Giọng điệu lạnh lùng không chút xao động của Mục Duật không giống như đang đùa giỡn.
Ánh mắt sâu thẳm càng lộ rõ vẻ kiên nghị hơn bình thường.
Là hắn đang nghiêm túc hỏi Tư Kỳ.
Như có luồng điện chạy qua người, Tư Kỳ trừng mắt nhìn vào con ngươi sâu thẳm của hắn, thở dốc hỏi:
“Không phải anh… muốn hại bé con sao?”
Mục Duật không nói không rằng đi vào xe trước, sau đó kéo đôi tay nhỏ của Tư Kỳ vào ngồi bên cạnh hắn, đến lúc yên vị cũng không buông ra.
Như là hắn sợ rằng chỉ cần lơ đãng một chút Tư Kỳ sẽ trốn đi bất cứ lúc nào.
Tuy rằng rất rất khó chịu cùng căm phẫn nhưng Tư Kỳ vẫn nhẫn nhịn chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Lúc này Mục Duật ngồi vắt chéo chân, đem tay cô đặt trên đùi hắn, hờ hững nhìn về phía trước rồi buông một câu:
“Mộc Tư Kỳ cô rõ ràng không phải người mau quên hay là vì đang mang thai nên đầu óc cô có chút vấn đề?”
Tư Kỳ nghiêng đầu, giọng nói không thuyên giảm âm sắc mà chất vấn hắn:
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Hắn quay đầu lại, đôi mắt thâm trầm sâu thẳm như dán vào mặt cô, bàn tay to lớn không chịu yên phận đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt trắng mịn có phần nhợt nhạt, giọng nói như từ địa phủ trỗi dậy lạnh lẽo nhưng vẫn có ý chế giễu:
“Ý tôi là gì sao? Vì muốn trốn thoát khỏi tôi nên cô lấy bừa lý do tôi ngược đãi con mình phải không, hửm?”
Hắn vuốt ve đến bờ môi anh đào khô khốc của cô, khoé miệng như có như không nhếch lên:
“Chậc chậc, Tư Kỳ à.
Cô đã quên rằng tôi muốn giữ đứa bé ở lại nên mới cho cô cơ hội sống ở Mục Gia để sinh con cho tôi, không ngờ cô lại muốn dùng lý do này để trốn thoát nữa đấy.”
Mục Duật thậm chí còn không tăng ngữ điệu, vẫn thản nhiên như cũ nhưng mang hơi thở lạnh lẽo, nó phảng phất quanh tai Tư Kỳ, đi vào từng mạch máu sau đó đem người cô lập tức đông cứng.
Đôi môi đang bị hắn vuốt ve run rẩy không ngớt.
Cô có thể nói gì được nữa đây? Trong lời nói của hắn đã cho cô biết mình bị người khác lừa, thậm chí là một nữ hầu không danh không phận lừa.
Mục Duật thấy Tư Kỳ như thế cũng không buồn chất vấn, hắn nghiêng người chống tay lên cửa xe rồi nhìn thẳng suốt đoạn đường về Mục Gia.
Đoàn xe đen bóng cứ như thế lao vun vút dưới trời mưa.
Chiếc xe Bugatti Chiron Noire tiến vào biệt thự Mục Gia cũng đã tầm xế chiều.
Mục Duật kéo tay Tư Kỳ hung hăng đi vào biệt thự, lúc này ở phòng khách đã tập trung gần như đông đủ mọi người trong Mục Gia, kể cả Khương Lan xuất viện từ sớm cũng có mặt.
Đứng cạnh Khương Lan chính là nữ hầu đã gài bẫy cô.
Tư Kỳ đi qua bọn họ cũng chỉ cuối gầm mặt xuống.
Chỉ đến lúc vừa đi qua Khương Lan, nữ hầu cạnh cô ta nói khẽ cũng chỉ Tư Kỳ nghe được:
“Vô dụng!”
Nỗi căm phẫn trong người như bị đánh động, Tư Kỳ quay đầu nhìn cô ta chòng chọc thì bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của Khương Lan.
Đến lúc bị hất lên chiếc giường quen thuộc cô vẫn không tin vào mắt mình.
Đờ đẫn một lúc, cô nhận ra mình thật ngu ngốc, cô cười tự giễu bản thân mình, giọng nói đã khàn đặc hướng vào người đàn ông trước mặt:
“Mục Duật này, nếu tôi nói với anh tôi bị người ta gài bẫy nên mới bỏ trốn thì anh có tin tôi không?”
Hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn dán chặt lên khuôn mặt Tư Kỳ phóng ra một tia lạnh lẽo bức người.
Hắn không nói cũng không trả lời, chỉ đứng như vậy nhìn cô, gương mặt nam tính cuồng ngạo khiến người ta không thể nhìn rõ hắn là đang nghĩ gì.
Thấy Mục Duật không khẳng định cũng không phủ nhận, Tư Kỳ như ăn phải gan hùm lớn mật to tiếng:
“Anh điếc à? Tôi hỏi anh nếu tôi là người bị hại thì anh có tin không? Nếu tôi nói người đặt bẫy tôi là vợ anh, Khương Lan anh có tin không?”
Trái lại hắn không hề tức giận mà đuôi mắt như ẩn như hiện có ý cười.
Lần này hắn mới mở miệng trả lời, câu trả lời khiến Tư Kỳ có phần bất ngờ và bất ngờ hơn là thái độ của hắn:
“Tôi tin.”
Hắn thốt ra hai từ “tôi tin” với khuôn miệng cong lên như chế giễu.
Ý tứ của hắn nhìn vào đã rõ, chỉ thiếu hắn không nói trực tiếp câu “cô ngốc quá” trước mặt cô thôi.
Cái thái độ khinh thường của Mục Duật là cái gì vậy chứ? Tư Kỳ nghe được câu khẳng định mà như phủ định của hắn.
Phải rồi, Khương Lan là người hắn yêu, là vợ của hắn tất nhiên hắn sẽ không đứng về phía người ngoài như cô cho dù cô có đúng đi chăng nữa.
Đang xót xa cho chính mình thì từ bên ngoài có hai người hầu nam đi vào, trên tay còn cầm theo dây xích liểng xiểng dày cộm.
Mục Duật thì ngồi xuống cạnh cô, đem cô gắt gao siết vào lòng hắn.
Lúc này Tư Kỳ mới bừng tỉnh trước thực tại tàn khốc, cô không ngốc đến nỗi không biết sợi xích đó để làm gì.
Trong lòng hắn, Tư Kỳ giãy dụa phản kháng, miệng không ngừng kêu la:
“Đừng mà, tôi đã nói là tôi bị gài bẫy rồi, tôi không muốn, buông ra.
Tên khốn bỏ tôi ra, tôi không muốn, không muốn… hức.”
Đến cuối cùng cô vẫn bị xích một chân nối với đuôi giường, cuộc sống sau đó trực tiếp gắn liền với chiếc xích sắt lạnh ngắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...