( Cảnh báo chương có tình tiết SM, cân nhắc trước khi đọc! Nếu như có phát sinh tâm lý xảy ra, tác giả sẽ không chịu trách nhiệm! )
Đôi tay Thiên Ân cố gắng giữ hai vạt áo lỏng lẻo trên người, cô nhìn Tề Yến Thanh, đôi mắt trong vắt kinh sợ uất ức.
_ Ông chỉ biết dùng cách hạ lưu này để ép buộc tôi sao ?
_ Với loại phụ nữ chỉ biết mồi chài đàn ông như con, thì cách hạ lưu này là phù hợp nhất!
Tề Yến Thanh tàn nhẫn nói, thanh âm trầm khàn vừa dứt, lực trên bàn tay đang nắm vạt áo của cô gia tăng thêm, một nhịp xé toạc tấm áo đã rách nát kia thành hai nửa.
Phần trên thân thể cổ phô bày trước ánh mắt tham luyến của hắn.
Làn da trắng mịn tươi mát, cần cổ thon thả xinh đẹp, xương quai xanh gợi cảm như cánh hạc, bầu ngực căng mịn mơn mởn, vòng eo thon thon.
Nét đẹp tươi trẻ căng tràn sức sống khiến hắn điên cuồng ngất ngây ngắm nhìn.
Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy cánh tay thon thả, ánh mắt hắn nhìn vào gương mặt kinh hoàng tột độ của Thiên Ân, đôi mắt căm phẫn của cô chất chứa xoáy vào hắn, thổi bùng máu nóng sôi trào trong huyết quản.
Tề Yến Thanh ôm ghì Thiên Ân trong lòng, động tác thô bạo khiến cô đau.
Đôi môi mỏng kiêu bạc kia ghé sát xuống, muốn cướp lấy làn môi mọng đỏ non mịn kia.
Thiên Ân thấy hắn muốn hôn cô, lập tức quay đầu né tránh, nụ hôn trượt khỏi đôi môi rơi xuống hõm cổ cao kiêu hãnh, Tề Yến Thanh cũng không khách khí, hôn lên cần cổ cô, mùi hương hoa lan Nam phi thuộc về riêng cô cùng hương thơm con gái tinh khiết khiến hắn mê đăm.
Nụ hôn vùi vào hõm cổ cô trở nên quá mức mãnh liệt, để lại những vết đỏ rực trên là da trắng sứ.
_ Không!
Thiên Ân vùng vẫy trong vòng tay của Tề Yến Thanh, vải áo vốn đã mong manh muốn tuột khỏi cơ thể.
Tề Yến Thanh giữ chặt cô trong lòng, qua lớp vải âu phục đắt tiền của hắn, Thiên Ân cơ hồ cảm nhận được những đường nét nam tính mạnh mẽ, hơi thở đàn ông nóng rẫy, hương tuyết tùng pha cùng rượu mạnh ngây ngất…bàn tay nhỏ bé cố gắng đẩy khuôn ngực mạnh mẽ cứ ép sát vào cô ra.
Tề Yến Thanh vẫn vùi mặt vào hõm cổ cô, tham lam vừa hôn vừa cắn, sự phản kháng của cô đối với hắn giống như một đứa trẻ sơ sinh, hoàn toàn không thể át đi sự vây hãm kinh hoàng.
Bàn tay hắn giữ chặt lấy gương mặt cô, ép cô nhìn sâu vào đáy mắt hắn, nhấm nháp sự kinh hoàng ngựng đọng trong tròng mắt tinh khiết kia….
Đôi môi hắn nóng nẩy lần nữa lại tìm xuống đôi môi cô.
Gương mặt bị hắn giữ chặt, Thiên Ân hết đường động cựa, hãi hùng trực tiếp đón nhận nụ hôn chiếm hữu kia.
Làn môi vừa đặt vào nét môi dịu ngọt, Tề Yến Thanh lập tức cảm nhận được sự kinh hãi vỡ ào run rẩy.
Làn môi bá đạo áp xuống, khẽ khàng di chuyển, hòa hợp đến từng nếp gấp, còn se sẽ ngậm lấy bờ môi dưới căng mọng se sẽ **** ***, hàm răng khẽ cắn nhẹ.
Cả hơi thở tràn ngập mùi hương nam tính thuộc về riêng cha nuôi, Thiên Ân váng vất, gương mặt đỏ lựng lên, bàn tay ôm cô quá sức chặt chẽ, quá sức khít khao, thân thể cha nuôi như bức tường đồng vững vàng, vòng tay như gông cùm khóa chặt, nụ hôn như muốn tước hết dưỡng khí, khiến cô chỉ trân người chống đỡ cũng như mất hết sức lực.
Đầu lưỡi của hắn sộc vào khoang m iệng thơm tho kia, quấn quýt đảo quanh, phong tình lưu luyến, hôn sâu vô tận.
Tiếng kêu bị làn môi hắn khóa chặt, Thiên Ân vung tay đánh lên khuôn ngực cứng cỏi như thép nguội kia, lại như thay hắn đấm bóp, làm sao nhìn ra lại giống như đang đánh yêu nũng nịu.
Tề Yến Thanh tóm lấy bàn tay cô, khóa chặt hai cổ tay cô trong bàn tay to lớn của mình.
Bàn tay còn lại, hắn tóm lấy cần cổ mảnh mai của cô, đôi môi hắn rời khỏi đôi môi cô, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Ân cắn chặt môi mình.
_ Ân nhi! Con thật là mê người! Đúng là tiểu yêu tinh, khiến cho đàn ông mê cuồng !
Thiên Ân nhìn gương mặt tuấn mỹ cao ngạo của cha nuôi, đôi mắt sâu hút thăm thẳm không thể thấy đáy, chiếc mũi cao thẳng tắp như tạc tượng, đôi môi mỏng kiêu bạc, khí chất quý tộc lạnh lùng thu hút mà tàn nhẫn…
Nỗi căm hận nghẹn lên trong cô, Thiên Ân gần như mất tự chủ, điên cuồng nhằm đúng gương mặt cha nuôi….
Kinh ghét nhổ xuống một ngụm nước bọt.
Gò má của Tề Yến Thanh bất ngờ dính nước miếng của cô, đôi mắt của hắn theo bản năng khẽ nheo lại, cảm giác man mát trên gò má.
_ Ông là đồ khốn nạn !
Thiên Ân giống như chẳng còn gì để mất, đối diện với dáng vẻ sát khí bao trùm đến lạnh gáy của Tề Yến Thanh, cường ngạnh nhìn thẳng vào gương mặt hắn, lớn giọng mắng.
Thật là nực cười !
Trong một ngày mà hai lần cô mắng hai người đàn ông là khốn nạn ! Tại sao cuộc đời cô luôn gặp phải những người đàn ông như vậy ?
Kẻ thì muốn lợi dụng cổ chỉ để tiếp cận với cha nuôi của cô !
Còn cha nuôi của cô thì năm lần bảy lượt muốn cường bạo cô !
Rút cuộc còn có điều gì đáng thương hơn thế không ?
Ánh mắt tàn nhẫn của Tề Yến Thanh nhìn cô tóe lửa, đầu ngón tay hắn khẽ đưa lên, lau nhẹ vết nước dính trên gương mặt mình.
Hắn đứa ngón tay dính nước miếng của cô đến trước mặt, ánh mắt tàn ác nhìn vào cô, đầu ngón tay không một chút báo trước, tàn nhẫn xốc thẳng vào đôi môi cô.
_ Liếm !
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, mang theo tức giận điên cuồng.
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn xuống cô, từng tiếng từng tiếng như ác quỷ từ địa ngục.
_ Liếm cho sạch!Nếu không….thì đừng trách !
Thiên Ân hôm nay giống như ăn phải gan hùm mật gấu, đương nhiên không một chút nghe lời, còn trực tiếp cắn mạnh vào đầu ngón tay trong miệng mình.
Hàm răng trắng tinh đột ngột nghiến xuống, nỗi đau nhức lập tức nhói lên, nhưng gương mặt của Tề Yến Thanh một chút cũng không biến đổi, chỉ có ánh mắt của hắn lạnh càng lạnh, hơi thở nguy hiểm càng lúc càng gia tăng, thanh âm càng lúc càng trầm thấp.
_ Được lắm !
Nụ cười hiện trên gương mặt tuyệt tình kia, bàn tay hắn đột ngột đưa lên bóp chặt lấy quai hàm của Thiên Ân, cơn tức giận như bung trào trong đôi mắt sâu thẳm ấy.
_ Hôm nay xem ra không nặng tay với con thì không xong!
Sau câu nói đó, Tề Yến Thanh ôm chặt lấy Thiên Ân, dùng sức không khoan nhượng đẩy mạnh cô lên giường.
Thân mình mềm mại của Thiên Ân bị ném xuống, ngã sấp vùi xuống giường.
Mặc dù chiếc nệm dày dặn mềm mại, nhưng cú va chạm là khá mạnh, cũng khiến cho đầu óc cô váng vất.
Chưa kịp định thần vì đầu óc ong ong, cô đã nghe thấy tiếng cởi khóa bạc lanh canh vang lên, sau đó là tiếng rút thắt lưng da dứt khoát rợn người.
Thiên Ân nằm sấp trên giường, cả cơ thể lẫn đầu óc vì cú va chạm đều tê dại, chưa kịp phản ứng, bên tai đột ngột nghe thấy một tiếng vút gió rất mạnh.
Liền sau đó, làm cảm giác rát buốt sộc lên tận óc.
Cơn đau đột ngột khiến cho Thiên Ân bật khóc, hét lên kinh hãi.
_ A ! A ! A!
Tề Yến Thanh cuộn thắt lưng da trong tay trái, bàn tay giữ chặt lấy đầu khóa bạc, một vòng da thít chặt quanh bàn tay.
Bàn tay còn lại của hắn căng chiếc thắt lưng ra, tiếng da thuộc đập vào không khí khiến cho Thiên Ân sợ đến run rẩy.
Sau lưng, Tề Yến Thanh lại lần nữa vung thắt lưng lên.
Sợi da thuộc dày dặn lần nữa quất xuống mông cô, chuẩn xác đúng vị trí đợt roi ban đầu.
Nỗi đau ban đầu vừa mới hạ nhiệt, lại lần nữa rát bỏng lên.
Gương mặt Thiên Ân đỏ lựng lên, nước mắt rơi lã chã.
Đau!
Thật sự rất đau!
Mà dường như Tề Yến Thanh không hề có chút thương xót, chiếc thắt lưng da vẫn nắm chắc trong tay.
Hắn cắn răng, lần nữa vụt xuống!
Tiếng vút xé tan không khí, lần này đập xuống bắp đùi của cô.
Thiên Ân thét lên điên cuồng.
_ A....A!
Bỏng cháy như lửa nung thiêu đốt da thịt.
Bàn tay cô nắm chặt lấy ga giường, nước mắt cùng mồ hôi nhỏ tí tách xuống thảm nhung dưới sàn, tóc tai xõa bung tán loạn, cả cơ thể lẫn tâm trí đều bị nỗi đau khống chế, tê tâm phế liệt.
Nỗi đau bị roi quất rát bỏng thật đáng sợ, đau đến mức thần trí tán loạn, đau đến mức cô không còn nghĩ được gì nữa, chỉ biết co rúm trên giường nằm thút thít khóc.
Đầu óc hắn ngập tràn hình ảnh cô ngơ ngẩn ngồi đọc lại dòng tin nhắn ngọt ngào kia, lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng cùng cử chỉ vô cảm xá cách của cô trên sân khấu nhìn vào hắn, khiến cho hắn tức giận không sao nguôi được.
Lửa giận trong lòng Tề Yến Thanh vẫn ngùn ngụt bốc cháy, bàn tay cầm thắt lưng của hắn lần nữa lại muốn vung lên, nhưng nhìn cơ thể dịu dàng nhỏ bé co rúm trên giường của hắn, bờ vai so lại run rẩy, tiếng khóc nghẹn ngào thút thít vang lên....lại khiến cho hắn không thể xuống tay thêm được.
Ba tiếng quất kia đã lấy đi của hắn biết bao nhiêu dằn lòng kiên quyết, cũng nhẫn tâm day dứt!
Hắn đã hết sức nương nhẹ, chỉ dùng 1 phần sức lực chỉ để dạy cô một bài học, nếu như thật sự đánh, chắc chắn da thịt cô sẽ rách nát ngay từ cú vút đầu tiên!
Nhìn cô khóc, trong hắn cũng đau như thể bị roi da quất vào....Tiếng khóc nghẹ ngào kia khiến hắn cơ hồ ân hận.
Vứt chiếc thắt lưng xuống đất, Tề Yến Thanh đến bên cô, bàn tay dịu dàng lướt trên làn da đổ mồ hôi dấp dính, gỡ những lớp vải cuối cùng trên người Thiên Ân vứt xuống đất.
Thiên Ân nằm sấp trên chiếc ga giường đen thẫm, cơ thể trắng mịn nổi bật đẹp đến mê muội.
Đường cong từ bờ vai thon thả, xuống eo lưng mịn màng nhỏ nhắn, đôi mông cong và cặp đùi thon gọn, khiến cho Tề Yến Thanh ngắm đến ngây dại.
Bàn tay to lớn thô ráp chạm vào vết lần đỏ rực trên làn da của cô...vừa chạm tới, đã nghe thấy thanh âm khàn khàn của Thiên Ân vang lên.
_ Ông muốn làm gì thì làm đi! Xin ông làm nhanh lên....Xong việc tôi còn phải đi tắm lại!
Thanh âm nhạt nhào, chứa đựng biết bao nhiêu khinh bỉ ghê tởm, vẫn còn nghẹ ngào nước mắt....thổi bùng lửa giận vừa mới nguôi nguôi đi một chút của Tề Yến Thanh lên kinh hoàng.
Hóa ra cô cảm thấy hắn bẩn thỉu đến mức đó hay sao?
Người con gái không biết điều này!
Hắn vốn muốn cho cô nhẹ nhàng vì ân hận, nhưng một câu nói của cô đã phủi sạch toàn bộ ý muốn tốt đẹp ban đầu ấy!
Giờ thì hắn hóa thành một con thú đúng nghĩa, lần đầu tiên hắn cảm thấy muốn giày xéo phụ nữ đến như vậy!
Thiên Ân cắn răng cúi đầu, đột nhiên cảm thấy bàn tay hắn thô bạo nắm lấy tóc của cô, kéo giật ra phía sau.
Cơn đau nhói lên ở đỉnh đầu,Thiên Ân nhắm chặt mắt lại, bên tai đột ngột vang lên tiếng thì thầm tàn ác của Tề Yến Thanh.
_ Từ bao giờ con lại được quyền quyết định như vậy?
Hàm răng ghé sát lên vành tai tròn trịa của Thiên Ân, hung hăng cắn xuống.
_ A...!
Thiên Ân hét lên, nước mắt ứa ra từ khóe mi, lại nghe tiếng hắn vang lên lạnh toát.
_ Làm thế nào? Làm bao lâu....là quyền của ta!
Những ngón tay tinh tế lướt trên da thịt của cô, vẽ lên những đường vẽ tán loạn, lướt tới đâu gai ốc của Thiên Ân nổi khắp tới đó.
Cô cắn răng lại, muốn vùng vẫy chạy trốn.
Những bàn tay cha nuôi giữ chặt lấy mái tóc cô không thể cựa quậy....Bên tai lại văng vẳng một giọng nói nhàn nhã lạnh lùng.
_....Và cho vào lỗ nào....cũng là quyền ở ta!
Cơn rùng mình như một dòng điện điên cuồng lan khắp cơ thể!
Thiên Ân sợ đến chết đứng, ánh mắt hoảng loạn kinh hãi tột cùng, cơn đau nhói trên đỉnh đầu, cô rùng mình quay lại, kinh hoàng run lẩy bẩy nhìn vào gương mặt như ác quỷ địa ngục kia, nghẹ họng hỏi.
_ Ông....ông muốn làm gì?
_ Làm gì....?
Tề Yến Thanh lạnh giọng hỏi lại, bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ đôi môi cô, lướt xuống bắp đùi mềm mại, gẩy lên những rung động run rẩy...
_ Con định dâng nốt chỗ còn lại cho tên đàn ông kia đúng không? Vậy thì hôm nay, ta sẽ khai phá toàn bộ....Để con vĩnh viễn trở thành người của ta! Cả cơ thể này, đều mang dấu tích của ta!
_ Không! Không! Ông điên rồi! Điên rồi! Ông không được làm vậy!
Thiên Ân điên cuồng gào thét, nhìn gương mặt Tề Yến Thanh tàn khốc đến đáng sợ trước mắt, bàn tay cô ấn xuống giường muốn vùng trốn, lại bị bàn tay của hắn nhanh như cắt nắm lấy, siết chặt lại.
Tề Yến Thanh một tay giữ bàn tay Thiên Ân, một tay giật mạnh cà vạt trên cổ xuống.
Hắn tròng cà vạt vào cổ tay cô, thít lại như một cái thòng lòng.
Thiên Ân như con cá mắc cạn, ra sức quẫy đạp, lại bị đầu ngón tay lạnh ngắt của hắn vươn tới, xộc thẳng vào khoang miệng nóng rực.
_ Cái miệng này vừa nãy làm ra không biết bao nhiêu trò vui cơ mà….
Tề Yến Thanh lành lạnh nói, ngón tay hắn từ từ quẫy đảo trong cô, miết lấy chiếc lưỡi xinh đẹp, không kiêng rè mà kéo ra một sợi chỉ bạc.
_ Nào….giờ để ta xem xem….
_ Ông muốn làm gì? Tề Yến Thanh….ông dừng lại….đừng…..ĐỪNG!!!!
Thiên Ân thấy bàn tay hắn ấn chặt lấy bả vai cô, ngón tay ướt đẫm của hắn lần xuống giữa hai cánh mông xinh đẹp, không kiêng rè khẽ ấn vào nơi hút chặt khít khao ấy.
_ Không! Tề Yến Thanh....Ông muốn làm gì?
Thiên Ân cảm nhận được giữa huyệt đạo non mịn ấn, ngón tay hắn ướt nước miếng của cô từ từ đâm sâu vào.
Nỗi sợ hãi ùa đến như cơn ác mộng kinh hoàng nhất khiến cô loạn lạc cầu xin, cô sợ đến mức toàn thân căng cứng lên, nước mắt ứa ra trên tròng mắt kinh hãi, Thiên Ân điên cuồng giãy dụa, điên cuồng gào thét.
_ Thả ra....thả tôi ra! Ông điên rồi! Chỗ đó....ngàn vạn lần không thể!
_ Con muốn giữ trinh tiết của nơi này cho gã đàn ông khác sao?
Tề Yến Thanh mỉm cười tàn độc, ngón tay hắn ở giữa cánh mông cô nhẹ nhàng xoa nhẹ, làm ướt nụ hoa chum chím khít khao ấy.
Thiên Ân hóp chặt mông lại, run rẩy bấn loạn…không….không thể nào!
Hắn….không thể đâm vào chỗ đó!
Cô sẽ bị xé rách ra làm hai nửa mất!
Nhưng phía sau lưng cô, Tề Yến Thanh cường ngạo quỳ xuống giường, bàn tay hắn không kiêng rè tách hai cánh mông kia ra, ánh mắt nhìn chỗ tư mật hút chặt chẽ run rẩy như một nụ hoa cúc…đầu lưỡi hắn lùa trên cánh môi, khát khao liếm môi mình.
Tiếng khóa kéo quần âu vang lên chói gắt bên tai, sống lưng Thiên Ân lạnh buốt, cảm nhận rất rõ vật nam tính mạnh mẽ mà cường hãn kia ấn vào giữa nơi khít khao của mình như muốn tiến sâu vào, cô điên cuồng lắc đầu, điên cuồng gào thét.
_ Không! Không được! Ông….Cầm thú!....Không…..Á Á Á!!!
Tề Yến Thanh giữa tiếng van cầu khẩn thiết của cô, đột ngột nắm chắc lấy hai cánh mông kia tách ra cực hạn, hung ác đâm thẳng vào!
Thiên Ân giật lên như một con chim non bị trúng thương.
Ánh mắt trống rỗng bàng hoàng nhìn thẳng lên trần nhà, cảm giác đau đớn xé rách lớp da thịt bên trong nơi không có chức năng cho việc ân ái khiến cô chết lặng.
Giây phút sau, tiếng hét như cắt da cắt thịt của cô vang lên rúng động.
_ A A A!
Cả cơ thể đổ ập xuống giường như thoát lực.
Thiên Ân há hốc miệng, nước mắt rơi lã chã như những hạt pha lê lấp lánh, cả cơ thể tàn tạ nằm xoài trên giường, cảm giác ở nơi rát bỏng sâu kín bên trong, máu đang từ từ chảy xuống.
Nơi không có chức năng cho việc giao hợp, bị thô lỗ tiến vào đau đến xé toạc tâm can.
Thiên Ân chợt nhớ đến một câu chuyện xưa, kể rằng ở dưới địa ngục lũ quỷ thích nhất là cưa người làm hai nửa….
Chắc ý tưởng của câu chuyện đó, xuất phát từ cảm giác quan hệ bằng nơi này với đàn ông?
Thiên Ân bại hoại chết lặng, cảm giác hơi thở thô suyễn của cha nuôi vang lên bên tai, bàn tay hắn vuốt ve cơ thể của cô, từ từ động thân.
Đau!
Đau đến tê tâm phế liệt!
Mỗi lần hắn ra vào bên trong, giống như muốn lấy mạng cô!
Thiên Ân cắn chặt môi, cắn đến nỗi miệng cô cảm nhận được vị máu tưới đang ứa ra của chính mình, nước mắt thấm ướt nhòe nhoẹt cùng khắp, tiếng nức nở đau đớn vang lên khàn đặc.
Tề Yến Thanh cuồng dã trên người cô, giống như lời hắn nói, chính là trừng phạt tàn nhẫn đến cùng cực.
Trận hoan ái tràn ngập đau đớn dài dằng dẵng, Thiên Ân không ngừng đau đớn, cũng không ngừng khóc….
Nỗi đau thương vô hạn, đau đến cào xé tim gan, Thiên Ân đột nhiên kêu lên nức nở…
_ Mẹ….ơi!
Tề Yến Thanh trên người cô, nghe tiếng gọi đau đớn như van xin vô hạn của Thiên Ân, kí ức kinh hoàng mười tám năm trước dội lại, khiến cho đôi mắt nhuốm màu tình dục của hắn tràn ngập bóng ma quá khứ.
Đột nhiên Thiên Ân thấy hắn điên cuồng dùng sức thúc vào cô, cơ thể hứng chịu từng đợt ra vào như muốn xé nát gan ruột, Thiên Ân chết lặng không thể gào thét nữa, cô cảm giác mình sắp ngất…
Bỗng bên tai cô vang lên tiếng thì thầm tàn nhẫn của hắn…
_ Con vẫn luôn muốn biết, mẹ con được chôn ở đâu phải không?
Câu nói khiến Thiên Ân như bừng tỉnh.
Cô dùng hết chút sức lực tàn tạ, trân người nghe hắn lạnh lùng nói.
_ Người mẹ của con bị thiêu sống! Tro cốt…..chính là giải xuống đất trồng vườn Bạch trà trong biệt thự này!
Thanh âm của Tề Yến Thanh vang lên đến đâu, Thiên Ân cảm thấy trái tim như bị xé rách ra đến đấy.
Khi Tề Yến Thanh ngừng lời, thì cũng là lúc tiếng khóc xé lòng của cô vang lên.
_ Không! Không !!!!!
Ngoài trời, sấm chớp đột nhiên vang lên ầm ĩ, từng tia chớp lóe lên trên nền đen thẫm….
Gió mây vần vũ, giông tố giăng đầy như hòa cùng tiếng gào thét xé lòng rúng động của cô trong căn phòng cuồng dã thống hận!
****
Tề Yến Thanh bước xuống cầu thang, nhìn Quản gia Phương Dung đang đứng phía dưới, đau khổ bất lực cúi mặt, lạnh giọng nói.
_ Giúp con bé tắm rửa! Thoa thuốc cho con bé!
Quản gia Phương Dung cúi đầu, nhìn hắn bước ra khỏi biệt thự, ánh mắt xót xa nhìn về phía cầu thang, cắn chặt răng, dùng hết sức can đảm bước lên….
*****
Quán Bar Curacao
Phòng VIP
Tề Yến Thanh đẩy cửa bước vào, ngón tay thuận tiện cởi bỏ cúc áo vest, để lộ ra thân hình cường tráng in lên vải áo sơ mi mặc vội.
Sải chân dài đĩnh đạc bước vào trong, nền nhạc vĩ cầm vang lên thanh âm của bài Nocturne của Chopin quen thuộc khiến hắn cau mày.
Trên ghế da sang trọng, hai người đàn ông khí chất bất phàn đã ngồi thưởng rượu từ sớm.
Một người phong tình cao ngạo, ánh mắt sắc bénh như chim ưng, một người lịch lãm nho nhã, cử chỉ ôn hoà....
Lôi Triệt nhìn thấy Tề Yến Thanh bước lại, đầu gối hắn đụng nhẹ vào chân người bên cạnh, nụ cười châm biến hiện trên môi.
_ Này....cha nuôi của thanh mai trúc mã của cậu tới rồi kìa!
Người kia quay lại, nụ cười sáng loáng để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng, thanh âm tinh tế như tiếng đàn piano vang lên, vui vẻ thân thiện như chào một người bạn lâu năm!
_ Chú Tề! "Tiểu Văn" xin kính chào chú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...