Tổ chức Phi Điểu
Tầng cấp cứu
Trong phòng VIP, bác sĩ và y tá bận bỉu người dùng kéo cắt, người pha nước ấm để áp lên lớp máu khô dính chặt trên chiếc áo sơ mi của Tề Yến Thanh.
Mảnh kính tuy chỉ vào phần mềm, nhưng lại có tiết diện cắt rất rộng, khiến cho máu chảy xuống không ngừng, khi cửa thang máy dành riêng của hắn vừa được mở ra, đã khiến cho các bác sĩ, y tá cùng điều dưỡng của Phi Điểu bị một phen hoảng hốt.
Tề Yến Thanh tay ôm một người con gái vô thức, gương mặt tuy trắng bệch nhợt nhật những vẫn có nét xinh đẹp dính loang máu, cả chiếc áo sơ mi hắn mặc cũng đẫm máu, gương mặt tức giận lo lắng đến điên loạn vừa bước vừa gọi thất thanh bác sĩ trực, làm cho cả tầng được một phen náo loạn xôn xao.
Mọi người còn nhớ như in gương mặt lúc đó của hắn, giống như cô gái trong tay nếu như có mệnh hề gì, thì hắn sẽ một lần lấy mạng hết mọi người ở đây.
Nhưng sau khi đỡ cô gái xuống, các bác sĩ mới phát hiện ra, ngoài bàn tay cô bé bị cứa một đường ra, thì toàn bộ máu trên mặt, trên người cô bé đều bị thấm từ áo sơ mi của Tề Yến Thanh, lúc đó mọi người mới tá hỏa phát hiện từ lúc bước chân lên thang máu hắn đã chảy máu không ngừng, so với cô gái nằm mê man kia, tình trạng của hắn còn đáng lo hơn gấp bội phần.
Mà hắn thì nhất quyết không chịu rời cô gái ấy nửa bước, bác sĩ không cách nào bắt hắn ngồi yên để khâu vết thương được, nếu cứ để máu chảy như vậy thì chắc chắn sẽ sốc vì mất máu, cực chẳng đã đành phải cho hắn vào trong phòng hồi sức cùng cô gái để khâu vết thương, lúc đó hắn mới chịu ngồi yên!
Máu khô dính chặt vải áo vào người hắn, các nữ ý tá phải pha nước ấm để thấm vào máu khô, làm máu tan ra mới có thể gỡ chiếc áo dính bê bết máu ra khỏi người hắn.
Chiếc áo sơ mi bị cắt ra nhiều phần, cẩn thận gỡ ra.
Làn da màu đồng khỏe khoắn, cơ thể nam tính với bờ vai rộng, cơ ngực cường tráng, vòng eo thon gọn với những đường cơ bắp rõ ràng, đẹp như tài từ Tây Phương, khiến cho những nữ y tá đỏ gay mặt thèm thuồng, những ngón tay cầm băng thấm máu cho hắn cũng run bắn lên.
Nhưng Tề Yến Thanh hoàn toàn không để ý đến xung quanh, ngay cả khi bác sĩ bước đến nói rằng sẽ tiêm thuốc tê cho hắn để tiến hành gỡ mảnh kính ra và khâu vết thương, hắn cũng không phản ứng gì.
Ánh mắt của hắn lúc này chỉ đăm đăm nhìn về phía Thiên Ân đang nằm nhắm mắt im lìm trên giường bệnh, xung quanh là máy móc thiết bị, túi truyền hóa chất cùng những mũi kim gắn sâu vào thân thể, yếu đuối mong manh như một đóa trà nhỏ bé.
_ Không được làm con bé đau!
Hắn nói với người bác sĩ bên cạnh.
Vị bác sĩ mỉm cười hiền lành, nhẹ giọng trả lời.
_ Tề tiên sinh ngài yên tâm! Tiểu thư ấy chỉ là sốc tâm lý, nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ.
Chúng tôi đã tiến hành truyền nước, và kiểm tra cơ thể! Vết thương của ngài mới là nghiêm trọng!
Tề Yến Thanh cau mày không nói.
Vị bác sĩ bắt đầu cẩn thận gỡ mảnh kính ra khỏi bả vai hắn.
Mảnh kính khá trơn trượt, lại bị đâm rất sâu, bác sĩ cẩn thận từng chút gỡ ra, gỡ dần đến đâu, máu đỏ lại tiếp tục túa ra đến đó.
Gương mặt Tề Yến Thanh lấm tấm mồ hôi.
Mảnh kính thành công gỡ ra khỏi cơ thể hắn, vị bác sĩ cẩn thận sát trùng vết thương, làm rất tỉ mỉ chu đáo, sau đó nhận kim khâu từ tay y tá, bắt đầu nhẹ nhàng khâu vết thương lại.
Mảnh kính để lại trên vai Tề Yến Thanh vết khâu dài 6 mũi.
Cả quá trình diễn ra rất từ tốn, vị bác sĩ tay nghề rất khá, vết khâu kín miệng gọn gàng và mảnh hết mức có thể, sau đó ông cẩn thận bôi thuốc và băng gạc lại.
Chiếc áo vấy máu được mang đi, một bộ y phục mới được Kính Hàm mang tới.
Kính Hàm giúp hắn mặc xong y phục, lúc này một bác sĩ nữ xuất hiện, gương mặt nghiêm khắc.
Bà nhìn Tề Yến Thanh và Kính Hàm đứng sừng sững trong phòng, cau mày lên tiếng.
_ Đây là phòng bệnh! Tề tiên sinh, Kính Hàm tiên sinh, hai người ra ngoài trước đi!
Bác sĩ Lưu là trưởng khoa phụ tại bệnh viện trung ương, công dân danh dự của thành phố, tay nghề rất giỏi, đạt được rất nhiều bằng cấp và giải thưởng y khoa trong và ngoài nước.
Bà là mẹ đỡ đầu của Lôi Triệt, vì mối thâm tình nên chấp nhận tới làm việc tại tầng cấp cứu riêng của Tổ chức Phi Điểu.
Trong tầng cấp cứu như một bệnh viện thu nhỏ này, bà là người duy nhất có thể sai bảo Tề Yến Thanh.
_ Tôi muốn ở lại với con bé!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn gắn chặt vào Thiên Ân đang thiêm thiếp trên giường bệnh, không muốn rời đi.
_ Tôi bây giờ sẽ tiến hành kiểm tra cơ thể cô bé! Hai người nam giới các cậu không được ở trong phòng!
Bác sĩ Lưu lạnh giọng nói, bà đi găng tay lại, tiến đến giường bệnh, không nhìn Tề Yến Thanh và Kính Hàm một lần, thanh âm dứt khoát vang lên.
_ Ra ngoài!
Tề Yến Thanh cau mày nhìn bác sĩ Lưu dịu dàng kiểm tra gương mặt của Thiên Ân, bàn tay bị thương nhẹ của Thiên Ân cũng được băng lại cẩn thận, cực chẳng đã, đành phải bước ra ngoài, đóng cửa lại.
****
Trong hành lang tĩnh lặng, Tề Yến Thanh ngồi trên ghế, khói xì gà đậm đặc phủ xung quanh hắn, mặc kệ nơi hắn đang ngồi là bệnh viện, những ngón tay cầm thuốc vẫn cứ đưa lên môi.
Ánh mắt hắn lo lắng không ngừng hướng về cửa phòng đối diện.
Ân Nhi của hắn theo lời bác sĩ là chỉ bị chấn động tâm lý nhẹ, sẽ không sao, vậy mà tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại?
Chờ đợi lúc này với hắn, giống như một cơn cực hình đày đọa, hắn muốn được nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh ấy, muốn nhìn gương mặt dịu dàng căng tràn sức sống ấy, muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ấy….
Bàn tay hắn lùa lên mái tóc đen dày dặn, dáng điệu mệt mỏi bất mãn khiến Kính Hàm bên cạnh cũng phải thở dài, chưa bao giờ hắn thấy Tề Yến Thanh bất lực như lúc này!
Lúc nãy hắn bế Thiên Ân chạy trên hành lang, gương mặt giống như mất kiểm soát…còn thoáng cả sự sợ hãi điên loạn.
Tề Yến Thanh đã giăng ra một cái bẫy, và rồi chính mình rơi vào cái bẫy ấy!
Tiếng chuông vang lên trong hành lang to bất thường, Kính Hàm rút điện thoại từ trong áo khoác ra, trầm thấp lên tiếng.
_ Nói đi!
Tiếng lao xao vang lên rất gấp gáp.
Tề Yến Thanh mệt mỏi nhắm mặt lại, nghiến chặt răng, đường cơ hàm nam tính đẹp đẽ gân lên thu hút.
Kính Hàm nghe điện thoại rất lâu, từ đầu đến cuối đều chỉ im lặng.
Khi tiếng lao xao vừa chấm dứt, Tề Yến Thanh nghe thấy Kính Hàm nhẹ giọng nói.
_ Tôi sẽ báo lại với Tề tổng! Các cậu cố gắng giữ yên vị trí, chờ chỉ thị!
Cất điện thoại vào áo vest, Kính Hàm hướng đến Tề Yến Thanh, thanh âm ẩn hiện lo lắng.
_ Người của chúng ta thông báo, tổ chức B vừa mới tấn công chi nhánh của chúng ta tại Macau, nhưng người ở Macau đã chống trả thành công, tiêu diệt được hết bọn chúng, nhưng bên chúng ta...vẫn có thiệt hại về người!
Tề Yến Thanh mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo vẫn hướng về phía chiếc cửa đóng im, thanh âm trầm thấp vang lên.
_ Con số?
_ 15 người! Thưa Tề tổng!
_ Có bắt sống được tên nào không?
_ Thưa những tên bị bắt đều đã tự sát bằng thuốc độc giấu trong miệng! Bọn chúng cuối cùng cũng chịu hành động! Tề tổng, bọn thuộc hạ đều chờ lệnh ngài!
Tề Yến Thanh thở dài, ánh mắt thâm trầm phẳng lặng, ánh mắt chất chứa nhìn vào cánh cửa im lìm trước mắt.
_ Đợi tình hình Ân nhi xong đã!
_ Thưa ngài! Thứ lỗi cho thuộc hạ vượt bổn phận! Nhưng thông tin báo lại thời gian không còn nhiều nữa! Sở dĩ hôm nay bọn chúng tấn công chúng ta, mục đích chính là muốn giành chuyến hàng vũ khí sắp chuyển tới.
Nếu như chúng ta không hành động nhanh, e rằng chuyến hàng đó sẽ gặp bất trắc!
Tề Yến Thanh không nói gì, hắn âm trầm phẳng lặng, dường như không hề bị thông tin kia làm cho phân tán.Ánh mắt vẫn gắn chặt vào cánh cửa nơi Thiên Ân đang điều trị.
Chuyến hàng vũ khí đó trị gí hơn 20 triệu đô, là phân bổ cho phần lớn khách hàng nước ngoài, điểm chung truyển chính là chi nhánh sòng bạc tại Macao, nếu như để tổ chức B chiếm đoạt được, hậu quả sẽ không lường!
Mà Tề Yến Thanh lại im lặng như không, thật khiến cho Kính Hàm lo lắng vô cùng.
_ Tề tổng!
_ Ân nhi với tôi quan trọng hơn!
Tề Yến Thanh đơn giản nói, rồi lại im lặng đốt thuốc.
Kính Hàm đứng trước vẻ mặt vững vàng như thành đồng của hắn, cũng đành bất lực im lặng.
Cả hai cứ chờ đợi như vậy, mất thêm một lúc lâu nữa, cánh cửa phòng mới mở ra.
Tề Yến Thanh lập tức đứng bật dậy, vứt thẳng đầu lọc xuống đất dẫm lên, nhìn bác sĩ Lưu bước ra, gương mặt cứng nhắc nhìn Tề Yến Thanh, thanh âm lạnh tanh lên tiếng.
_ Tề tiên sinh! Cậu theo tôi!
Vừa dứt lời, bà quay người bước đi, tiếng bước chân tức giận nện xuống sàn gạch rúng động.
Tề Yến Thanh nhìn vào phòng, Ân nhi của hắn vẫn yên lặng nằm thiêm thiếp, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền như đang ngủ, quyến luyến rời đi…
****
_ Cô bé trong kia với cậu có mối quan hệ gì?
Tề Yến Thanh vừa mở cửa phòng làm việc của bác sĩ Lưu, chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy câu hỏi nóng nảy của bà.
Nhìn vào gương mặt nghiêm khắc của bà, hắn lẳng lặng lên tiếng.
_ Con bé là con gái nuôi của tôi!
_ Con gái nuôi?
Bác sĩ Lưu kinh ngạc lặp lại, gương mặt càng thêm giận dữ.
Bà ném hồ sơ xuống bàn, bên trong đều là hình chụp cắt lớp mà Tề Yến Thanh vừa nhìn qua, cũng biết là ảnh chụp X-quang phần phụ của phụ nữ!
_ Thế cậu giải thích xem, những vết thương trong cơ thể con gái cậu từ đâu mà có? Có phải cậu làm ra hay không?
Bác sĩ Lưu cầm lên một xấp ảnh, đặt trên mặt bàn, đều ảnh chụp vùng đùi, mông của Thiên Ân.
_ Cái này!
Bà lại cầm lên bốn tấm khác, vừa đặt xuống bàn, Tề Yến Thành đã đỏ gắt mặt ngượng ngùng, không cần bác sĩ Lưu giải thích hắn cũng nhận ra là ảnh chụp vùng kín và hậu môn của phụ nữ.
_ Cả những cái này nữa? Cậu giải thích xem?
Bác sĩ Lưu gay gắt nói, ngón tay bà đập đồn dập trên bàn, tức giận nhìn Tề Yến Thanh trước mặt.
_ Cậu, Lôi Triệt, cả Nhiếp Phong! Tại sao lại giống nhau đến như vậy? Các cậu không biết cách quan hệ thế nào với phụ nữ hay sao? Tôi rút cuộc còn phải chứng kiến bao nhiêu người con gái bị các cậu dày vò như thế này nữa?
Bác sĩ Lưu tức giận cầm X-quang trong tay, thanh âm càng nói càng lớn.
_ Con bé mới 18 tuổi, mà cơ thể bên trong đều bị tổn thương do quan hệ tình dục quá thô bạo.
Vùng kín, vùng hậu môn đều bị xây xát dẫn đến nhiễm trùng, nguyên nhân khiến con bé phát sốt.
Cậu có biết làm như vậy ảnh hưởng tới phụ nữ như thế nào không? Thân làm bố nuôi con bé mà xâm hại con gái như cầm thú! Cậu làm bố cái kiểu gì vậy?
Tề Yến Thanh im phắc ngồi nghe bác sĩ Lưu trách mắng, một câu cũng không hé răng nói lại.
Hắn nhìn những tấm phim rải trên mặt bàn, vừa ân hận, vừa xấu hổ vô cùng.
_ Nhiếp Phong thì bạo dâm, Lôi Triệt thì dùng thuốc kích dục cưỡng bức, cậu thì vừa dùng thắt lưng đánh vừa quan hệ bằng cửa sau không có chất bôi trơn, các cậu rút cuộc có phải là người không vậy?
Bác sĩ Lưu đứng bật dậy vì giận dữ, nhìn người phía trước khiến máu nóng trong người bà đun sôi lên ùng ục.
Bàn tay bà đập mạnh xuống bàn, tức giận mắng.
_ Phụ nữ không phải là công cụ để những tên đàn ông có tiền có quyền như các cậu dùng để tiêu khiển, để phát tiết.
Phụ nữ phải được trân trọng và chỉ nên quan hệ bằng tình yêu và sự dịu dàng chăm sóc, không phải là dày vò như nô lệ thế này! Cậu hiểu chưa?
_ Con bé sẽ ở lại đây để tôi theo dõi đến khi tỉnh lại, sau đó cậu có thể đón con bé về nhà, nhưng đừng bao giờ, để tôi thấy cậu làm con bé đau thế này lần nào nữa! Tôi tuyệt đối sẽ không dung thứ cho các cậu nữa đâu!
Bác sĩ Lưu đi ra khỏi phòng sau khi ném ánh nhìn sắc bén ghét bỏ lên người Tề Yến Thanh, tiếng đóng cửa sầm sau lưng hắn khiến hắn giật mình.
Còn lại một mình trong căn phòng rộng, hắn bàng hoàng chết lặng, từ đầu đến giờ, đều không thể thốt ra một cậu tự giải thích.
Vì hắn biết, toàn bộ những gì bác sĩ Lưu vừa nói, đều đúng!
Hắn đúng là....đã khiến cho cô đau đớn vô cùng!
Tề Yến Thanh cô độc ngồi trong phòng, đối diện với bóng tối và sự câm lặng ngạt thở, để nỗi ân hận tràn khắp cơ thể....
****
Tề Yến Thanh ngồi bên cạnh Thiên Ân, bàn tay to lớn chai sạn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm yếu của cô, những ngón tay thon dài tinh tế của hắn khẽ vuốt ve những ngón tay của cô, dịu dàng ngắm nhìn gương mặt nhu mì thiêm thiếp, hơi thở nữ tính dìu dặt vây quanh.
Ân nhi của hắn khi ngủ thật xinh đẹp, làm cho hắn không nhịn được, khẽ cúi xuống.
Làn môi mỏng kiêu bạc của hắn dịu dàng hôn lên đôi môi non mềm căng mọng kia, nụ hôn rất khẽ, sợ làm cô tỉnh giấc.
Trong vô thức, Thiên Ân khẽ cau mày lại, né tránh cảm giác xâm chiếm xa lạ kia.
Tề Yến Thanh ngồi lại vào ghế, bàn tay vẫn nắm tay cô, yên lặng ngắm nhìn, như ngắm mãi cũng không đủ.
Hôm nay chứng kiến cô đột ngột ngất xỉu trước mặt, hắn thật sự sợ hãi...
Sợ rằng hắn sẽ mất cô!
Mà dường như lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy run sợ như thế.
Tiếng thở dài âm trầm, Tề Yến Thanh hít sâu, thanh âm trầm thấp vang lên, rất khẽ, như sợ đánh thức người đang ngủ say bên cạnh.
_ Tất cả sự thật phải giấu kín, con bé không được biết!
Kính Hàm từ nãy đến giờ đều im lặng đứng phía sau, lúc này mới khẽ khàng trả lời.
_ Thuộc hạ e rằng, sẽ không giấu tiểu thư mãi được!
_ Tôi không quan tâm! Phải tìm mọi cách, con bé không được biết bất cứ điều gì!
Tề Yến Thanh siết chặt lấy bàn tay Thiên Ân hơn, giọng nói mang theo gấp gáp cùng lo lắng khác hẳn với tính cách của hắn.
_ Con bé không bao giờ được rời xa tôi! Không bao giờ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...