_ Cha Dương! Có phải là cha không?
Thiên Ân vừa chạy vừa thảng thốt hét, mái tóc mềm mại của cô bị gió thổi tung bay rối loạn, bàn tay nhỏ nhắn chìa ra, vươn tới người phía trước.
Khi bàn tay ấm áp của cha Dương nắm lấy bàn tay cô, và khi cô vùi mặt vào chất vải lanh đã sờn cũ ấy, mùi hương ấm áp và yên bình vẫn thật quen thuộc, cảm giác như từng cơn gió ấm áp của mùa hè mang theo hương hoa đồng nội.
_ Thiên Ân !
Cha Dương xúc động ôm lấy cô, cố gắng đè ép cảm xúc đang đau thắt nơi lồng ngực.
Đã quá lâu rồi ông không được gặp lại cô gái nhỏ này, ngày Thiên Ân bước khỏi Cô nhi viện vẫn chỉ là một cô bé con, mà giờ đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành.
Thời gian trôi thật nhanh, thấp thoắt đã hơn 15 năm rồi.
Trong khoảng khắc tương phùng ấy, hai người có biết bao nhiêu điều muốn thốt ra mà lại chẳng thể nói được lời nào.
Thiên Ân chỉ ôm lấy cha Dương, bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy vải áo ông, giống như thời còn bé, còn cha Dương thì dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc của cô, cử chỉ ân cần giống như một người cha dành cho đứa con gái yêu thương đã xa nhà quá lâu bây giờ mới trở lại.
Tề Yến Thanh đứng từ phía xa, nhìn Thiên Ân xúc động bám chặt lấy cha Dương, nụ cười hiện trên khóe môi kiêu bạc của hắn, và những bước chân chầm chậm tiến lại.
Cha Dương nhìn thấy Tề Yến Thanh, lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vai Thiên Ân và gỡ tay cô bé đang bám vào áo ông ra.
Thiên Ân ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng sang trọng trước khi nghe thấy tiếng bước chân quá mức êm của hắn.
Thiên Ân sụt sịt, nhanh chóng dùng gấu áo lau đi những giọt nước mắt chực chờ lăn xuống.
Cô biết Tề Yến Thanh không thích khi cô quá thân thiết với bất kì người đàn ông nào, cho dù có là cha Dương đi nữa…
Nhưng trái ngược với cảm giác sợ sệt của Thiên Ân, Tề Yến Thanh lại không hề tỏ ra một chút khó chịu nào khi nhìn thấy cô vùi mặt vào ngực áo của Cha Dương mà khóc.
Ngược lại, hắn lại rất dịu dàng khi xoay cô lại, nhìn vào gương mặt lấm lem nước mắt của cô, đầu ngón tay cứng cỏi của hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn đọng trên khóe mi cô.
_ Quỷ khóc nhè !
Tề Yến Thanh cưng chiều véo chiếc mũi xinh xinh đang đỏ lựng của cô.
Thiên Ân ngạc nhiên đến mức mất cả phản ứng, sự thay đổi bàng hoàng này của hắn khiến cô không kịp thích ứng .
_ Cha Dương !
_ Tề tiên sinh ! Chào ngài !
Cha Dương cung kính bắt lấy bàn tay đang chìa ra của Tề Yến Thanh.
Thanh âm trầm thấp tự tin của hắn vang lên, bất cứ chỗ nào hắn xuất hiện, khí chất điềm đạm cùng sự thành đạt toát ra từ hắn cũng khiến người đối diện không ít thì nhiều có áp lực.
_ Việc tôi nhờ ngài, ngài đã làm giúp tôi chưa ?
_ Dạ rồi ! Thưa Tề tiên sinh ! Tôi đã mang đến đây rồi !
Cha Dương nhẹ nhàng lùi lại, Thiên Ân nhìn thấy ảnh mẹ cô, nụ cười dịu dàng ngọt ngào và ánh mắt ấy…
Nhưng trước mộ mẹ cô, lại có để ngay ngắn một lọ gốm màu trắng.
Trái tim Thiên Ân thắt lại, lọ gốm màu trắng mà cô đã từng nhìn thấy qua những bức ảnh….Đó chính là….
_ Thiên Ân!
Cha Dương nhẹ giọng gọi cô, đôi mắt âng ấng nước của Thiên Ân vỡ òa nhìn ông…
_ Đây chính là tro cốt của cha ruột con, ngài Triệu !
_ Hức !
Nước mắt tuôn rơi như những hạt pha lê, thánh thót rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô, rơi xuống những ngọn cỏ xanh rì, đọng thành những hạt sương dưới ánh mặt trời long lanh…
_ Ngài Tề cách đây ba năm đã mang tro cốt của cha ruột con tới chỗ ta, muốn ta thay ngài ấy bảo quản giữ gìn, chờ đến ngày thích hợp mang tới đặt cạnh mộ của mẹ con.
Cha Dương ôn tồn nói, ánh mắt biết ơn nhìn Tề Yến Thanh đứng phía sau cô.
_ Những tháng ngày qua ta và mọi người ở cô nhi viện đều rất biết ơn Tề tiên sinh.
Ngài Tề không những cho xây dựng một cô nhi viện mới khang trang và đẹp đẽ, còn là nhà bảo trợ cho tất cả trẻ em ở nhà thờ, hơn nữa những đứa trẻ sau khi được nhận nuôi ngài ấy cũng quan tâm rất sát sao cho tới năm 18 tuổi, và cung cấp mọi chi phí để chúng được học đại học.
Ta rất mang ơn ngài ấy !
Thiên Ân nghẹn ngào nhìn Tề Yến Thanh, trái tim cô giống như một quả bóng bay căng phồng trong lồng ngực…..
Vậy là những năm tháng qua, hắn đều cẩn thận chăm sóc cho cô nhi viện của Cha Dương ?
Và bây giờ, hắn còn mang tro cốt của cha cô, người đã phản bội tổ chức Phi Điểu, về đặt trong nghĩa trang tư nhân, ngay cạnh mộ mẹ cô ?
Tại sao ?
Tề Yến Thanh mỉm cười, bàn tay to lớn của hắn nâng niu ấp lên gò má nóng bừng vì xúc động của Thiên Ân.
Những giọt nước mắt thấm ướt cả tay hắn.
Hắn dịu dàng lau chúng đi…
_ Cha Dương….cho tôi và Thiên Ân một phút được không ?
_ Vâng ! Tôi sẽ đợi ngài và Thiên Ân ở bên ngoài kia !
Cha Dương lập tức gật đầu, bàn tay ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Ân, ôn tồn nói.
_ Thiên Ân ! Ta luôn biết ơn Chúa trời ngày hôm đó đã cho ngài Tề và con gặp được nhau ! Nhìn thấy con khỏe mạnh và hạnh phúc như vậy ! Ta rất hạnh phúc !
Thiên Ân không phản ứng được, đôi môi cô cứ mấp máy mà không thể thốt ra lời, chỉ nghẹn ngào nhìn ông nhanh nhẹn bước đi.
_ Khi em rời xa tôi ba năm trước, tôi đã học được một điều…em biết là gì không ?
Tề Yến Thanh nhẹ nhàng nói, và hắn ngồi xuống, dáng người ưu nhã đối diện với di ảnh của mẹ cô, những ngón tay thon dài của hắn chạm vào chiếc bình sứ nơi đựng tro cốt của cha cô.
Thiên Ân nín thở, nhìn ánh mắt sâu thẳm của hắn chiếu vào cô, đĩnh đạc và âm trầm.
_ Tôi học được cách yêu em !
Từng lời hắn nói ra, khiến cho trái tim Thiên Ân gần như tan chảy như kẹo mật.
Nụ cười hiện trên khóe môi kiêu bạc ấy mang chút trào phúng bình lặng.
_ Thật là kì lạ…khi tôi đánh mất em, tôi mới biết cách yêu em !
Tề Yến Thanh nhìn vào di ảnh của Phi lão gia bên cạnh, nhẹ tênh lên tiếng.
_ Suốt nhiều đêm tôi suy nghĩ, tôi cảm thấy mình vẫn còn thua Phi lão gia ở một điểm, chính là không buông bỏ được hận thù trong lòng.
Nếu như ông ấy có thể tha thứ cho mẹ em, tại sao tôi lại luôn cố chấp ?
Hắn nhẹ nhàng hỏi cô, hay tự hỏi chính mình.
Bàn tay hắn đặt trên bia mộ lạnh toát, thở ra một hơi dài.
_ Ba người họ đã chịu dằn vặt đủ rồi, chấp niệm cũng không cần đào sâu thêm nữa….Chỉ hi vọng ở thế giới khác, cha mẹ em có thể tìm thấy nhau!
_ Thanh!
Tiếng gọi mỏng manh của Thiên Ân nghe như một làn gió, Tề Yến Thanh đứng dậy, cánh tay hắn giang rộng ra, và nhẹ nhàng nói.
_ Nào! Chui vào đây bé con!
Thiên Ân bật khóc, lao thẳng vào trong vòng tay ấm áp của hắn.
Tề Yến Thanh ôm cơ thể đang run lên bần bật của cô, nghe tiếng cô nức nở trong lòng.
_ Tại sao anh lại làm thế? Tại sao lại đối xử tốt với em như vậy? Tại sao lại khiến em mắc nợ anh nhiều như thế?
_ Suỵt....yên nào bé con!
Tề Yến Thanh ấm áp lên tiếng, dịu dàng xóa mái tóc mềm mại của cô, cưng chiều thủ thỉ.
_ Tại sao anh lại làm thế? Tổ chức Phi điểu nếu biết....sẽ gây khó dễ cho anh!
_ Tôi chỉ quan tâm tới em! Chỉ cần em hạnh phúc là đủ!
Tề Yến Thanh thì thầm, bàn tay hắn nâng gương mặt cô lên, dịu dàng hỏi.
_ Ân nhi! Nói cho tôi nghe! Em có hạnh phúc không?
_ Thanh....!
Tiếng khóc của cô vỡ vụn như tiếng những hạt mưa rơi trên mái nhà, Thiên Ân run run cắn môi....và nụ cười hiện ra trên gương mặt đầy nước mắt của cô.
_ Em rất hạnh phúc!
_ Vậy là được rồi!
Tề Yến Thanh thì thầm và ôm chặt lấy cô, thanh âm dịu dàng rót vào tai cô, ấm áp yêu thương.
_ Tôi hi vọng rằng, từng chút từng chút một, em sẽ tin tưởng tình yêu của tôi, và yên lòng gả cho tôi!
Trái tim của Thiên Ân đập mạnh đến đau thắt....
Đấy....có phải là lời cầu hôn không?
Tề Yến Thanh nâng gương mặt cô lên, dịu dàng nói nhỏ.
_ Tôi để em chút riêng tư với bố mẹ nhé.
Nhớ xin phép họ tác thành cho tôi và em!
_ Dạ!
Thiên Ân gật gật đầu và Tề Yến Thanh dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Sải chân dài của hắn bước đi ưu nhã về phía sau...
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn đĩnh đạc của hắn, và nhìn về phía cha mẹ mình, cẩn thận quỳ xuống.
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên tấm đá lạnh ngắt, thanh âm nhỏ xíu vang lên, vẫn nghẹn ngào xúc động.
_ Cha...! Mẹ....! Cuối cùng hai người cũng được ở bên nhau!
_ Xin hai người tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này.....! Xin cha mẹ....tác thành cho con và Yến Thanh!
****
Tề Yến Thanh đích thân chở cha Dương về cô nhi viện.
Thiên Ân gần như không thể tưởng tượng nổi căn nhà ba tầng rộng lớn với lối kiến trúc hiện đại trắng muốt trên thảm cỏ xanh rì ấy lại là cô nhi viện của Cha Dương.
Thật....tráng lệ!
Cha Dương xuống xe.
Thiên Ân muốn vào theo ông để thăm quan cô nhi viện, nhưng Tề Yến Thanh ngăn lại với lý do là cô đã la cà ở ngoài quá lâu rồi, cơ thể còn yếu, sợ rằng sẽ bị cảm lạnh.
Còn Thiên Ân thì nghĩ do hắn không muốn cô ở bên người đàn ông khác quá lâu!
_ Cám ơn ngài chăm sóc Thiên Ân thật chu đáo!
Cha Dương cung kính nói và Tề Yến Thanh lịch sự đáp lại.
_ Tôi sẽ luôn như vậy! Cha yên tâm!
_ Thiên Ân!
Cha Dương dịu dàng gọi cô, và đôi mắt ấm áp của ông ánh lên sự hạnh phúc.
_ Phải thật hạnh phúc nhé!
Thiên Ân đỏ mặt, ánh mắt cô nhìn Tề Yến Thanh cao ngạo bên cạnh, ngoan ngoãn gật đầu.
_ Dạ! Thưa cha!
****
_ Không được!
Tiếng quát nhẹ nhưng dứt khoát của Tề Yến Thanh vang lên, mặc kệ cho Thiên Ân phụng phịu đứng trước bàn làm việc của hắn mà ra sức mè nheo.
_ Đi mà! Chứ em ở nhà mãi thế này buồn chán lắm!
_ Ý em là ở nhà với một lão già như tôi khiến em thấy chán?
Tề Yến Thanh lạnh giọng hỏi lại, lập tức nhìn thấy Thiên Ân xua xua bàn tay nhỏ bé của mình, cuống quýt lắc đầu.
_ Không ! Em không có ý đó....nhưng mà em thật sự nhớ mọi người ở CHARM lắm rồi!
_ Không đi đâu cả!
Tề Yến Thanh lắc đầu, bàn tay hắn nhấc tập tài liệu trên bàn làm việc lên và bắt đầu đọc.
Thái độ như thể một người đàn ông đang mặc kệ đứa con nhiễu sự của hắn!
Thiên Ân thấy hắn tỏ thái độ dứt khoát, phồng má lên phản đối.
_ Nhưng em nhớ chị Giai Kỳ! Cả Sammy! Cả Ed nữa!
_ Em nghĩ tôi sẽ để em gặp lại người đã giúp em trốn khỏi tôi sao?
Tề Yến Thanh sắc bén nhìn Thiên Ân, cái nhìn xuyên thấu tâm can khiến cho Thiên Ân lè lưỡi.
Đúng là hắn vẫn chưa hề tha thứ cho Giai Kỳ từ sau việc cô giúp Thiên Ân bỏ trốn.
_ Nhưng mà chính vì em mà làm cho MV của chị ấy bị tổn thât nghiêm trọng, và cho cả CHARM nữa! Em là người có lỗi với chị ấy! Có lỗi với CHARM! Em phải quay lại chuộc lỗi chứ!
_ CHARM khi đó là sở hữu của tôi!Có lỗi với CHARM là có lỗi với tôi! Tôi không trách em nên em không phải bận tâm!
Tề Yến Thanh đơn giản nói, ánh mắt hắn vẫn dính chặt vào văn kiện, đầu mi tâm cau chặt lại.
_ Sau vụ đó tôi cũng không còn là Tổng giám đốc của CHARM nữa! Tôi đã trả lại nó cho Lôi Triệt rồi! Còn MV của Giai Kỳ thành công rất vang dội.
Nên em cũng không cần cảm thấy có lỗi nữa!
_ Hả?
Thiên Ân hoảng hốt há hốc miệng, nhìn Tề Yến Thanh đặt cay bút xuống, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm sắc bén.
_ Em bỏ tôi đi rồi tôi còn hứng thú giữ CHARM làm gì?
_ Em xin lỗi mà!
Thiên Ân chép miệng.
Cô đã biết lỗi rồi mà hắn cứ nói đi nói lại việc cô bỏ đi ấy như thể hắn vẫn còn bực tức lắm.
Tề Yến Thanh không nói gì, chỉ im lặng soạn giấy tờ, hoàn toàn không chú ý đến cô.
Thiên Ân nheo chặt mắt lại, rồi một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu cô.
Thiên Ân nhoẻn cười, rồi đôi chân cô nhón gót lùi lại, khi ngón tay cô đưa lên cởi chiếc áo choàng của bộ váy ngủ ra.
Một khắc chuyển động lọt vào mắt Tề Yến Thanh, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức bàng hoàng.
Chiếc áo choàng lụa rơi xuống đất, bờ vai mềm mại lộ ra và những đường cong nảy nơ hiện lên ẩn hiện sau lớp váy ngủ màu đen gợi cảm.
Tề Yến Thanh cảm thấy cổ họng khô khốc.
Yết hầu trượt lên xuống khi hắn nuốt nước bọt.
Làn da trắng mịn của Thiên Ân như phát sáng, thiêu đốt ánh mắt hắn.
Gương mặt dịu dàng và đôi mắt biết nói cùng đôi môi căng mọng như trái dâu kia hé mở, nhẹ nhàng gọi tên hắn.
_ Thanh...!
Thanh âm nũng nịu vang lên, Tề Yến Thanh nắm chặt bàn tay lại khi Thiên Ân từ từ bước đến bên hắn, nhưng bước chân nhón gót nhẹ nhàng như chân mèo.
Bóng dáng mềm mại như một làn khói, phiêu bạc đứng trước mặt hắn.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô nhấc văn kiện trong tay hắn ra, đặt lên bàn làm việc.
Sau đó bàn tay bám lên thành ghế, leo lên người hắn.
Tề Yến Thanh thở ra nặng nhọc, mùi hương thơm nữ tính của cô ngây ngất, làn da mát rượi cùng khe ngực sâu hút đung đưa trước mặt hắn.
Mái tóc mềm mại của cô lướt trên bàn tay hắn khi hắn ôm lấy eo cô.
_ Thanh....!
Thiên Ân dịu dàng gọi hắn, mỗi tiếng gọi như một liều thuốc kích thích trí mạng.
Tề Yến Thanh ôm lấy cô, lập tức rơi vào cái bẫy ngọt ngào ấy, muốn vùi mặt vào trong khe rãnh sâu thẳm ấy, nhưng Thiên Ân lập tức vươn tay che miệng hắn lại.
Điều này làm dục vọng trong cơ thể hắn đang tuôn trào đột ngột bị chặn đứng, đối với hắn không khác gì tra tấn cơ thể!
Cánh tay cô đẩy ấn chặt hắn xuống ghế, đôi môi cô lướt qua môi hắn, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng kiêu bạc của hắn.
Bên tai nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp chịu đựng của hắn, nơi nào đó sớm đã hào hứng phản ứng gay gắt lại cử chỉ nữ tính ngọt ngào của cô.
Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mình, và chiếc miệng của cô ngậm lấy cổ áo chiếc váy lụa, kéo lên cao.
Bắp đùi thon gon quỳ giữa chân hắn, nơi nào đó ẩn ẩn hiện hiện như u cốc thần bí, khiến cho Tề Yến Thanh nuốt nước bọt gấp gáp.
Hắn lần nữa muốn lao vào cô, lại bị Thiên Ân nhanh nhẹ đẩy khuôn ngực hắn lại.
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh không biết có bao nhiêu khao khát cô, người con gái trước mặt mềm mại như dải lụa, xương quai xanh như cánh hạc hiện ra khi quai dây váy lụa trễ xuống cánh tay.
Thiên Ân nhẹ nhàng lướt tay trên người hắn, cảm nhận cơ thể rắn chắc nam tính của hắn, cơ thể màu đồng hun đẹp như tuyệt tác của tạo hóa, chạm xuống dưới đũng quần hắn, nhẹ nhàng xoa nhẹ.
Tiếng thở dốc của Tề Yến Thanh vang lên, hắn ngửa đầu ra sau, đôi mắt đen thẫm nhắm nghiền lại, hưởng thụ sự ve vuốt của cô.
Hơi thở nặng nề trầm khàn, Tề Yến Thanh mở mắt nhìn Thiên Ân, khàn nhẹ thì thầm...
_ Giỏi lắm...!
Hắn ngàn vạn lần không nghĩ rằng, bé con của hắn lại trở nên bạo gan đến như thế, chủ động hầu hạ hắn.
Ánh mắt hút sâu vào hắn, đôi môi cô hé mở gợi cảm, và những ngón tay nhẹ nhàng lách lấy dây váy luột, tấm vải mềm mại trượt khỏi cơ thể cô, rơi xuống như một cánh hoa.
Tề Yến Thanh nuốt nước bọt, đôi môi vội vã tìm đến, lại bị Thiên Ân ngăn lại.
Cô lấy tay che đi cơ thể mềm mại trứng muốt, nhẹ giọng hỏi hắn.
_ Thanh....thích không?
_ Thích! Thích lắm! Ân nhi...cho tôi đi...được không?
Tề Yến Thanh luôn cơ khát cô, toàn bộ cô hắn đều ham muốn không đủ.
Hôm nay lần đầu tiên bị cô trêu chọc như vậy, thật sự khiến cho hắn điên cuồng.
Miếng ngon trước miệng mà không được ăn, Tề Yến Thanh khổ sở đốt nóng, nơi nào đó cũng như gào thét phản ứng, khiến cho hắn điên loạn lên đến nơi rồi.
_ Cho anh cũng được thôi, nhưng mà....
Thiên Ân nhẹ giọn nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về bầu ng** căng mọng.
Ánh mắt xinh đẹp gợi cảm nhìn hắn..
_ Anh phải chấp nhận cho em tiếp tục ở lại CHARM!
_ Ân nhi...!
Tiếng thở nặng nề vang lên.
Lòng mắt hắn tối sầm lại.
Tề Yến Thanh khổ sở chạm vào cô, lại bị Thiên Ân giãy ra.
_ Không đồng ý thì không cho!
_ Ở lại đây, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi...không được sao?
_ Em vừa làm việc ở CHARM, vừa làm người phụ nữ của anh....được mà!
Thiên Ân dịu dàng nói, cánh tay khoác lên vai hắn, dâng lên nơi ngọt ngào kia.
Tề Yến Thanh lập tức há miệng ngậm lấy, đỉnh cao vút kiêu hãnh nhuốm ướt trong miệng hắn.
Say mê quấn quýt không dứt rời, lại bị Thiên Ân dùng tay chặn lại.
_ Ai cho anh ăn?
_ Ân nhi?
Tề Yến Thanh bám lấy cô, chưa bao giờ cuộc đời hắn lại phải khổ sở van xin tình yêu từ một người phụ nữ như vậy.
Hắn ôm lấy cô, khẩn thiết nói.
_ Nhưng tổ chức B vẫn còn dây dưa ngoài kia, em xuất hiện như vậy sẽ rất nguy hiểm!
_ Nhưng anh cũng không thể cứ nhốt em mãi trong nhà thế này! Như thế thì khác gì sợ tổ chức B đó mà em trở thành một con chuột chứ?
Thiên Ân nhẹ giọng nói, bàn tay nâng gương mặt tuấn mĩ của hắn lên, đặt nhẹ lên môi hắn một nụ hôn.
_ Em biết anh sẽ bảo vệ được em mà! Cho em đi đi...đi mà!
Tề Yến Thanh nghiến chặt răng lại, hắn không bao giờ kháng cự được sức hút từ cô, nhưng sự quyến rũ này thì hắn không tưởng tượng được.
Tề Yến Thanh lặng người nhìn cô từ từ kéo khóa quần hắn xuống, đầu lưỡi mềm mại liếm ướt môi mình, và cẩn thận quỳ cao lên.
Thân thể mềm mại từ từ hạ xuống, từ từ từng bước từng bước nuốt trọn hắn.
_ Ân nhi...!
Tề Yến Thanh thở nặng nhọc, vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào cô, trầm thấp rên rỉ.
_ Tôi yêu em! Tôi yêu em! Yêu em!
_ Em cũng yêu anh!
Thiên Ân rên rỉ đáp lại, ngón tay thọc sâu vào mái tóc đen dày của hắn.
Cơ thể mềm mại quấn lấy hắn, nhẹ nhàng ngâm nga.
Người đàn ông mãnh liệt như lửa, người phụ nữ mềm mại như nước, quấn quýt dây dưa không dứt rời.
Một màn ân ái ngọt ngào chân thành và sâu đậm, tình yêu thăng hoa đến mức độ mãnh liệt nhất.
Thiên Ân ôm lấy bả vai hắn, mái tóc xõa tung trên vai hắn.
Khuôn mặt được hắn âu yếm cưng chiều ửng đỏ lên dễ thương.
Ân ái như lửa nóng, cuốn phăng tâm trí của cô đi tít xa, thanh âm ngâm nga dịu dàng mang theo sự nũng nịu rót vào tai hắn, như một dòng mật ngọt, lại như sự tra tấn dã man.
Tề Yến Thanh mạnh mẽ ra vào, dùng chính bản thân mình thể hiện tình yêu với cô một cách bản năng nhất.
Hắn tận lực nghe tiếng ngâm nga của cô rót bên tai, tận lực hưởng thụ sự mềm mại ngọt ngào của cô, tận lực yêu thương cô khiến cô mông lung mờ mịt.
_ Thanh....đồng ý với em nhé!
Thiên Ân thì thầm vào tai hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn.
Tề Yến Thanh thở ra nặng nhọc, d** vọng trong hắn gào thét đến khát cháy.
Hắn gầm gừ, vùi mặt vào hõm ng** cô cắn l***, mạnh mẽ luận động.
_ Được....cái gì em muốn! Tôi sẽ đáp ứng hết! Chỉ cần em cho tôi!
_ Thanh...em là của anh! Luôn là của anh!
Thiên Ân thì thầm, cảm thấy d** vọng trong hắn c*ng đến đáng sợ.
Tề Yến Thanh gầm gừ, như một con thú dữ bên tai cô.
_ Ân nhi....của tôi! Tôi yêu em...yêu em!
_ Vâng! Em cũng yêu anh....!
Cơ thể nam tính mạnh mẽ khăc họa sự ngọt ngào của cô.
Hắn thở nặng nhọc, hàm răng trắng tinh cắn chặt, đem toàn bộ tinh hoa cùng tình yêu mãnh liệt rót vào trong cô.
Thiên Ân ôm lấy cổ hắn, đầu lông mày cau chặt lại, run rẩy khao khát dòng tinh hoa nóng bỏng ấy rót vào trong cô, bao bọc hắn, yêu thương hắn.
Hai người quấn quýt không dứt rời, mãnh liệt ân ái cùng kích tình vang lên tưởng như không thể kết thúc.
****
Một tuần sau
_ Ân nhi!
Tiếng gọi trầm ấm của Tề Yến Thanh lên sau cánh cửa.
Thiên Ân vội vàng tóm lấy chiếc túi xách, ngắm mình lần nữa trong gương.
Mái tóc mượt mà của cô được buộc gọn lại, để lộ ra gương mặt xinh đẹp dịu dàng.
Đôi mắt trong vắt cùng hàng mi dài rợp bóng ánh lên sự hạnh phúc, sống mũi thanh tú và đôi môi ửng hồng căng bóng như trái dâu, Thiên Ân mặc một bộ váy lụa mềm mại màu be nhạt và đẹp một đôi bông tai xinh xắn, nhìn cô còn đẹp hơn 3 năm về trước.
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh gọi cô lần nữa, Thiên Ân vội vã trả lời.
_ Em đây! Em xuống ngay!
Bước chân hối hả chạy xuống cầu thang.
Thiên Ân nhanh nhẹn chạy ra cửa, nhìn thấy Tề Yến Thanh đứng trước đợi cô.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ sau lưng, chiếu lên thân thể cao lớn anh tuấn.
Gương mặt tuấn mĩ cao gạo cùng ánh mắt tràn đầy tự tin sâu thẳm, sống mũi cao vút và đôi môi kiêu bạc, đường hàm cương nghị cùng khí chất quý tộc lãnh đạm toát ra thu hút.
Hắn mặc bộ bộ âu phục kiểu cổ điển, đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, ôm vừa vặn lấy thân thể hoàn mĩ khiến phụ nữ phải điên cuồng.
Người đàn ông đẹp đẽ này, bá đạo này, cao ngạo này....người đàn ông chiếm giữ số mệnh của cô....!
Người đàn ông này yêu cô!
Thiên Ân đỏ mặt khi nghĩ đến điều ấy, Tề Yến Thanh dịu dàng mỉm cười, vươn tay ra nắm lấy tay cô.
_ Chào người đẹp!
Thanh âm trầm thấp chân thành vang lên, mang theo sự tôn thờ mãnh liệt.
Thiên Ân mỉm cười, đưa tay vén mái tóc, nhẹ giọng nói với hắn.
_ Chào người đẹp chẳng kém!
Tề Yến Thanh bật cười, vui vẻ nắm tay cô dẫn cô ra xe.
Thiên Ân im lặng một chút, rồi nhẹ giọng hỏi.
_ Kính Hàm không tới ạ?
Một chút khựng lại ở Tề Yến Thanh, gương mặt hắn cứng đờ lại rồi lập tức khỏa lấp bằng cách nở nụ cười dịu dàng với cô.
_ Sao đột nhiên em hỏi cậu ấy?
_ Em thấy lâu lắm rồi ngài ấy không xuất hiện....nên là thấy hơi lạ!
Thiên Ân không muốn dùng từ “ lo lắng ” khi nói về Kính Hàm, bài học lần trước khi cô quan tâm tới anh vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô.
_ Cậu ấy có chút việc thôi! Em đừng quá lo!
Tề Yến Thanh trả lời, và Thiên Ân thấy hắn rõ ràng đang né tránh cô.
Chút bất an len vào lồng ngực, Thiên Ân ngồi vào xe, nhìn cánh cổng bằng đồng mở ra.
Ngày hôm nay Tề Yến Thanh sẽ đưa cô tới CHARM.
Tâm trạng Thiên Ân có chút hồi hộp, cũng có cả sự mong chờ....đã quá lâu rồi cô không quay lại nơi ấy!
Chỉ vài tiếng nữa thôi....mọi chuyện sẽ lại như bắt đầu.
Tề Yến Thanh đang định di chuyển, đột ngột khựng lại.
Ánh mắt Thiên Ân ngạc nhiên nhìn hắn, rồi nhìn về phía trước.
Trái tim cô chợt nhói lên.
Phía trước, ba chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn trước cửa.
Thiên Ân nhìn Tề Yến Thanh cau mày, sợ hãi đoán rằng chính hắn cũng đang bất ngờ vì sự xuất hiện này, vậy là không phải người của tổ chức Phi Điểu, càng không phải là người của Tề thị....!
Thế thì....là ai?
Thiên Ân sợ hãi nhìn cánh cửa xe mở ra, rồi một người xuất hiện, khiến cho cô lập tức á khẩu.
Thanh âm lảnh lót vang lên, nghe giống như tiếng trẻ con vui vẻ, ánh mắt sáng bừng như ngọn nến khi cô bé vẫy tay rối rít với cô.
_ Chị Alice!
Trước mặt cô và hắn, Khuất lão gia và Ni Ni đang đứng chờ trước cửa biệt thự Bạch trà....!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...