Thiên Ân kích động giữ chặt lấy khung ảnh trong tay, bàng hoàng nhìn vào gương mặt điềm tĩnh của Kính Hàm.
Đôi mắt cô hoang mang nhìn xuống gương mặt người người phụ nữ có nụ cười dịu dàng như nước ấy, trong lòng dường như vẫn không dám tin người ấy chính là mẹ của cô.
Kính Hàm rất dễ dàng đọc được sự hồ nghi nhen lên trong lòng mắt trong vắt đối diện mình, thanh âm đầy từ tính của anh vang lên, nhẹ nhàng như một dòng nước.
_ Tiểu thư có nụ cười của Phi phu nhân, rất đẹp!
Thiên Ân ngước nhìn Kính Hàm, nhất thời vẫn chưa thể phản ứng lại.
Chấn động quá lớn khiến cho Thiên Ân đờ đẫn.
Bí mật quá khứ vừa được hé ra, lại như hộp Pandora không thể được bật mở, khiến cho Thiên Ân vừa mới nhìn vào trong, đã rùng mình sợ hãi...
Nếu như thật sự Phi phu nhân là mẹ của cô, thì cha của cô....là Phi lão gia?
Tức là....cô chính là đại tiểu thư của tổ chức Phi Điểu?
Cũng có nghĩa.....cô chính là hậu duệ của dòng dõi sát thủ nổi tiếng bậc nhất thế giới ngầm ư?
Những nhận định liên tiếp ào tới như sóng vỗ bờ, khiến cho gương mặt của Thiên Ân trắng bệch đi vì sợ hãi.
Làm sao mà lại có chuyện hoang đường như thế xảy ra?
Nếu như thật sự là như vậy, cô là con gái của Phi lão gia và Phi phu nhân...tại sao bố mẹ cô lại đột ngột qua đời khi cô chỉ là một đứa trẻ sơ sinh? Rút cuộc trong quá khứ bố mẹ cô đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cha nuôi lại tiếp quản tổ chức Phi Điểu, hơn nữa còn nói mẹ cô với ông ta là thù oán không thể dung thứ?
Đột nhiên giọng nói của Kính Hàm vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của cô.
Đôi mắt anh âm trầm nhìn vào khung ảnh trong tay Thiên Ân, thanh âm nhẹ nhàng vang lên, mang theo một chút trầm thấp.
_ Phi phu nhân là mẹ của tiểu thư, nhưng Phi lão gia...lại không phải là cha ruột của tiểu thư!
Cái....
Cái gì???
_ Kính Hàm....ngài vừa nói gì? Tôi không phải....là con của Phi lão gia?
Thiên Ân đờ đẫn hỏi lại Kính Hàm, tê dại nhìn anh từ từ gật nhẹ đầu, sốc đến nỗi toàn thân đờ cứng không thể phản ứng!
Thiên Ân bàng hoàng chết lặng.
Lời nói của Kính Hàm giống như sét đánh ngang tai, một câu nói xuống xé toạc trái tim cô tách ra làm hai nửa.
Thiên Ân phải dùng hết sức bình sinh để giữ cho mình ngồi vững.
Cô kinh hoàng nhìn gương mặt dịu dàng trong khung ảnh kia.....không dám tin rằng lời Kính Hàm vừa nói là sự thật.
Kính Hàm nhìn Thiên Ân mở to đôi mắt kinh hãi như thể vừa nhìn thấy ác quỷ.
Ánh mắt anh hướng về phía khung cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm cao vợi sâu thẳm, thanh âm êm đềm lại vang lên, trong đêm khuya thanh vắng, giống như đang kể một câu chuyện cổ có cái kết u buômn.
_ Phi phu nhân, bà ấy thành thân cùng Phi lão gia khi còn rất trẻ, chỉ trạc độ tuổi của cô bây giờ.
Khi đó thì Phi lão gia cũng vào độ tuổi của Tề tổng.
Phi phu nhân và Phi lão gia đều có đính ước từ nhỏ, là một cuộc hôn nhân sắp đặt, mẹ cô trước khi kết hôn đã yêu một người khác!
Thiên Ân nhìn Kính Hàm, từng câu từng câu nói ra, trong ánh mắt anh hiện lên âm trầm sâu sắc, giống như chính anh cũng đang xem một thước phim trắng đen quay chậm.
Thiên Ân nhìn vào đôi mắt của Kính Hàm, bất chợt như nhận ra ánh mắt anh cũng chất chứa bi thương quặn thắt.
_ Nhưng trớ trêu là, Phi lão gia lại yêu Phi phu nhân sâu sắc.
Mẹ cô, Phi phu nhân rất thích hoa trà, biệt thự Bạch trà này chính là Phi lão gia sai người đặc biệt thiết kế xây dựng dành cho mẹ cô.
Ngày mẹ cô mang thai, Phi lão gia đã cho trồng vườn hoa trà trước biệt thự, để mỗi buổi sáng khi mẹ cô mở cửa ra, có thể ngắm nhìn hoa trà bung nở, thưởng thức từng trận hương hoa trà thơm ngát.
Thiên Ân giật mình, đôi mắt bàng hoàng nhìn khắp căn phòng vắng lặng, trái tim cô chợt như có ai bóp nghẹn lại quặn thắt.
Hóa ra, từ đó đến nay, cô đã sống trong căn nhà mà ngày xưa mẹ cô đã từng sống, vậy mà cô hoàn toàn....không hề biết gì!
Từng viên gạch, từng bức tường, từng cọng cỏ, từng đóa hoa......ở nơi đây đều đã tin dấu hình bóng của mẹ cô.
Thiên Ân thở dồn dập, đôi mắt ấng nước nóng rẫy lên, ướt nhoè.
Kính Hàm hít vào một hơi thật sâu, khẽ khàng kể cho cô nghe.
_ Phi lão gia, ông ấy vẫn luôn biết trong trái tim Phi phu nhân không hề có chỗ cho hình bóng của mình.
Nhưng điều đó không hề làm giảm đi tình yêu của Phi lão gia dành cho Phi phu nhân, ông nâng niu bà giống như nâng niu con ngươi mắt của chính mình....Ngày Phi phu nhân mang thai cô, có thể nói là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của Phi lão gia....
_ Nhưng rồi....
Kính Hàm ngừng thanh âm, đôi môi anh khép lại, đem lời nói nuốt vào trong, khiến cho trái tim Thiên Ân cũng như trùng xuống ngừng đập.
Đôi mắt anh thăm thẳm nhìn sàn nhung đỏ thẫm, cẩn thận nói ra một lời khiến cho trái tim Thiên Ân giống như vụn vỡ tan tành, như một chiếc ly bằng pha lê bị ném thẳng xuống nền đá hoa lạnh lẽo.
_ Do thể trạng phu nhân yếu ớt, cô sinh ra bị thiếu tháng, phải nằm trong lồng ấp của bệnh viện.
Phi lão gia và Phi phu nhân những ngày tháng đó giống như ngồi trên đống lửa, lo lắng không yên....Nhưng tiểu thư, cô cũng biết Phi lão gia không phải là nhân vật bình thường, cho dù ông đã là một người cha, thì trọng trách của ông với tổ chức Phi Điểu, dường như còn áp lực nặng nề hơn hết thảy!
_ Thời gian đó, tổ chức Phi Điểu bị chia rẽ rất lớn, trong nội bộ tổ chức đấu đá chia phe cánh tranh giành quyền lực, còn cấu kết với người ngoài muốn lật đổ Phi lão gia.
Bên ngoài thì tổ chức B nhăm nhe xâm chiếm.
Lúc đó rất cần sự cương quyết của Phi lão gia, nhưng dường như tâm trí của ông đã dành trọn cho Phi phu nhân và cho tiểu thư.
Vì thế....đã xảy ra một tấn bi kịch....
Kính Hàm nhìn Thiên Ân, ánh mắt anh tuy trầm lặng, nhưng lại đau xót đến mức khiến Thiên Ân đối diện nghẹt thở.
_ Ngày hôm đó, tổ chức Phi Điểu tập hợp toàn bộ những nhân vật quan trọng nhất dự tiệc chúc mừng Phi lão gia và Phi phu nhân hạ sinh tiểu thư.
Gia đình mẹ cô tất cả cũng đều có mặt.
Hôm đó tôi nhớ mẹ cô, Phi phu nhân, bà ấy mặc một bộ váy dạ hội màu đen, mái tóc vấn cao, đẹp đến diễm lệ....
Ánh mắt đầy từ tính của Kính Hàm hướng đến Thiên Ân, nhẹ nhàng nói.
_ Cô.....rất giống bà ấy!
Thiên Ân cảm thấy lời nói đó, không hiểu sao giống như một nhát dao sắc bén từ từ ấn sâu vào trái tim cô, khiến cho cô đau đớn vô cùng, nước mắt cứ thi nhau tuôn ra không ngừng không dứt.
_ Nhưng.....ai biết đâu rằng, bữa tiệc ngày hôm đó, lại trở thành một cuộc thảm sát!
Kính Hàm nói đến đây, giọng nói của anh bỗng nhiên tắc nghẹn lại, tắc nghẹn như thể....
Anh.....đang khóc!
Thiên Ân nhìn Kính Hàm ngồi tựa vào bức tường, ánh trăng trên cao chiếu xuống anh, gương mặt anh dưới ánh trăng tuấn lãng thâm trầm, không hiểu sao đột nhiên mang dáng vẻ cô đơn quạnh quẽ, đau đớn tan thương.
Thiên Ân bị thanh âm và câu chuyện của Kính Hàm khiến cho bàng hoàng.
Cô ngồi lặng nhìn anh, hai từ " thảm sát " dội vào trong cô rúng động.
Nhưng phản ứng vụn vỡ của Kính Hàm khiến cô còn hoảng sợ hơn...
Rút cuộc....quá khứ năm đó đã xảy ra chuyện gì?
_ Một phe cánh trong tổ chức Phi Điểu, đã cấu kết cùng kẻ thù không đội trời chung của Phi lão gia, Tổ chức B.
Bọn chúng đã cài người vào trong bữa tiệc, và hạ độc tất cả!
Thiên Ân kinh hãi đưa bàn tay lên che lấy kín khuôn miệng của mình.
Đôi mắt cô bàng hoàng nhìn Kính Hàm, tê liệt thấy anh lắc đầu, nuốt khan trong cổ họng, giọng nói vang lên, run rẩy rạn vỡ.
_ Khi đó tôi là vệ sĩ riêng của Phi lão gia, cho đến tận bây giờ, cảnh tượng từng người, từng người ngã gục xuống đất, máu trào ra từ miệng, đau đớn ngừng thở....tôi vĩnh viễn không thể nào quên!
Thiên Ân cảm thấy trái tim của cô bị bóp nghẹt lại, cô không ngờ rằng quá khứ mẹ cô và Phi lão gia, cùng tổ chức Phi Điểu lại phải trải qua tấn bi kịch kinh hoàng đến như vậy.
Thiên Ân đau đớn đến câm lặng, người nhà cô, thành viên của tổ chức Phi Điểu....tất cả những con người cô còn không biết mặt biết tên, đều lần lượt bỏ mạng vì tranh giành quyền lực.
Cô sợ hãi liên tục lắc đầu.
Cô muốn lên tiếng van xin Kính Hàm đừng nói nữa, nhưng thanh âm lại không thể cất thành lời.
Cô sợ rằng, những lời tiếp theo của Kính Hàm, nếu như cô nghe được....
Sợ rằng...bản thân cô sẽ không chịu nổi nữa!
Nhưng Kính Hàm dường không còn là anh nữa.
Đôi mắt anh trở nên hoảng loạn và đau đớn vô cùng, thanh âm trầm thấp dường như vụn vỡ, từng lời nói ra, giống như đang cào xe tâm can.
_ Một màn hạ độc đó, không giết chết được Phi lão gia và Phi phu nhân.
Nhưng điều đáng sợ chính là....
Kính Hàm dừng lại....nhịp thở của Thiên Ân cũng dừng theo.
Giây phút sau, thanh âm của anh vang lên, giáng một quyền vào lồng ngực cô, khiến cho Thiên Ân hoàn toàn gục ngã.
_ Người đứng sau toàn bộ chuyện đó....chính là Phi phu nhân, và người mà bà ấy yêu, một kẻ phản bội trong tổ chức!
Thiên Ân chết lặng, cảm giác máu trong người cô đều bị rút hết.
Lạnh!
Lạnh đến thấu xương tuỷ!
Cô cảm thấy mình không còn sức để khóc, vậy mà nước mắt nóng rẫy cứ trào ra theo từng lời nói của Kính Hàm.
_ Phi phu nhân sợ rằng Phi lão gia khi phá hiện ra cô không phải là con của ông, sẽ giết chết cô, bản thân Phi phu nhân và người đàn ông kia chắc chắn cũng không thể giữ được tính mạng.
Vì thế đã nhân cơ hội tổ chức bữa tiệc này, hạ sát tất cả mọi người, một mũi tên, trúng hai đích!
_ Không! Không....không phải!
Thiên Ân nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt cô ướt đẫm cả những sợi tóc bên mai.
Cô nhìn vào bức ảnh người phụ nữ có nụ cười ấm áp kia, lạnh người kinh sợ....
Cô....cô không tin!
Cô không tin mẹ cô có thể làm ra những chuyện như vậy!
_ Không phải như thế đâu.....không thể......!
Kính Hàm nhắm mắt lại, che dấu đi tia mắt buồn thẳm kia.
Giọng nói anh vang lên, đều đều vô cảm.
_ Một người thân tín trong tổ chức kể lại, chính mắt ông ấy nhìn thấy Phi phu nhân dùng súng bắn Phi lão gia, nhưng do đường đạn lệch nên chưa giết chết được ngài ấy.
Phi lão gia đã dùng chính khẩu súng trên tay mẹ cô giết chết bà, rồi cũng qua đời vì mất máu quá nhiều.
_ Còn cô....sau chuyện đó....thì biến mất khỏi bệnh viện!
Kính Hàm nhẹ giọng nói, ánh mắt anh nhìn về Thiên Ân.
Thanh âm đầy từ tính vang lên, như mang theo cả nỗi buồn sâu sắc.
_ Các y bác sĩ nói, có người đã tới và đón cô đi, người đó cầm theo cả giấy ủy nhiệm có chữ kí của Phi phu nhân, dường như đã chuẩn bị rất kĩ, không ai khác chính là cha cô!
Thiên Ân giật thót mình, mồ hôi túa ra dấp dính bàn tay....Vậy là lúc đó, cô đã được người cha ruột mang đi?
Chẳng lẽ...?
Không lẽ....:?
_ Cha ruột của tôi? Ông ấy đang ở đâu?
Thiên Ân vội vàng tóm lấy cánh tay Kính Hàm, gấp gáp hỏi...và nhận được cái lắc đầu đơn giản của anh.
_ Ông ta chết rồi!
_ Sao?
Bàn tay Thiên Ân buông thõng xuống như thoát lực....
Chết....?
Chết rồi?
_ Tề tổng vốn là con trai một người bạn thân của Phi lão gia.
Người ấy do đỡ hộ Phi lão gia một phát đạn nên đã qua đời.
Phi lão gia mang ơn cứu mạng của ông ấy, nên đã nhận nuôi Tề tổng, coi như con trai lớn.
Trong mắt Tề tổng, Phi lão gia không khác gì cha mình, nợ ân tình rộng như biển khơi! Khi Phi lão gia cảm nhận được trong Tổ chức Phi Điểu không còn an toàn, đã cẩn thận đưa Tề tổng ra nước ngoài tạm lánh.
Tề tổng từ nhỏ đã vô cùng xuất chúng, Phi lão gia nhận định chỉ cần Tề tổng không sao, nhất định sẽ khôi phục lại tổ chức Phi Điểu.
Và khi chuyện đó xảy ra....ngài ấy đã quay trở lại.
Chuyện sau này thế nào....chắc cô cũng hiểu!
Kính Hàm lắc đầu, đôi tay anh khẽ nắm vào nhau, nhẹ giọng lên tiếng.
_ Tề tổng tắm máu những kẻ phản đội tổ chức Phi Điểu, thậm chí càn quét cả tổ chức B và những kẻ đứng đằng sau làm ngư ông đắc lợi.
Ngày tháng đó giống như địa ngục hiện hữu, tôi cũng không muốn nhắc đến quá nhiều.
Sau đó ngài ấy vực dậy tổ chức Phi Điểu từ đống tro tàn, còn thành lập Tề thị vững mạnh cho đến ngày hôm nay.
Thật sự cho dù là một người xuất chúng như ngài ấy, cũng đã phải đánh đổi quá nhiều thứ!
_ Còn cha cô.
Ông ta mang cô đi trốn tại một căn nhà ở vùng quê hẻo lánh.
Do không chịu được sự truy lùng gắt gao của Tề tổng, nên đã tự sát! Trước khi tự sát đã mang cô trao lại cho cô nhi viện.
Sau đó thì Tề tổng dùng mọi cách để tìm ra cô....vì ngài ấy đã có một lời thề trước linh cữu của Phi lão gia....
Thiên Ân kinh hoàng rùng mình, nghe Kính Hàm nói, từng chữ từng chữ khiến cho cô vô thức run rẩy không ngừng.
_ Sẽ khiến cho cốt nhục của Phi phu nhân và kẻ phản bội phải trả toàn bộ món nợ máu mà Phi lão gia cùng các thành viên của Phi Điểu phải chịu đựng! Ngài ấy....còn lập huyết thề trước mộ Phi lão gia!
Thiên Ân cảm thấy toàn thân lạnh toát, lạnh như thể có ai cầm một xô nước đá dội thẳng từ trên đỉnh đầu cô xuống, cái lạnh lan khắp toàn thân, khiến cho cô run rẩy không ngừng.
Thanh âm của cô kinh hoàng vang lên như hụt hơi.
_ Cha ruột tôi....là ai?
_ Là lái xe riêng của Phi lão gia và Phi phu nhân.
Trước đó thường hay cùng Phi lão gia qua nhà Phi phu nhân, nên hai người quen nhau từ đấy!
Thiên Ân nghe Kính Hàm trả lời, đôi môi cô run bắn lên.
Gương mặt trắng bệch nhìn bức ảnh trong tay, thanh âm cũng muốn run rẩy...
_ Làm sao....mà anh biết tôi là con của....bà ấy?
_ Tề tổng đã tìm cô 6 năm.
Trước khi đón cô về còn cẩn thận mang tóc của cô đi thử ADN, cô chính là con gái của Phi phu nhân.
Thiên Ân choáng váng đến tê dại.
Ánh mắt cô hoang hoải mất phương hướng....Dường như ngay lúc này, cô cơ hồ nhìn thấy bóng ma của mẹ cô...
_ Tôi....muốn xem kết quả xét nghiệm! Tôi....tôi không....không thể tin!
_ Kết quả xét nghiệm cất trong phòng làm việc của Tề tổng! Cô có thể hỏi ngài ấy!
Kính Hàm nhẹ giọng trả lời, nhìn vào gương mặt vô lực của Thiên Ân.
_ Tôi biết rất khó tin....nhưng đều là sự thật! Cũng không giấu diếm tiểu thư, tổ chức B hiện giờ cũng đang săn lùng cô!
Thiên Ân kinh hãi quay phắt lại....Tổ chức B, tổ chức kình địch của Thiên Điểu....tại sao lại săn lùng cô?
Kính Hàm trầm ngâm một lúc, rồi cũng lên tiếng giải thích cho cô.
_ Cha ruột cô, ông ta đã phản bội tổ chức B và đem cô bỏ trốn.
Tổ chức B vốn muốn lấy ông ta cùng cô ra làm vật thế thân trước cơn thịnh nộ của Tề tổng, nhưng quyết định của ông ta đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch.
Tổ chức B bị thanh trừng, nhưng vẫn còn lại tàn dư chưa triệt hết.
Giờ bọn chúng đang dần khôi phục, thừa thời cơ tấn công Phi Điểu và Tề tổng! Trước mắt, bọn chúng muốn tìm cô trả thù!
Thiên Ân run rẩy kinh hãi, nhìn Kính Hàm đầy nghiêm túc trước mặt.
_ Vụ cô nhi viện bị lục soát và đốt cháy, cũng là tổ chức B làm.
May mà Tề tổng đã đoán ra trước, thành công đưa mọi người đến nơi an toàn, nếu không....
Thiên Ân ngỡ ngàng nhìn Kính Hàm, không tin vào tai mình.
Cha nuôi....ông ta....đã cứu cha Dương và mọi người sao?
_ Tiểu thư! Tề tổng giữ tiểu thư lại Bạch trà thành, một phần cũng vì lo cho an nguy của tiểu thư.
Nếu để tổ chức B bắt được cô thì sẽ rất nguy hiểm!
Kính Hàm nhẹ giọng nói, chân thành khiến Thiên Ân hoảng sợ.
_ Tề tổng...ngài ấy chắc chính bản thân mình cũng không nhận ra, những việc ngài ấy đang làm, cũng không hẳn hoàn toàn là trả thù!
Thiên Ân ngẩn người kinh ngạc!
Sao trong một đêm, cha nuôi từ kẻ giữ cô lại trả thù, lại trở thành người bảo vệ an nguy cho coi?
Chuyện viễn tưởng gì đây?
Cô điên cuồng lắc đầu! Người cha nuôi như ác quỷ đó, nói ông ta bảo vệ cô, thì chi bằng nói mặt trời mọc đằng Tây còn dễ tin hơn!
Ánh mắt Thiên Ân lặng nhìn gương mặt Phi phu nhân trong ảnh, bất giác hỏi
_ Người là cha ruột tôi....ông ấy....sau khi chết.....
_ Cô không nên nghe thì hơn! Nghe rồi, sẽ càng đau lòng!
Kính Hàm lắc đầu không nói, Thiên Ân cũng ngầm đoán được.
Hạ độc toàn bộ người của Phi Điểu....chắc chắn kết cục sẽ vô cùng tàn nhẫn.
Dù sao....trái tim cô....cũng đau đớn vô cùng!
_ Thế còn....mẹ tôi?
Thiên Ân hỏi như hụt hơi, trái tim cô thắt lại, cô cũng không rõ cảm giác trong lòng lúc này phải miêu tả thế nào cho đúng?
Là đâu đớn?
Là uất hận?
Là hối lỗi?
Hay là nuối tiếc?
Không thể nói thành lời!
_ Việc này, thật lòng tôi cũng không biết! Cái này....chỉ có Tề tổng là nắm được!
Thiên Ân cắn chặt môi.
Cô nhìn vào bức ảnh của mẹ cô, nụ cười nhẹ nhàng kia khiến cho cô đau đớn buốt xương buốt tủy.
Thiên Ân vô thức ôm tấm ảnh vào lòng, mái tóc đen dài gục xuống, đôi vai gầy run bắn lên...
Cô bắt đầu điên cuồng khóc, khóc đến dữ dội, khóc đến tê tâm phế liệt.
Ngoài cửa sổ....trời cũng bắt đầu mưa!
*******
Kính Hàm ngồi trong xe ô tô, ánh điện vàng vọt in bóng hình anh lên cửa kính ảm đạm tang thương.
Anh nhìn vào hình ảnh chính mình, ánh mắt trầm tĩnh dường như chất chứa đau đớn, day dứt.
Trong lòng mắt anh, đột nhiên lơ đễnh hiện về một bóng hình xinh đẹp, nụ cười duyên dáng và đôi mắt tinh nghịch khiến trái tim anh xuyến xao...
Bên tai anh còn như văng vẳng tiếng gọi rất ngọt ngào, chất chứa yêu thương, như vọng về từ sâu thẳm quá khứ...
" Hàm....đoán xem em là ai? "
" Hàm.....anh có yêu em không? Một là yêu, hai là rất yêu, ba là vô cùng yêu? ".
" Hàm....em yêu anh! Vĩnh viễn là người phụ nữ của anh! "
" Hàm....đời này kiếp này không trọn vẹn....kiếp sau em nguyện sẽ trả nợ cho anh....Hàm! Mau nổ súng đi!".
" Hàm.....! Vĩnh viễn đừng nhớ về em...!"
_ A! A! A!
Kính Hàm điên cuồng hét lên, tiếng hét vọng trong xe váng động đau thắt.
Anh ngồi sâu xuống ghế lái, bàn tay run bắn chấn động, đáy mắt điên cuồng hoảng hốt, mồ hôi túa ra trên trán.
Anh nhìn gương mặt thất thần của mình in trên kính xe, đau đớn như tê tâm phế liệt.
Bên ngoài trời, mưa vẫn rơi, càng lúc càng nặng hạt, vang động trầm luân không dứt...
****
Thiên Ân ngồi trên giường lớn.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rả rích rơi.
Trong phòng là khoảng trống miên man thinh lặng.
Cô vuốt nhẹ khung ảnh lạnh lẽo, đôi tay nhẹ nhàng lật lại.
Sau lưng khung ảnh, nắn nót một dòng chữ bay bổng được viết bằng mực đen, theo năm tháng đã mờ nhạt, nhưng vẫn đọc rõ được tứ thơ chất chứa đau thương.
Thiên Ân nhẹ giọng khẽ đọc, trong đêm khuya vắng, thanh âm trong vắt mang theo đau thương nứt vỡ, vọng lên như một khúc vĩ cầm trong mưa, sầu thương bi thảm.
“Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu
Tại địa nguyện vi liên lý chi
Thiên trường địa cửu hữu thì tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ" *
*****
* Trích trong tuyệt phẩm “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị thời Đường, kể về mối tình Đường Minh Hoàng – Dương Qúy Phi, dịch lại như sau:
“Trên trời nguyện làm chim chắp cánh
Dưới đất nguyện làm cây liền cành
Trời đất mênh mông cũng có lúc kết thúc
Chỉ có hận tình là dằng dặc không nguôi"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...