Tề Yến Thanh thở một hơi dài đứng dậy, thong thả ngồi xuống ghế cạnh cô.
Cánh tay của hắn vươn tới muốn tóm gọn cô ôm trong lòng, nhưng Thiên Ân lại lập tức dãy ra, gương mặt phụng phịu như thể vẫn còn hậm hực hắn về chuyện Ni Ni đến tận nơi rồi còn không vào nhà.
Tề Yến Thanh nhìn gương mặt của Thiên Ân, đương nhiên hắn biết trong lòng cô đang bứt rứt khó chịu…Cũng đúng! Một năm nay cô bị quản thúc tại gia, không được bước chân ra ngoài nhiều, cả ngày quanh quẩn trong bốn bức tường nay có người tới chơi…cô đương nhiên rất háo hức, cuối cùng thì lại không được, khác gì một đứa trẻ con được cho kẹo, đến khi chuẩn bị cho vào miệng thì lại rơi mất.
Thật ra chỉ cần một câu nói của Tề Yến Thanh, thì chuyện quản thúc tại gia kia xem như đồ bỏ.
Nhưng Thiên Ân thì lại một hai muốn thi hành theo luật, chấp nhận chịu phạt.
Hắn nói thế nào cô cũng không chịu nghe, cuối cùng thì hắn quyết định nghỉ làm một năm, giao toàn bộ công việc của Tề thị và Phi Điểu lại cho Kính Hàm quản lý trực tiếp, mỗi tuần Kính Hàm đều tới báo cáo công việc cho hắn, dòng dã như thế đã gần hết hạn cô bị quản thúc.
Thiên Ân sau khi bị quản thúc, vẫn cứ chung thành muốn đến CHARM làm việc, hoàn thành ước mơ trở thành nghệ sĩ vĩ cẩm của mình.
Khiến cho Tề Yến Thanh cảm giác rất bực bội, không phải cô nhìn gương mặt hắn đã đến mức chán rồi chứ? Bình thường người ta sẽ rất hạnh phúc khi uyên ương mặn nồng, dằng này cô chờ từng ngày từng ngày để chạy ra ngoài, như thể con chim bị nhốt chờ ngày được ân xá vậy!
Tề Yến Thanh nghiêng đầu nhìn Thiên Ân, bàn tay của hắn dịu dàng nắm lấy cổ tay cô, lần nữa khẽ kéo lại, nhưng Thiên Ân cũng lần nữa giật ra.
Ánh mắt âm trầm của Tề Yến Thanh khẽ nheo lại, ngay sau đó, hắn đột ngột đưa tay ôm lấy ngực mình, bải hoải la lên.
_ A….
Tiếng kêu của Tề Yến Thanh lập tức tác dụng đến Thiên Ân.
Cô vội vàng lao tới, bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào bàn tay to lớn của hắn đang ôm lấy bả vai mình, hoảng hốt hỏi.
_ Yến Thanh! Anh sao vậy? Anh đau ở đâu sao?
Gương mặt Tề Yến Thanh nheo lại đầy đau đớn, hắn ôm bả vai của mình nhắm nghiền đôi mắt sâu thẳm của hắn lại, cắn chặt răng xuýt xao.
Thiên Ân lo lắng đến cuống cả lên, cô vội vàng đỡ lấy bả vai to lớn của hắn, dịu dàng đỡ hắn nằm xuống ghế, ân cần nói.
_ Anh đợi em một chút….em lập tức đi gặp bác sĩ!
Nhưng Thiên Ân vừa muốn nhỏm dậy, vòng eo nhỏ nhắn của cô đột ngột bị hắn ôm chặt lấy.
Thiên Ân mất đà ngã sấp xuống thân thể cường tráng như thép nguội của hắn, lòng bàn tay cô áp lên khuôn ngực ấm áp mạnh mẽ ấy, cảm nhận hơi ấm rực của hắn lan qua từng đầu ngón tay run rẩy.
Thiên Ân vẫn chưa nhận ra được ánh mắt gian xảo của hắn, rối bùng phản đối.
_ Đừng mà....em sẽ làm vết thương của anh đau mất!
Ánh mắt sáng bừng tia ranh mãnh của Tề Yến Thanh cùng nụ cười phụt ra từ khuôn miệng hắn làm cho Thiên Ân ớ ra một lúc....rồi cô ấm ức hét lên nho nhỏ.
_ Là anh gạt em đúng không!
Vùng ra khỏi vòng ôm rắn chắc của hắn, Thiên Ân tức giận quẫy đạp trong lòng hắn, nhưng so với sức lực của một kẻ từng nhấc một người đàn ông nặng gần 80kg là Khuất lão gia lên chỉ bằng một tay, thì sức lực của cô chỉ như một đứa trẻ sơ sinh mà thôi.
Thiên Ân nhìn vào gương mặt cáo mức ngạo mạn của hắn, máu nóng bốc lên trong đầu và cô nghiến răng đấm vào bả vai của hắn.
_ Á!
Tề Yến Thanh bị cô đột ngột tấn công, bất mãn la lên một tiếng.
Cô ra tay đánh hẳn vào vết sẹo chồng vết sẹo nơi bả vai hắn.
Khuôn mặt bàng hoàng của hắn nhìn vào gương mặt bướng bỉnh của cô, Thiên Ân còn lè lưỡi trêu hắn.
_ Em dám đánh lén tôi!
_ Ái!
Sau thanh âm trầm thấp đầy sự đe dọa của hắn vang lên là tiếng hét chói tai của Thiên Ân bị chặn đứng bởi đôi môi của hắn.
Tề Yến Thanh đột ngột vươn lên cướp lấy đôi môi căng mọng của Thiên Ân hôn xuống.
_ Ưm...
Vòng tay dịu dàng của cô như một sợi dây leo bám lấy vai hắn, những ngón tay của cô lùa lên mái tóc điểm bạc của hắn.
Thiên Ân dồn sức tận tình đáp lại nụ hồn có phần áp bức của Tề Yến Thanh.
Ở bên cạnh hắn, cùng hắn hôn môi qua vô số lần, Thiên Ân đều hiểu rõ qua mỗi nụ hôn, người đàn ông này đều thể hiện rất rõ rệt tích cách của mình.
Nụ hôn của hắn luôn mang theo sự áp bức, khao khát và cuồng dã rất đặc biệt.
Nụ hôn được cô ân cần đáp lại, trong lòng Tề Yến Thanh rất nhanh máu nóng đã bừng bừng phản ứng.
Hắn ôm cô chặt hơn, bàn tay cũng không chịu yên phận bắt đầu kéo lớp váy của cô lên.
Đôi môi bá đạo tới mức áp bức của hắn lướt quá cánh môi mềm mại của cô, trôi xuống đường hàm và mút lấy cổ cô.
Thiên Ân khẽ rên rỉ, bàn tay cô đặt lên khuôn ngực hắn, khẽ khàng đẩy hắn ra.
_ Đừng...đừng ở đây!
_ Ân nhi! Nơi này chỉ có tôi và em, không cần phải ngại ngần! Ngoan! Cho tôi!
Những ngón tay thon dài của hắn dần dần cởi lớp váy trắng của cô xuống.
Thiên Ân bối rối co ro trước cái lạnh, làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh sáng ban ngày ửng đỏ vì xấu hổ, khiến cho lòng mắt tối thẫm của Tề Yến Thanh cũng si dại đi.
Hắn ôm Thiên Ân và ngồi dậy, cho cô quỳ trên đùi hắn, mặt đối mặt với hắn, tư thế yêu thích của hắn.
Làn da mát rượi của cô thơm ngát trong lòng hắn, vòng tay dịu dàng của cô ôm lấy bờ vai hắn.
Thiên Ân cắn môi, cẩn thận để sự mềm mại của cô hòa hợp của hắn.
Tề Yến Thanh khẽ gầm nhẹ khi hắn ngập sâu vào cô.
Thiên Ân ôm lấy thân thể cứng rắn của hắn, nhắm mắt, cắn môi hòa cùng sự cưng chiều ngọt ngào của hắn.
Mồi hôi đổ ra trên thân thể như đồng hun của Tề Yến Thanh.
Thiên Ân cắn răng vào bờ vai hắn để ngăn một tiếng kêu cùng những xúc cảm bắt đầu dấy lên.
Tề Yến Thanh ôm chặt lấy cô, vuốt ve mái tóc mềm mại đã xõa tung của cô, ngập sâu vào cô chuyển động.
Khi vòng ôm của hắn siết chặt lấy cơ thể cô, siết đến mức khiến cô cảm thấy đau đớn.
Thiên Ân vội vàng ôm chặt lấy hắn, đốn nhận sự nóng rẫy của hắn ngập sâu vào trong cô.
Không gian ngập tràn tiếng gầm thở dốc và tiếng thở mong manh....Thiên Ân dịu dàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tề Yến Thanh....nước mắt từ khóe mắt cô nhẹ nhàng chảy xuống, Thiên Ân ôm lấy hắn, hôn lên cổ hắn...
_ Sau này....anh có thể nhẹ nhàng hơn được không?
_ Hư....
Tề Yến Thanh vẫn cứ chìm ngập trong cảm giác ngây ngất phiếm tình, thanh âm trầm thấp vang lên như một con mèo lười.
Thiên Ân xoa mái tóc ướt đầm của hắn, nhẹ giọng nói như có như không.
_ Làm mạnh…sẽ đau con đấy!
_ Ừm…..HẢ???
Thanh âm lười biếng của hắn vang lên, nhưng ngay lập tức, đầu óc đang giãn ra thì thoải mái của hắn như thể có một vụ nổ uỳnh bên trong.
Tai hắn lùng bùng như thể nghe thấy ngàn vạn tiếng pháo hoa nổ giữa trời Quốc khánh.
Hắn vội vàng vươn tay ôm lấy gương mặt phiếm hồng của cô, giọng nói của hắn cũng run bắn lên khi hắn run rẩy hỏi lại, trống ngực đập đến mức muốn phá vỡ tung lồng ngực rắn rỏi.
_ Em…em vừa nói gì cơ?
Nụ cười bẽn lẽn của Thiên Ân nhoẻn trên môi, cô dịu dàng đặt tay lên gương mặt tuấn mĩ của hắn, chỉ mỉm cười mà không đáp.
Tề Yến Thanh cảm thấy tay chân hắn muốn rụng rời.
Hắn ôm chặt cô ơn, đôi mắt háo hức như thể hắn mới chỉ là một đứa trẻ lên năm lên bảy được cho quà, giọng nói cũng muốn run bắn lên theo.
_ Thật….thật sao?
Thanh âm dịu dàng của Thiên Ân vang lên, cùng với gò má ửng đỏ như một trái đào đang độ chín, bẽn lẽn nói với hắn.
_ Tháng vừa rồi….em….em không thấy có gì hết….Nên khi bác sĩ qua kiểm tra định kì sức khỏe, em đã nhờ bác sĩ khám qua….Em có thai được hơn 3 tuần rồi!
_ Có….3….3 tuần….Em….Con….con….tôi?
Tề Yến Thanh cảm thấy như đầu óc của hắn tê liệt rồi, đến một câu nói cũng không thể thốt ra hoàn chỉnh.
Thiên Ân gật gật đầu, mỉm cười xác nhận với hắn.
_ ÔI ÂN NHI!
Tề Yến Thanh lập tức đứng phắt dậy, ôm bổng cô lên quay một vòng thật lớn.
Thiên Ân xấu hổ trước tình trạng quá mức….
“ hở hang ” của hai người, la lên bải hoải.
_ Thả….thả em xuống! Thanh! Em chóng mặt!
_ Xin lỗi em! Xin lỗi!
Tề Yến Thanh lập tức dừng lại, vội vàng đặt cô xuống ghế.
Hắn quỳ vội xuống dưới chân cô, bàn tay hắn ôm lấy eo cô và ép tai vào bụng cô.
_ Tôi nghe thấy tiếng con này!
_ Nói linh tinh! Con mới còn nhỏ xíu….sao mà anh nghe thấy được!
Thiên Ân bật cười trước vẻ mặt quá mức háo hức của hắn, cô ôm lấy gương mặt hắn, dịu dàng hỏi.
_ Anh thích con trai…hay là con gái?
_ Tôi thích con gái…một đứa con gái thật xinh đẹp, giống như là em! Con trai thì làm gì, lại thành một kẻ giống như tôi à?
Tề Yến Thanh hạnh phúc nói, ánh mắt lấp lánh của hắn làm khuôn mặt hắn trở nên rạng rỡ, như thể trẻ ra hơn mười tuổi.
Thiên Ân dịu dàng vuốt mái tóc đã điểm bạc của hắn, ánh mắt cô dừng lại nơi vết sẹo xấu xí như thể một vết vỡ trên bức tượng thần tuyệt đẹp.
Vết sẹo trắng bệch đã se miệng từ lâu, nhăn nhúm trên làn da màu đồng quyến rũ nhức mắt.
Thiên Ân chợt buồn buồn, cô chạm tay vào vết sẹo của hắn, kí ức ngày kinh hoàng đó lại ùa về…..
Khi cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, các y bác sĩ đẩy chiếc gường hồi sức và Tề Yến Thanh đang mê man trên đó ra.
Trái tim của cô dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng gương mặt rạng rỡ đầy nhẹ nhõm của vị bác sĩ trực tiếp tiến hành ca phẫu thuật như thể nói lên tất cả….
_ Xin các vị đừng lo! Tề tiên sinh ngài ấy không sao cả! Thật kì diệu là viên đạn lại bắn đúng vật này…!
Vị bác sĩ đưa ra một thứ khiến cho cả Thiên Ân cùng Kính Hàm, Lôi Triệt và Nhiếp Phong đều ngạc nhiên.
Đó là một chiếc hộp tuy nhỏ, nhưng rất tinh sảo, bên trên lớp nhung bọc khắc Logo một nhãn hiệu thời trang kinh điện của thế giới với hai chữ C lồng vào nhau.
Chiếc hộp bị thủng một một lỗ rất lớn, dường như viên đạn đã bay xuyên qua nó.
_ Chiếc hộp cản đường đạn, viên đạn bị giảm lực khi phải xuyên thủng chiếc hộp ấy nên chỉ cắm sâu khoảng 3 phân vào vết thương cũ của Tề tiên sinh.
Vì vết thương cũ bị há miệng lần nữa nên máu chảy hơi nhiều.
Giờ Tề tiên sinh còn đang chưa rã thuốc mê, chúng tôi lập tức chuyển ngài ấy đến phòng hồi sức!
_ Vâng! Vâng cảm ơn bác sĩ!
Thiên Ân vội vàng nói, và vị bác sĩ kia trao lại chiếc hộp cho cô.
Khi ngồi trong phòng ngắm Tề Yến Thanh chìm trong cơn hôn mê, Thiên Ân mới tò mò mở chiếc hộp ấy ra…Bên trong là một chiếc cài áo hình bông hoa trà biểu tượng đính kim cương vô cũng lộng lẫy và tinh xảo.
Viên đạn lại đi chệch vị trí đặt chiếc cài áo, nên chiếc cài áo ấy hoàn toàn nguyên vẹn.
Nhưng thứ khiến cho Thiên Ân lập tức bật khóc, là một mẩu giấy nhỏ có nét chữ cứng cáp quen thuộc của Tề Yến Thanh.
“ Tặng tình yêu duy nhất….!
Ân nhi! Tôi rất mong em trở về!
Tề Yến Thanh ”
Hôm đó cô nhớ cô đã khóc một trận lôi đình, đến mức khi Tề Yến Thanh tỉnh lại thì hai mắt của cô đã sưng húp và trở nên bé tí như mắt gấu trúc, khiến cho hắn cuống cuồng một trận.
làm vết thương lại bục chỉ lần nữa….!
Thiên Ân ngắm nhìn Tề Yến Thanh cứ xoa xoa mãi vòng eo bé xỉu của cô, ánh mắt hắn ngập tràn mong đợi như thể lát nữa thôi là chiếc bụng của cô sẽ phình to ra.
Tề Yến Thanh ngẩng mặt nhìn cô, nụ cười trên môi hắn rạng rỡ như ánh nắng màu hè.
Rồi đột nhiên, hắn nắm lấy tay cô, khẩn thiết nói.
_ Ân nhi! Gả cho tôi đi!
Lời cầu hôn này cô nghe không dưới 10 lần trong năm nay, nhưng vẫn cứ như những lần trước, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, rồi khẽ nói.
_ Không phải em vẫn đang gả cho anh sao? Em ở nhà anh! Sinh con cho anh!
_ Nhưng tôi muốn tổ chức cho em một hôn lễ, tôi muốn tự tay trao nhẫn cho em!
Thiên Ân lắc đầu…Hôn lễ hoành tráng, nhẫn kim cương, những lời chúc tụng, cũng chỉ là một buổi tiệc hình thức.
Cô đâu cần những thứ ấy, khi cô biết rằng cô đang yêu, và đang được yêu thật nhiều!
Phụ nữ….chỉ sinh con cho nam tử mà cô ấy yêu!
Nhưng Thiên Ân đâu biết rằng, trong lòng Tề Yến Thanh, có một khát khao bỏng cháy, là muốn nhìn thấy cô trong bộ váy cưới, bước cùng hắn vào lễ đường, thực sự gả cho hắn!
Nhìn gương mặt dịu dàng cùng nụ cười như lẩn tránh của Thiên Ân.
Tề Yến Thanh siết tay cô lại….và đôi môi kiêu bạc của hắn vươn lên, đặt lên đôi môi ấm áp của cô một nụ hôn….
Ân nhi….anh sẽ bảo vệ em, và bảo vệ con của chúng ta….!
Vĩnh viễn!
Suốt đời suốt kiếp!
******
Chiếc BMW của Kính Hàm dừng lại dưới một bóng cây cổ thụ xanh rợp xum xuê, trên một con đường lát sỏi trắng rất đẹp.
Không khí an tĩnh thoang thoảng mùi hương khói trầm mặc, Ni Ni nhìn ra ngoài cửa sổ, rội ngạc nhiên nhìn anh.
_ Sao….ngài lại đưa tôi đến đây?
_ Xuống xe đi!
Kính Hàm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhẹ nhàng bước xuống và mở cửa xe của Ni Ni.
Ni Ni cắn môi, bước chân của cô ngập ngừng bước xuống lối sỏi.
Cô biết Kính Hàm định đưa cô đến đâu!
Chỉ là…cô không hiểu tại sao đột nhiên anh lại đưa cô đến nơi này!
Nơi này….chính là nghĩa trang, nơi an nghỉ của chị cô, Phương Hồi!
Khi Phương Hồi chết, nếu chiếu theo luật của Phi Điểu thì phải phanh thây hải táng! Nhưng Kính Hàm đã quỳ xuống cầu xin Tề Yến Thanh, cùng những lão cận thần của Phi Điểu, xin được cho hắn chôn cất cô tử tế….Đổi lại, anh phải lập lời huyết thề, mạng sống của anh sau này vĩnh viễn thuộc về Phi điểu, có chết không từ!
Sự si tình của Kính Hàm có thể đánh đổi bằng cả mạng sống của anh!
Lần trước chị Alice cùng Tề tiên sinh đến quán cà phê thăm cô, nhìn vào mắt của Tề tiên sinh, Ni Ni biết ngài ấy chưa từng quên đi chuyện cũ.
Hơn nữa gương mặt của cô lại quá giống Phương Hồi, không thể trách được ngài ấy thấy khó chịu!
Hôm nay vì quá nhớ chị Alice, nên cô liều mạng tới tận biệt thự Bạch trà.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc Roll Royce của Tề Yến Thanh đặt trong sân, cô lại chần chừ không dám bước vào trong.
Lẽo đẽo theo sải chân dài của Kính Hàm đi lên những bậc cầu thang đẽo bằng đá, Ni Ni khó hiểu nhìn theo bóng lưng Kính Hàm.
Anh dẫn cô một mạch đi về phía mộ của Phương Hồi, một câu cũng không nói.
Nơi Phương Hồi an nghỉ là một ngôi mộ nhỏ nằm ở trên đồi cao, bện cạnh trồng một khóm hoa hồng dại.
Ngôi mộ lúc nào cũng rất sạch sẽ, vì Kính Hàm và Ni Ni thường xuyên qua lại chăm sóc.
Ni Ni thắp nhang và quỳ xuống.
Cô chắp tay trước mặt, trong lòng thầm nhủ điều gì đó với Phương Hồi.
Kính Hàm đứng ở phía sau, ánh mắt sâu thẳm nghiêm khắc của anh nhìn về di ảnh đen trắng của Phương Hồi, nụ cười tươi sáng rạng rỡ của người con gái anh vừa yêu, vừa hận!
Ánh mắt anh di chuyển về phía Ni Ni, người con gái nhỏ bé đang thành tâm nói thì thầm với người chị cô chưa từng gặp mặt.
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên dịu dàng và thật ấm áp….Anh cứ như vậy, im lặng như một pho tượng, cẩn nhẫn chờ cô chắp tay vái lây.
Ni Ni đứng dậy, ánh mắt cô nhìn về chị Phương Hồi thoáng buồn buồn…Rồi hít vào một hơi thật sâu, cô bẽn lẽn quay về phía Kính Hàm, nhẹ giọng hỏi.
_ Kính Hàm tiên sinh! Tại sao ngài lại đột ngột đưa tôi đến đây?
_ Anh muốn trước mặt Phương Hồi nói một chuyện!
Thanh âm trầm thấp của Kính Hàm vang lên, mùi hương hổ phách ấm áp của anh hòa cùng mùi khói trầm khiến cho Ni Ni váng vất, Trống ngực đập mạnh trong lồng ngực, Ni Ni sợ rằng Kính Hàm sẽ nghe thấy tiếng tim đập của cô mất….
_ Chuyện…gì ạ?
Ni Ni khẽ hỏi, và ánh mắt sâu thẳm của Kính Hàm lập tức dừng lại ở sâu trong lòng mắt cô.
Ánh nhìn khiến cho Ni Ni tê dại…
Và thanh âm kia vang lên, thoảng như làn gió xào xạc, khiến cho trái tim cô ngờm ngợp thổn thức…
_ Trước mặt Phương Hồi, anh muốn nói….Ni Ni! Anh muốn đời này được chăm sóc em! Anh yêu em! Hãy gả cho anh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...