Một ngày
Hai ngày
Ba ngày
Một tuần
Rồi hai tuần…
Đã hai tuần lễ từ ngày Kính Hàm cưỡng hôn Ni Ni, anh dường như bốc hơi khỏi thế giới này, bốc hơi luôn khỏi cuộc sống của Ni Ni.
Những ngày tháng này của cô, tuần tự ngày qua ngày, đều là như vậy, sáng sẽ mở cửa tiệm vào lúc 8h30, chiều sẽ đóng cửa tiệm vào lúc 9h30 tối, giống như một con lắc đồng hồ, lập đi lập lại vô thời hạn, nhàm chán và ảm đạm.
Những ngày tháng này quả thực rất đơn điệu, đơn điệu đến mức khiến Ni Ni cảm thấy cũng mất dần sức sống.
Cô giống như một cái máy khô dầu, uể oải mà rệu rão, và cô cảm thấy dường như việc mở cửa hàng cà phê mỗi ngày, đón tiếp từng đợt khách ra vào tuần tự đã không còn mang lại cho cô niềm vui như ngày xưa nữa, hoặc chính xác hơn, rằng trong cô dường như biến mất đi một điều gì đó, rất thân thiết, rất quan trọng, rất gần gũi, làm cô luôn cảm thấy trống vắng, và luôn ngóng đợi.
Những ngày gần đây, cô dường như có một thói quen, đó là mỗi ngày đều ngóng chờ một bóng hình mà cô biết sẽ không còn bao giờ tới gõ cửa ở nhà trước.
Bóng hình cao lớn, vững vàng và mạnh mẽ, luôn toát ra khí chất trầm tĩnh và thẳng thắn.
Nhớ ánh mắt sâu thẳm và nghiêm khắc, nhưng luôn nhìn cô bằng một ánh nhìn rất ấm áp, rất dịu dàng và tràn đầy yêu thương.
Nhớ thanh âm trầm thấp và dịu dàng, và nhớ cả mùi hương hổ phách rất ấm áp, ấm áp như thể có thể xóa nhòa giá lạnh trong màn đêm.
Những ngày tháng này trôi qua đằng đẵng, một ngày dài tựa như thế kỉ.
Ni Ni cũng không biết tại sao cô vẫn có thể tỉnh giấc và tiếp tục làm việc sau những đêm dài luôn gặp ác mộng.
Cô thường xuyên mơ thấy mình lạc bước giữa rừng cây rậm rạp, những bước chân cho dù đi nhanh tới thế nào, cho dù cô có chọn cho mình một lối rẽ thế nào, cũng không thể thoát khỏi rừng cây như mê cung chằng chịt….Những giấc mộng lạc lối cứ lặp đi lặp lại, đêm này qua đêm khác, khiến cho tinh thần của cô gần như suy sụp.
Đã không ít lần, Ni Ni muốn nhắn tin cho Kính Hàm, hoặc gọi cho anh, chỉ đơn giản muốn biết rằng anh đang ở đâu, và anh có đang khỏe không….Nhưng rồi một thế lực vô hình nào đó lại chặn cô lại, khiến cho cô ngập ngừng nhấc điện thoại lên và lại đặt xuống.
Ròng rã như vậy đã hai tuần trôi qua, và anh không hề xuất hiện, như thể anh chưa từng xuất hiện.
Ngày hôm nay, khi Ni Ni đang lau dọn lại quầy bar trong lúc vắng khách.
Đột nhiên từ đằng xa, có một chiếc xe đi tới.
Cảm giác thân thuộc khiến Ni Ni giật mình, cô vội vàng ngẩng đầu lên, và nhìn thấy chiếc xe BMW quen thuộc đỗ trước cửa hàng của mình.
Trái tim trong lồng ngực của Ni Ni giật thót lên một nhịp, đến mức chiếc cốc nằm trong đôi tay cô cũng run lên bần bật.
Ni Ni vội vàng đặt chiếc cốc xuống, đôi má cô ửng hồng lên và nhịp tim đập nhanh hơn khi cánh cửa xe mở ra.
Cô quay người lại soi mình trong cửa kính, vội vàng chỉnh sửa lại mái tóc của mình cho gọn gàng hơn và ánh mắt chờ đợi của cô nhìn đăm đăm về phía trước.
Nhưng giây phút tiếp sau khiến cho cô hoàn toàn hụt hẫng, người bước xuống…lại không phải là Kính Hàm.
Một người đàn ông mặc một bộ vest đen, rất sang trọng bước xuống.
Trong ấn tượng đầu tiên của Ni Ni, người ấy có một dáng người rất đẹp, toàn thân toát ra khí chất lịch lãm và nho nhã, giống như những nho sĩ thời xưa, ánh mắt rất ấm áp và có hồn, đường nét trên gương mặt vô cùng tinh tế, nụ cười nở ra để lộ hàm răng rất trắng, vô cùng có thiện cảm, trong tay là một phong bì bằng xi măng và hướng về phía cô, nhanh nhẹn đi tới.
_ Tiểu thư Ni Ni!
Người ấy cất giọng nhã nhặn, một thoáng khiến Ni Ni ngỡ ngàng, thanh âm giọng nói rất thanh cao, nghe giống như….tiếng của từng phím đàn piano tinh tế.
_ Vâng! Xin hỏi ngài là…?
_ Tôi là Nhiếp Phong! Là luật sư riêng của Tề thị!
Lời giới thiệu của Nhiếp Phong khiến Ni Ni giật thót mình.
Nhiếp Phong….hình như cô đã từng mang máng nghe cái tên này ở đâu đó….Nhiếp Phong….không phải là Nhiếp đại luật sư thường tham gia giải đáp những chương trình về pháp luật trên Tivi sao? Hóa ra người tiếng tăm lừng lẫy này lại là luật sư riêng của Tề tiên sinh!
Nhưng tại sao luật sư riêng của Tề tiên sinh…lại tìm cô?
_ Nhiếp tiên sinh! Tôi….ơ…Xin lỗi….Không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?
_ Tiểu thư Ni Ni xin đừng lo lắng! Tôi hôm nay đến tìm cô không phải là việc của Tề thị, mà là việc riêng của Kính Hàm tiên sinh!
Kính….Kính Hàm?
Ni Ni nhìn nụ cười nho nhã của Nhiếp Phong, hai từ “ Kính Hàm ” thoát ra từ đôi môi hắn khiến cho trái tim cô đập thót lên.
Nhiếp Phong cẩn thặn đặt phong bì trong tay xuống dưới quầy cà phê, thanh âm tinh tế lần nữa lại vang lên, rành rọt nói ra từng chữ.
_ Thưa tiểu thư! Trong đây là giấy tờ Kính Hàm tiên sinh muốn tôi ủy thác lại cho tiểu thư !
_ Giấy tờ…..ủy thác….?
Ni Ni ngây ngốc lập lại, đầu óc cô mù mịt mơ hồ, Kính Hàm có gì lại muốn ủy thác cho cô?
Nhiếp Phong chuyên nghiệp lách bọc hồ sơ ra, cẩn thận lôi ra một xấp giấy tờ, một chùm chìa khóa và một tấm thẻ đen, rành rọt lên tiếng.
_ Thưa tiểu thư! Đây là quyền sử dụng biệt thự 600m2 của Kính Hàm tiên sinh, mật mã đã được cài mặc định lại và chìa khóa của biệt thự xin giao lại cho tiểu thư, toàn bộ giấy tờ nhà đất đều đã được Kính Hàm tiên sinh sang tên cho tiểu thư, sau đó là tấm thể ngân hàng quốc tế, bên trong có 20 triệu USD, mật khẩu cũng đã được cài mặc định, tùy ý tiểu thư sau này có thể thay đổi, và đây….!
Nhiếp Phong đặt lên bàn chùm chìa khóa chiếc xe BMW của Kính Hàm, nhẹ giọng nói.
_ Chiếc xe BMW của ngài ấy, cũng xin giao lại cho tiểu thư, bên trong cũng đã có giấy tờ ủy thác tài sản đứng tên tiểu thư!
Ni Ni choáng váng nhìn đống giấy tờ với khối tài sản khổng lồ đặt trên bàn, cô hoảng hốt nhìn Nhiếp Phong mỉm cười chuyên nghiệp trước mặt, ấp úng lên tiếng.
_ Kính Hàm….anh ấy đâu?
_ Thưa tiểu thư! Kính Hàm tiên sinh đang lên đường đến sây bay! Ngài ấy sẽ bay sang Italia!
_ Lên đường….sang….I….I…..Italia?
Ni Ni ấp úng lập lại, và Nhiếp Phong gật đầu khẳng định.
Thanh âm vững vàng không nhanh không chậm vang lên, rành rọt rõ ràng như đọc một điều luật.
_ Chi nhánh của Tề thị bên Italia đang vào giai đoạn phát triển mạnh, tương lai sẽ xây dựng tiếp chi nhánh mới tại Châu Âu.
Hiện tại rất cần phải có người thay Tề tiên sinh quản lý, vì thế Kính Hàm tiên sinh sẽ sang Italia để nhận nhiệm vụ này!
_ Anh ấy….đi bao lâu?
Ni Ni run rẩy hỏi, ánh mắt trong vắt đã sớm long lanh.
Nhiếp Phong hơi cúi người xuống, đôi mắt tao nhã ánh lên một tia buồn buồn, mặc dù nụ cười nở trên môi của anh vẫn rất chan hòa.
_ Ngài ấy….sẽ ở lại Italia, và không quay trở lại nữa!
Tiếng nấc bật ra khỏi môi Ni Ni, dường như cô hoàn toàn không thể tin vào điều mình vừa nghe, thanh âm run run ấp úng khẽ hỏi lại, gần như òa vỡ.
_ Không…không trở lại?
_ Vâng! Trước khi đi ngài ấy đã yêu cầu tôi chuyển giao toàn bộ tài sản của mình lại cho Tiểu thư…và cái này nữa!
Nhiếp Phong rút ra từ trong túi áo một lá thư, đặt lên trên quầy, nhẹ giọng nói.
_ Bức thư này…xin giao lại cho tiểu thư!
Ni Ni cầm bức thư trong tay, đôi mắt cô hoen mờ đi…và những giọt nước mắt nóng hổi rơi tí tách trên phong bì.
Nhiếp Phong nhìn Ni Ni như hóa đá, nở nụ cười an ủi trên môi, nhẹ giọng lên tiếng.
_ Hi vọng đường tới sân bay sẽ không bị ùn tắc!
Ni Ni ngước nhìn Nhiếp Phong, hắn thu tay lại, trước ánh mắt đã ướt đẫm của cô, thong thả lên tiếng cùng với nụ cười rất ẩn ý
_ Công việc tôi đã hoàn thành xong! Chúc tiểu thư mọi chuyện bình an!
Bóng lưng mạnh mẽ dứt khoát bỏ đi, để lại Ni Ni giống như hóa đá tê liệt.
Đôi tay cô cầm phong thư run rẩy không dám mở ra...Nỗi uất nghẹn cứ dâng lên trong cổ họng khiến cho cô không thể thốt ra được lời nào nữa.
Anh ấy….sẽ không bao giờ trở lại nữa?
Tại sao….tại sao lại đột ngột như vậy?
Hoá ra những ngày tháng này anh biến mất…là để chuẩn bị thủ tục sang Italia….cùng những thứ này sao?
Tại sao không hề nói trước một lời, vội vàng bỏ đi, còn giao lại toàn bộ tài sản lại cho cô….Cô đâu cần những thứ này?
Ni Ni đột nhiên hoảng sợ! Cô sợ đến nỗi đôi chân đứng không vững…Cô sợ sẽ mất anh!
Lần này…có thể là vĩnh viễn!
Nhưng trong lòng Ni Ni vẫn lo sợ!
Cô lo sợ rằng tình yêu trong anh dành cho cô chỉ là sự thương hại, mà mặc cảm tội lỗi...hoặc anh đang nhầm lẫn giữ cô và chị Phương Hồi!
Cô sợ rằng nếu một ngày anh nhận ra tìn cảm trong lòng, dứt khoát bỏ đi, thò cô sẽ không thể sống nổi!
Cuộc đời của cô luôn gắn liền với hai từ...Bỏ rơi! Mẹ ruột khi sinh cô ra cũng bỏ rơi cô vì tiền, người mẹ nuôi cũng bỏ rơi cô vì báo thù, người bác cô tin tưởng nhất, kính trọng nhất cũng bỏ rơi cô khi cô không còn giá trị lợi dụng....! Nếu như lần này thêm một lần bị bỏ rơi nữa....cô sợ sẽ không thể đứng dậy nữa!
Trong lòng cô...thật sự rất yêu anh!
Vì quá yêu anh...cô mới quá lo sợ!
Lo sợ đến mức, không dám đón nhận tình yêu của anh!
Vì cô nghĩ rằng, nếu như cứ mãi mãi anh ở bên cô như một người anh trai thế này...ít nhất cô cũng sẽ có được một chút tình cảm của anh, dù trong giây phút!
Không dám yêu....nhưng....
Nhưng giờ anh sắp....sắp lìa xa cô rồi!
Tình cảm cô trân quý nhất chưa thể thốt ra....anh đã rời đi!
Ni Ni quệt nước mắt, bàn tay cô siết lấy lá thư.
Trái tim cô rối loạn như thể từng cơn sóng lớp lớp…Cô nhìn đống giấy tờ để ngay ngắn trên bàn, trái tim cô thắt lại buốt nhói.
Cô phải làm sao đây?
Phải làm sao?
_ Ni Ni!
Đột nhiên, một tiếng gọi bên quầy vang lên khiến cho Ni Ni giật mình.
Cô hoảng hốt ngước mặt lên, nhận ra bà lão hàng xóm vui tính đối diện.
Ánh mắt hiền hậu có chút tò mò của bà lão nhìn Ni Ni, lo lắng hỏi.
_ Sao cháu lại khóc thế? Ta đứng bên kia nhìn thấy một người đàn ông đến rồi rời đi, sau khi anh ta rời đi thì cháu đột nhiên khóc như thế này!
_ Dạ…không sao ạ?
Ni Ni nhanh nhẹn trả lời.
Cô cũng không biết nói gì hơn, trong đầu cô giờ đang rất rối loạn.
Ni Ni lau vội những giọt nước mắt bướng bỉnh trên mặt.
Bà lão tặc tặc lưỡi làm vẻ rất am hiểu và xót xa, nhẹ giọng nói với cô.
_ Có phải người đàn ông kia là bạn của bạn trai cháu phải không?
_ Dạ…?
Ni Ni ngạc nhiên hỏi lại, trong đôi mắt giống như hoàn toàn không hiểu bà đang nói gì.
Nhưng bà lão ấy dường như lại không hiểu sự ngạc nhiên trong đôi mắt cô, chẹp lưỡi nói tiếp.
_ Cháu gái! Cháu còn trẻ! Những chuyện tình yêu thiên trường địa cửu không có thật đâu! Đàn ông là thứ dễ thay đổi nhất! Tin ta đi ta già từng này tuổi rồi ta hiểu rất rõ! Ngày hôm trước có thể yêu cháu đến chết đi sống lại, nhưng hôm sau có thể rời xa cháu ngay! Đừng có buồn quá cháu gái! Không có đàn ông cũng không thể chết được! Hiểu không?
_ Không! Không phải….
Ni Ni cảm thấy bà lão đó hoàn toàn hiểu lầm, đầu óc cô lập tức trở nên hỗn loạn vì những câu nói kia.
Nhưng bà lão lại hoàn toàn chìm đắm vào trong câu chuyện của chính mình, thong thả nói.
_ Thật ra thì nghĩ cũng thật đáng tiếc! Người bạn trai của cháu đầu tiên cũng thật si tình! Vừa đẹp trai, lại còn giàu có! Hơn nữa lúc nào cũng bảo vệ cháu từng ly từng tí, ta nhìn thấy còn phát ghen với bọn trẻ các cháu! Ông lão nhà ta thì….
_ Sao ạ? Bà nói….bảo vệ là sao?
Ni Ni ngờ vực hỏi lại, lập tức bắt gặp ánh mắt kì quái của bà lão.
Bà lão hướng về phía cô, cao giọng nói.
_ Cháu gái à! Cháu không biết sao? Ta đứng ở bên nhà nhìn sang rất rõ.
Đêm nào bạn trai cháu cũng tới trước thời gian cháu đóng cửa một tiếng đồng hồ, đứng đợi ở chỗ khuất ở góc đường kìa….nhưng chiếc xe cậu ta đi nổi bật quá mà, sao ta không nhận ra! Cậu ta lúc nào cũng đợi cho cháu đóng cửa hàng, tắt điện tầng dưới rồi bật điện tầng trên xong xuôi mới bỏ đi.
Có lần còn vẫy tay với cháu nữa! Cháu không để ý sao?
Từng câu nói của bà lão khiến cho Ni Ni bừng tỉnh.
Giống như trong trái tim, trong khối óc có điều gì vỡ òa ra như thác lũ.
Cô vội vàng tóm chặt lấy lá thư, bàn tay run run mở ra, dòng chữ bên trong khiến cho cô bật khóc.
“ Ni Ni! Hãy hạnh phúc!
Hẹn em kiếp khác!
Tạm biệt!*
Hàm ”*
_ Haizzz….Đúng là tình yêu của tuổi trẻ! Dễ hợp…Mà cũng dễ tan!
Bà lão thở dài lắc đầu, nhìn Ni Ni chảy dàn địa nước mắt, nắm chặt tờ giấy trong tay…!
Và giây lát sau, cô thu dọn toàn bộ tất cả đồ đạc trên bàn, tất cả những giấy tờ, thẻ ngân hàng, chìa khóa và lao ra khỏi cửa hàng.
_ Này! Ni Ni! Cháu đi đâu thế?
Bà lão hàng xóm hoảng hốt gọi cô, nhưng Ni Ni chỉ một mạch chạy, chỉ vội vàng hét lên.
_ Cháu có chút chuyện rất gấp cần giải quyết! Bác khóa cửa hàng giúp cháu! Chìa khóa cháu để trong ngăn tủ!
Ni Ni bỏ mặc chiếc xe của Kính Hàm trước cửa, cuống quýt vẫy taxi.
Một chiếc taxi dừng lại, Ni Ni nhảy vọt vào xe và hét lên bằng chất giọng gấp gáp khiến tài xế cũng hoảng hốt.
_ Xin cho tôi ra sân bay! Xin nhanh lên! Nhanh lên ạ!
Kính Hàm! Em không thể để anh đi được!
Em không thể để mất anh được!
Xin anh! Chờ em….Chờ em….được không?
Xin một lần nữa thôi….Hãy chờ em…!
Anh nhé!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...