Bên trong bệnh viện tư nhân Royal, mùi thuốc sát trùng cùng mùi nước rửa tay, mùi nước lau sàn tạo thành một bầu không khí lạnh lẽo.
Có lẽ tất cả y sĩ và điều dưỡng ở đây đều đã quá quen thuộc với việc dăm bữa nửa tháng lại có một binh đoàn những người mặc màu đen chạy ào vào trong bệnh viện làm huyên náo ầm ĩ, người được mang tới nếu không bị thương do súng nổ thì cũng là dao đâm, mà kiểu gì cũng phải liên quan đến cái tên khiến ai nghe qua cũng phải rùng mình – Tề Yến Thanh.
Cứ mỗi lần động đến hắn là mọi người trong bệnh viện hồn vía lên mây, sợ đến mức xanh xao cả mặt mày.
Nhưng may mắn lần này bệnh nhân được đưa vào bị thương không qua nghiêm trọng, lúc vào phòng phẫu thuật còn rất tỉnh táo.
Gương mặt Tề Yến Thanh cũng không đến nỗi quá xấu, bên tay lúc nào cũng giữ chặt khư khư một cô gái xinh đẹp, một phút không rời.
Thiên Ân lo lắng ngồi bên hắn trên băng ghế đợi.
Xung quanh vệ sĩ của Phi điểu lẫn của Khuất lao gia đứng giàn hàng tạo thành một bức tường vững chắc, như để không có gì lọt qua được, dù là một con chuột nhỏ.
Ni Ni đã được áp tải về biệt thự phía Tây của Tề Yến Thanh trong tình trạng hoảng loạn.
Cô bé nhất định muốn vào trong bệnh viện cùng Khuất lão gia, nhưng sợ rằng chứng kiến ông bị thương không nhẹ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lý của cô bé, cũng sợ rằng tên sát thủ kia vẫn còn đồng bọn, nên Khuất lão gia đã nhất định ép người bảo vệ cô bé rời khỏi đây.
Khuât lão gia bị thương không nhẹ, nhưng cũng không nguy hiểm quá tới tính mạng.
Lúc ông đẩy cô ra khỏi đường đạn của tên sát thủ, viên đạn đã đi chệch hướng ghim vào vai ông.
Thiên Ân ngồi trên ghế, hai bàn tay và thân thể vẫn còn dính máu của ông, trong lòng cảm thấy ân hận vô cùng.
Nếu như không phải đỡ đạn cho cô, thì Khuất lão gia cũng không bị thương như vậy!
Cảm giác lúc nào cũng là một gánh nặng, gây phiền hà và đau khổ tới cho mọi người khiến cho Thiên Ân áp lực tới mức kiệt sức.
Cô gục mặt vào bàn tay, những lọn tóc bung khỏi búi tóc nặng nề rơi xuống gương mặt xinh đẹp.
_ Sao vậy em?
Tề Yến Thanh ở bên cạnh dịu dàng lên tiếng, ngón tay hắn ôn nhu vén mái tóc của cô ra sau vành tai tròn trịa, hỏi cô rất ấm áp.
_ Em mệt sao? Tôi đưa em về biệt thự nghỉ ngơi nhé?
_ Không! Em không sao!
Thiên Ân lắc đầu, ánh mắt hướng về phía cánh cửa cấp cứu đang đóng kín.
Giờ người đỡ đạn cho cô vẫn còn nằm trong phòng phẫu thuật, làm sao cô có thể vô tâm tới mức trở về biệt thự nghỉ ngơi cơ chứ?
Ngày trước người nằm trong phòng cấp cứu sau cánh cửa đó luôn là cô, lúc nào cũng ngất lịm đi rơi vào trạng thái vô thức.
Bây giờ đổi lại phải ngồi ở vị trí ghế băng dài đợi chờ như vậy, cô mới thấy người ngồi bên ngoài phòng cấp cứu còn áp lực hơn là người ở bên trong.
_ Thưa Tề tiên sinh! Trà nóng của ngài cần đây!
Một vị y tá nhẹ nhàng tiến tới, trong tay là một ly trà hoa cúc đang bốc khói nghi ngút.
Ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tề Yến Thanh cao cao tại thượng phía trước, gò má bất chợt đỏ ưng lên.
_ Cám ơn cô!
Hắn nói đơn giản và nhấc ly trà lên, đưa lên miệng thổi nhè nhẹ, sau đó cẩn thận nếm thử một chút.
_ Đỡ nóng rồi! Em uống đi!
Ly trà hoa cúc đưa trước mặt Thiên Ân.
Vị y tá kia chứng kiến sự ôn nhu ngọt ngào của hắn, trong lòng thầm gào thét ghen tị với cô gái bên cạnh.
Thiên Ân lúng túng đỡ ly trà trong tay hắn.
Mùi hoa cúc thơm phức khiến cho đầu óc cô giãn ra dễ chịu.
Trực tiếp đưa ly trà lên môi, Thiên Ân cẩn thận nhấp từng ngụm trà.
Tề Yến Thanh ngồi bên cạnh, ánh mắt cương nghị của hắn trìu mến nhìn Thiên Ân cẩn thận uống từng ngụm trà ấm, bàn tay to lớn của hắn vô thức vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Thiên Ân uống hết nửa cốc trà ấm, lắc lắc đầu rồi đưa lại cho Tề Yến Thanh, và hắn uống nốt chỗ trà còn lại của cô.
Đưa chiếc ly rỗng cho một tên thuộc hạ, Tề Yến Thanh tựa vai vào băng ghế.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ giọng nói.
_ Vết thương chỉ vào phần mềm thôi, em đừng quá lo lắng, cũng không nên trách cứ bản thân mình!
Chỉ một câu nói đơn giản, Tề Yến Thanh cũng khiến Thiên Ân hiểu rằng, hắn hiểu cô tới mức nào.
Thiên Ân cụp mắt xuống, hàng mài rợp bóng phủ lên gò má xinh đẹp, thanh âm áy náy vang lên.
_ Nhưng mà....chỉ tại em mà Khuất lão gia bị thương.
Nếu như em cẩn thận hơn! Nếu như em không tới buổi tiệc hôm nay....rõ ràng em biết rằng Tổ chức B đang muốn giết em, vậy mà em lại nhởn nhơ như vậy! Em thật sự quá vô tâm!
Thiên Ân thọc những ngón tay nhỏ nhắn lên mái tóc mình, dằn vặt day dứt như đay nghiến trái tim cô.
Đúng là cô quá dại khờ, những tháng ngày qua ở bên Tề Yến Thanh, cô đã bị tình yêu say đắm của hắn làm cho quên hết mọi thứ trên đời, quên đi mất việc cuộc sống của cô vẫn còn nguy hiểm thế nào, quên đi mất có một tổ chức B đang lùng sục khắp nơi với mục đích duy nhất là lấy mạng cô!
Giờ kéo theo cả Khuất lão gia cũng bị liên lụy, còn cả Ni Ni!
Những tháng ngày cô ở Paris, Khuất lão gia và Ni Ni đã giúp đỡ cô rất nhiều, vậy rồi đây lại là cách cô trả ơn họ ư? Để cho Khuất lão gia thay cô lĩnh một phát đạn cay nghiệt như vậy!
Còn chưa kể....Khuất lão gia rõ ràng biết cô là con gái cô là con gái của kẻ có nợ máu lớn nhất với tổ chức Phi điểu, hơn nữa...còn là người gian tiếp khiến cho cuộc hôn nhân ông muốn tác hợp giữa Ni Ni và Tề Yến Thanh bị ngăn trở....vậy mà ông vẫn ra tay cứu cô!
_ Cũng chưa chắc có phải là do Tổ chức B làm hay không!
Tề Yến Thanh quàng tay qua vai Thiên Ân, những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve đường nét tinh tế trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Thanh âm hoàn toàn mang sự bình tĩnh và thâm trầm từ bản lĩnh của một kẻ đứng đầu hùng mạnh và vững vàng.
_ Kẻ thù của tôi rất nhiều! Và bọn chúng lúc nào cũng như sói đói, biết cách cắn vào điểm yếu nhất của tôi!
Ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa lo âu của Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân.
Trong khoảng khắc, cô cảm giác như trái tim mình tan chẩy dưới ánh mắt ấy, như một viên kẹo chocolate để dưới ánh nắng mặt trời.
Không có môt lời dịu ngọt, hay lời tỏ tình thiết tha nào...nhưng ánh mắt ấm áp của Tề Yến Thanh đong đầy tình yêu mạnh mẽ tới mức khiến cô run rẩy.
Cánh cửa cấp cứu đột ngột bật mở.
Vị bác sĩ trực tiếp cấp cứu cho Khuất lão gia bước ra, vầng trán còn đẫm mồ hôi nhưng khóe môi thì nở nụ cười rạng rỡ.
_ Bệnh nhân không sao.
Đầu đạn chỉ vào phần mềm, lượng máu mất cũng không nhiều.
Không có gì nghiêm trọng.
Giờ đã tỉnh táo rồi!
Thiên Ân gục đầu xuống tay, tiếng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tề Yến Thanh đứng dậy, mỉm cười nói với bác sĩ.
_ Cám ơn bác sĩ đã giúp đỡ!
_ Ơ...dạ không! Đây là nhiệm vụ của tôi mà! Với lại thưa Tề tiên sinh, bệnh nhân trước khi được chuyển qua phòng hồi sức bên cạnh, nói rằng muốn được gặp tiểu thư ấy!
Vị bác sĩ vội vàng xua tay lắc đầu.
Bàn tay hướng về phía Thiên Ân, khiến cho cô giật mình.
Theo bản năng, cô hướng ánh mắt về phía Tề Yến Thanh.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn hiện lên một tia khó đoán, rồi rất nhanh, hắn nhìn cô, mỉm cười ấm áp.
_ Tôi đợi em ngoài này nhé! Bé con!
_ Nhưng....
Thiên Ân ấp úng.
Đối diện trực tiếp với Khuất lão gia, nhất là trong lúc như thế này...cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần!
Chiếc cằm xinh đẹp của Thiên Ân đột ngột được Tề Yến Thanh nâng lên.
Nhìn sâu vào đôi mắt trong vắt của Thiên Ân như thể hắn đọc được sự đắn đo trong ấy.
Thanh âm như tiếng rừng khuya vang lên, mạnh mẽ, quyết đoán và trầm mặc.
_ Đừng bao giờ sợ hãi hay lo lắng bất kì ai!Vì em là người phụ nữ của tôi!
Người phụ nữ...của anh!
Đôi môi đang hé mở run run của Thiên Ân bị ngón cái của hắn ấn nhẹ xuống.
Sự mềm mại căng mọng của cô khiến hắn thích thú.
Ánh mắt hắn trao cho cô niềm thương mến vô cùng.
_ Nhẹ nhàng với chú ấy thôi nhé! Dù sao chú ấy cũng già rồi!
Thiên Ân bật cười trước câu nói của hắn, rồi cô bước vào bên trong căn phòng ngập mùi thuốc sát trùng ấy.
****
Bên trong vang lên những tiếp “ bíp ”nhỏ mà Thiên Ân đã quá quen thuộc.
Cô nhìn về phía chiếc giường hồi sức, Khuất lão gia nằm ở đó, gương mặt tái nhợt không giấu nổi sự mệt mỏi vì mất máu, đôi mắt nghiêm khắc giờ nhắm nghiền lại, gương mặt cũng bớt phần uy nghiêm hơn.
_ Khuất...lão gia?
Thiên Ân nhẹ giọng lên tiếng.
Cô đứng bên ngoài cạnh cánh cửa, nhìn Khuất lão gia chầm chậm mở mắt nhìn cô.
Thấy Thiên Ân ở trong phòng trước mặt, Khuất lão gia trở mình muốn ngồi dậy.
Vết thương chưa lành miệng bị tác động khiến ông nhăn mặt đau đớn.
Bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai ông, Thiên Ân dựng chiếc gối sau lưng Khuất lão gia.
Tận tình giúp ông tựa lưng vào đó để vết thương bớt phần nhức nhối.
Đáng lẽ theo đúng luật ở bệnh viện, Khuất lão gia đang bị thương, không được phép tiếp người khác....Nhưng nơi này là Royal, những người tới đây đều không thuộc thế giới của những người bình thường, đều là những ngươig muốn thế nào sẽ được như thế ấy!
_ Trong người Khuất lão gia còn chỗ nào khó chịu không? Có cần cháu đi gọi bác sĩ vào khám lại cho ngài không?
Thiên Ân nhẹ giọng hỏi.
Khuất lão gia nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm nghiêm khắc hơi khô khan lên tiếng.
_ Ta không sao! Ta muốn nói chuyện với cháu! Cháu ngồi đi!
Khuất lão gia kéo tay cô ngồi xuống, cho dù lực kéo không mạnh nhưng Thiên Ân cũng không cưỡng lại.
Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường ông.
Ánh mắt có chút e dè nhìn Khuất lão gia, vết thương ở vai trái lấp ló sau cổ áo bệnh nhân khiến Thiên Ân áy náy.
Cô nhẹ giọng nói, với thanh âm chân thành biết ơn.
_ Khuất lão gia.
Cháu cám ơn ngài đã cứu mạng cháu!
_ Là việc nên làm thôi!
Khuất lão gia nói đơn giản, dường như đối với ông chuyện đó không có gì nghiêm trọng cần khắc cốt ghi tâm.
_ Ta cũng chỉ vì Tề Yến Thanh!
Thiên Ân hơi cúi đầu xuống, im lặng không nói.
Ánh mắt có chút đánh giá của Khuất lão gia gắn lên gương mặt cô.
Thiên Ân chớp mắt, nghe Khuất lão gia chầm chậm nói.
_ Chắc cháu cũng đoán ra ta đã biết chuyện của cháu và Tề Yến Thanh! Tức là...ta biết cháu là ai!
_ Vâng!
Thiên Ân chầm chậm gật đầu.
Khuất lão gia dường như bị sự bình tĩnh của cô khiến cho ngạc nhiên.
_ Vậy thì ta cũng không dông dài làm gì! Ta biết Tề Yến Thanh có tình cảm với cháu! Nhưng hai đứa sẽ không thể tới với nhau!
Câu nói thẳng thắn của Khuất lão gia như xoáy thẳng vào trái tim Thiên Ân.
Cô im lặng, cũng biết rõ những điều này sớm muộn sẽ có nhày phải tới.
Khuất lão gia nhẹ giọng nói, dường như đoán được ý nghĩa sự im lặng của cô.
_ Ta biết nghe những điều này cháu sẽ không vui.
Nhưng sự thật thì luôn mất lòng.
Cháu là con gái của kẻ có nợ máu với tổ chứ Phi điểu! Còn Tề Yến Thanh lại là người đứng đầu của tổ chức! Hai người không thể ở bên nhau.
Khuất lão gia từ tốn nói, tuy thanh âm không lớn nhưng rất dứt khoát.
Thiên Ân chỉ im lặng lắng nghe...
_ Nếu như cháu và Yến Thanh kết đôi.
Chắc chắn sẽ gây ra sự chia rẽ sâu sắc trong nội bộ của tổ chứ Phi điểu! Những người công thần khi xưa chắc chắn sẽ đả kích chuyện này, không những thế những thành viên trong tổ chức sẽ chia phe phái.
Khi đó Tề Yến Thanh vừa phải đối phó với thù trong giặc ngoài, sớm muộn cũng kiệt sức!
_ Hơn nữa! Tổ chức B từ bấy tới giờ luôn rình rập quanh Yến Thanh.
Bọn chúng luôn muốn tìm cách giết cậu ấy, và biết rằng cháu là điểm yếu hiện tại của Tề Yến Thanh! Rời xa khỏi Yến Thanh, vừa tốt đẹp cho cháu, vừa đỡ áp lực cho cậu ấy.
Cháu cũng không sợ bị tổ chức B hãm hại, mà Yến Thanh cũng không còn điểm yếu nữa! Nó sẽ lại là Tế Yến Thanh mạnh mẽ như xưa!
_ Khuất lão gia!
Thanh âm trong vắt của Thiên Ân vang lên ngắt lời ông.
Ánh mắt luôn nhìn xuống giờ xoáy thẳng vào ông với cái nhìn kiên định mạnh mẽ.
Cái nhìn khiến cho ông phải im lặng.
_ Trước hết, cháu xin chân thành cám ơn ngài vì đã cứu cháu một mạng.
Ơn này cháu nguyện ghi lòng tạc dạ không dám quên.
Nhưng nếu như ngài lấy điều đó để khiến cháu áp lực mà nghe theo ngài rời bỏ Thanh, thì cháu xin phép được từ chối!
Gương mặt Khuất lão gia cứng đờ nhìn Thiên Ân quật cường ngồi thẳng lưng trước mặt mình, thanh âm nhỏ nhẹ mà dứt khoát.
_ Khuất lão gia! Một con người mạnh mẽ không phải là khi người ấy không có điểm yếu, mà là khi người ấy chân thành bảo vệ một người!
_ Cho dù thế nào! Cháu sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy! Cùng anh ấy vượt qua mọi chuyện cho dù khó khăn tới đâu.
Cuộc đời này là của cháu, tình yêu này là của cháu và cháu sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi nó một lần nào nữa!
Ánh mắt kinh ngạc của Khuất lão gia nhìn Thiên Ân đứng thẳng dậy.
Gương mặt nhu mì mà cứng cỏi, từng tiếng vang lên.
_ Có thể ngài không tin Thanh vì chú chưa hiểu rõ anh ấy như cháu! Cháu là người phụ nữ của anh ấy, và sẽ luôn là vậy! Và cháu sẽ không rời bỏ anh ấy một lần nào nữa, cho dù vì bất cứ lý do gì!
Thiên Ân hít một hơi sâu, cúi đầu xuống và điềm nhiên đứng thẳng dậy.
_ Không còn sớm nữa! Khuất lão gia xin nghỉ ngơi! Cháu xin phép!
Thiên Ân quay đầu bước đi trước gương mặt thảng thốt của Khuất lão gia, những bước chân chậm rãi mạnh mẽ khi cô mở toang cánh cửa bước ra khỏi phòng.
****
_ Chú ấy nói gì với em?
Tề Yến Thanh hỏi cô khi chiếc Roll Royce của hắn đỗ ngay ngắn trước sân biệt thự Bạch trà.
Suốt quãng đường Thiên Ân ở bên cạnh đều im lặng chìm vào suy nghĩ riêng, một câu cũng không lên tiếng với hắn.
Cô nhìn hắn, nhoẻn miệng cười.
_ Chú ấy dặn dò em phải chăm sóc anh!
Tề Yến Thanh nhìn vào ánh mắt trong vắt của Thiên Ân, hắn biết cô đang nói dối.
Nhưng hắn lặng không đáp, chỉ nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên, kéo gần lại.
Khi đôi môi kiêu bạc của hắn gần chạm vào đôi môi mềm mại của cô.
Có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên bên ngoài.
Tề Yến Thanh cau mày ngoảnh đầu nhìn, ánh mắt giận dữ như thể muốn xuyên thủng cửa kính.
_ Chuyện gì?
Thanh âm lạnh lùng vang lên.
Người bên ngoài cung kính đáp lời.
_ Thưa Tề tiên sinh! Ngài Tiểu Minh đã được sở cảnh sát thả sau khi lấy khẩu cung nhân chứng, hiện đang được vệ sĩ đưa tới đây....Còn Kính Hàm tiên sinh, ngài ấy...đã đợi ở trong phòng làm việc của ngài!
Thiên Ân nhìn gương mặt chuyển thành sắc lạnh toát chết chóc của hắn.
Trái tim cô chợt nhói lên.
Tề Yến Thanh nheo mắt lại, rồi mở cửa xe xuống.
Thiên Ân hấp tấp xuống theo, nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô.
_ Em lên nghỉ ngơi đi! Tôi giải quyết xong việc sẽ lên với em!
_ Thanh...!
Thiên Ân níu tay áo hắn lại, lo lắng nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của hắn....
Tề Yến Thanh mỉm cười, khẽ gỡ tay cô ra rồi đưa lên môi hôn.
Sau đó hắn quay lưng sải bước vào biệt thự, những tay vệ sĩ đứng kín trong sân.
Thiên Ân cau mày bất an....nhìn gương mặt bừng bừng lửa giận của hắn....cô thật sự lo lắng cho Kính Hàm!
Cô phải....làm gì đó!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...