
“L… là của cô ấy.”
“Cô ấy” ở đây là ai hắn thừa biết.

Hắn cũng không quở trách gì A Lệ, xong việc cần làm trên này rồi hắn chỉnh lại khăn len cho Cẩn Y rồi bế cô bé xuống nhà ăn.

Trên đường đi, Mục Duật nói với cô bé:
“Tối nay papa sẽ đưa Y Nhi đi chơi, có thích không?
Cô bé Cẩn Y vui tới nỗi suýt chút nữa nhào khỏi lòng hắn, còn bắt hắn phải móc tay.

Sau đó cô bé yên ổn lại, ngây thơ hỏi hắn:
“Papa, “cô ấy” là ai vậy?”
————————————————————————
T/g: Chap này Tư Kỳ không xuất hiện sang chap chắc chắn sẽ có nhé! Có biến!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui