1 năm sau
Chiếc BMW màu trắng đỗ gấp lại trước một cửa tiệm bán cà phê và bánh ngọt mang đi.
Cửa tiệm tuy nhỏ, nhưng được trang trí rất xinh xắn.
Tone màu hồng mơ mộng mang lại cảm giác vui tươi và lạc quan, nổi bật giữa con phố sầm uất và hiện dại.
Bậu cửa sổ kiêm quầy bán hàng làm bằng gỗ bày một bình hoa dại nhỏ rất xinh xắn, cổ lọ được thắt một chiếc nơ màu trắng.
Một bảng menu viết bằng phấn màu với nét chữ đan xen tiếng Pháp vui mắt, ghi những món ăn được bán trong ngày.
Bên trong cửa tiệm bày trí rất sạch sẽ, lúc nào cũng tỏa ra mùi thơm phức của bánh ngọt mới ra lò và mùi cà phê vừa pha.
Người đàn ông soi mình trong gương chiếu hậu.
Đôi mắt sâu thẳm và nghiêm khắc quan sát gương mặt mình một cách cẩn thận, kiểm tra kĩ đường hàm của mình đã được cạo râu sạch sẽ.
Anh chỉnh lại cà vạt, cài cúc áo vest cẩn thận và mở cửa xe, bước xuống.
Dáng người cao ráo và hoàn mĩ thu hút những ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi ngườI xung quanh.
Vẻ thành đạt và mạnh mẽ tương phản hoàn toàn với quang cảnh của cửa tiệm nơi người ấy dừng lại.
Nhìn qua khí chất và bộ quần áo xa hoa trên người, cũng biết người này chắc chắn là doanh nhân, còn có thể là doanh nhân cỡ lớn….lại dừng lại mua cà phê ở một quán nhỏ như vậy, thật sự có chút không liên quan.
Nhưng những người ở xung quanh nơi này mới biết, đây không phải là lần duy nhất trong tuần người này rẽ qua quán cà phê này, và cũng không phải là tuần đầu tiên trong tháng.
Thật ra suốt 1 năm nay, người này tuần tự hầu như ngày nào cũng ghé qua tiệm cà phê này mua đồ.
Chủ quán cà phê này là một cô gái còn rất trẻ, hình như mới tròn 19 – 20 tuổi.
Cô bé có gương mặt rất xinh, và đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh giống như ngọn nến, có nụ cười rất tươi và tính cách vô cùng vui vẻ.
Cô bé dọn đến đây mới được hơn một năm.
Ngôi nhà nhỏ này cũng là nơi ở của cô bé.
Tầng 1 được tận dụng làm quầy bán cà phê và bánh ngọt, còn tầng hai là nơi ở của cô bé.
Quán cà phê kinh doanh rất thuận lợi, cho dù không phải là quá mức phát đạt, nhưng cũng rất nhiều khách quen.
Người đàn ông chầm chậm tiến lại, khi cô bé đang gấp rút đóng hộp chiếc bánh phô mai cho một vị khách.
Mái tóc xoăn nhẹ được búi gọn ở phía sau, thắt một chiếc nơ màu nhạt.
Cô bé mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần jeans năng động, đeo một chiếc tạp dề sạch sẽ.
Dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn như một con sóc nhỏ, cần cổ thanh mảnh và làn da trắng mịn.
Mải chăm chú làm việc, cô bé không nhìn thấy người đàn ông đã đứng cạnh quầy của cô từ khi nào.
Cánh tay phải của anh chống lên mặt bàn gỗ, đôi mắt âu yếm ngắm bóng lưng cô lăng xăng chạy trong bếp.
Người khác bên cạnh len lén nhìn khí thế áp bức của anh, khẽ ho một tiếng và cẩn thận lùi ra xa, cảm giác trong người có chút tự ti.
_ Xong rồi ạ!
Cô bé nhấc chiếc bánh lên và quay người lại, trùng hợp bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh dừng trên mắt mình, trái tim đột ngột đập thót lên một nhịp.
_ À....Kính Hàm tiên sinh!
Ni Ni bối rối chào anh, và Kính Hàm mỉm cười với cô.
Ni Ni hít vào một hơi, cố gắng bỏ qua tiếng nhịp tim đang đập nhanh hơn bình thường trong lồng ngực, nhanh chóng chạy tới phía người khách kia, nhẹ giọng nói.
_ Bánh của ngài đây ạ! Của ngài hết 26 đồng!
_ Tiền của cô đây! Không cần trả lại!
Người khách đặt vội tiền trên bàn và nhấc chiếc bánh lên, nhanh chóng bỏ đi trước thanh âm ấp úng của Ni Ni.
Thu tiền cất vào tạp dề, Ni Ni nhìn KÍnh Hàm, vui vẻ bông đùa.
_ Ngài dọa khách của tôi bỏ đi rồi kìa!
_ Anh còn chưa kịp nói gì hết!
Kính Hàm nhún vai, đủng đỉnh nói với Ni Ni cùng với một nụ cười tỏa nắng.
Cô bé đỏ mặt cúi xuống, thanh âm run run có chút hấp tấp.
_ Hôm nay ngài vẫn dùng cà phê đen không đường ạ?
_ Và một chiếc bánh kem hương trà!
_ Ơ...!
Ni Ni ngừng tay lại, đôi mắt lấp lánh của cô sáng rỡ lên, mỉm cười khấp khởi hỏi.
_ Hôm nay ngài đến thăm chị Alice ạ?
Kính Hàm gật đầu, nhìn gương mặt khấp khởi mong chờ của Ni Ni.
Nụ cười đầy ẩn ý trên khóe môi nhìn cô bé cắn cắn môi rót cà phê vào cốc cho anh, cẩn thận đậy nắp lại.
Sau đó bồn chồn mở cửa tủ lạnh, lôi ra một chiếc bánh kem màu trắng muốt rắc một chút vụn hoa trà khô ướp đường bên trên.
Chiếc bánh rất đẹp và trang nhã, giống như người làm bánh đã dồn rất nhiều tâm sức vào trong.
Ni Ni gói chiếc bánh với một tốc độ chậm rì rì, cô cứ cắn cắn môi, ánh mắt nhìn Kính Hàm rồi lại cúi xuống, giống như có điều gì muốn nói nhưng lại không dám nói.
_ Xong rồi ạ!
Ni Ni đặt chiếc bánh đã được bọc cẩn thận trong một chiếc hộp giấy rất xinh và một ly cà phê còn nóng rực lên bàn.
Kính Hàm rút ví trong áo vest ra, lập tức bị Ni Ni ngăn lại.
_ Không ạ! Cà phê là tôi mời ngài...Còn bánh....là tôi nhờ ngài chuyển giúp tới cho chị Thiên Ân!
Kính Hàm nhìn gương mặt bẽn lẽn của Ni Ni.
Qua một năm không dài, nhưng dáng vẻ đại tiểu thư muốn gì được nấy của cô đã không còn nữa, giống như thể chưa từng có.
Ni Ni bây giờ vẫn hoạt bát, vui vẻ như xưa, nhưng có điều gì đó trong cô đã thay đổi...
Ngón tay anh đặt nhẹ trên hộp bánh, thanh âm ấm áp vang lên, không nhanh không chậm từ tốn khẽ nói.
_ Nếu đã là thành ý, thì nên gặp tận nơi, trao tận mặt!
Đôi mắt của Ni Ni sáng bừng lên, nhìn Kính Hàm mong đợi.
Gương mặt của cô khiến Kính Hàm bật cười, ánh nhấc chiếc bánh và hộp cà phê lên, nhẹ giọng nói.
_ Đi thăm Thiên Ân với anh không?
_ Có...Có ạ!
Ni Ni lập tức đồng ý, gập gáp như thế nếu như cô không nhanh lên anh sẽ đổi ý.
Cô vội vàng cởi bỏ chiếc tạp dề xuống, cởi mái tóc của mình xuống, nhanh chóng lùa những ngón tay thon thả vào chải qua và buộc gọn lại, có một chút vô tâm trước ánh mắt say mê của Kính Hàm theo dõi từng cử động nhỏ nhất của mình.
Cô với lấy chiếc áo khoác mỏng treo trên mắc áo, lấy ra chùm chìa khóa và mở cửa chạy vụt ra ngoài.
Ni Ni với tay kéo cánh cửa xếp xuống, đóng kín quầy cà phê nhỏ nhắn của cô.
Trên cửa xếp ghi sẵn dòng chữ “ Sorry...We are close ” được viết một cách ngộ nghĩnh cùng một cái mặt cười rất tươi.
Ni Ni khóa quầy lại và khóa chặt cánh cửa ra vào, cẩn thận kiểm tra một lượt nữa và nhanh nhẹn chạy đến bên Kính Hàm.
_ Chúng ta đi thôi!
Kính Hàm mỉm cười, anh chuyển chiếc bánh kem sang tay cầm ly cà phê, thong thả bước về phía chiếc BMW quá mức nổi bật của mình.
Đèn xe nháy sáng lên và Kính Hàm cẩn thận mở cửa xe cho Ni Ni bằng bàn tay trống còn lại.
_ Cám ơn ngài!
Ni Ni cúi đầu lễ phép và bước vào trong, ngồi cẩn thận trên ghế phụ, còn không quên cài dây an toàn.
Trong xe của Kính Hàm lúc nào cũng thơm ngát mùi hổ phách ấm áp, mùi hương rất đặc trưng của dòng nước hoa nam anh dùng.
Ni Ni kín đáo quan sát không gian bên trong xe anh…hình như qua một năm nay….đây là lần đầu tiên cô ngồi xe cùng anh.
Kính Hàm cấn gọn bánh kem vào ghế sau và trở ra.
Tiếng mở cửa ghế lai ngay bên cạnh là Ni Ni giật mình.
Cô ngồi im khi anh bước vào xe, thắt dây an toàn, trên tay vẫn là ly cà phê của cô.
Kính Hàm không vội nổ máy.
Bàn tay anh nhấc một gói giấy nhỏ đưa cho cô.
_ Chắc em chưa ăn sáng! Anh mua cho em chút đồ ăn!
Ni Ni ngạc nhiên nhìn Kính Hàm.
Đúng là mỗi buổi sáng cô đều rất bận, thường bỏ bữa sáng hoặc đợi tới 9h khi khách vắng mới ăn tạm chút gì đó.
Ngờ nghệch đón gói giấy từ tay anh, Ni Ni lí nhí cảm ơn, cẩn thận bóc lớp giấy gói ra.
Woa…!
Bên trong là một chiếc bánh kẹp bò xào và ngô non thơm đến chảy nước miếng.
Chiếc bụng đói phản bội không kìm được trước mùi thức ăn quá mức thơm ngon, kêu la rồn rột.
Ni Ni xấu hổ vội vàng lấy tay ôm bụng, ở bên cạnh, Kính Hàm thong thả đưa ly cà phê lên môi, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa xe vờ như ngắm đường phố, kì thực là để che dấu đi nụ cười của mình.
Ni Ni há miệng, cắn một miếng bánh mì.
Vị ngon khiến cho cô phải cảm thán.
Thịt bò như tan chảy trong miệng, cùng mùi ngô non và phô mai béo ngậy thơm đến ngào ngạt.
Cô ăn rất ngon miệng, còn Kính Hàm thì rất chậm uống hết ly cà phê đen của mình.
Đợi cho Ni Ni ăn xong.
Kính Hàm giúp cô thu dọn giấy gói và xuống xe mang đi vứt.
Ni Ni liếm liếm môi, dùng ngón tay lau nhẹ đi khóe miệng mình, chờ anh quay lại.
Kính Hàm đóng cửa xe, nổ máy.
Chiếc xe lăn bánh xuống đường, mang theo một chút ngượng ngùng của Ni Ni.
Trong không gian kín bưng, mùi hương hổ phách quá mức lịch lãm khiến cho trái tim cô đập rộn ràng.
Cô giữ cho mắt mình nhìn về phía trước, để tránh nhìn vào Kính Hàm…Nhưng rồi lại không kìm lòng được, Ni Ni liếc mắt nhìn trộm anh.
Ánh mắt cương nghị luôn nhìn thẳng về phía trước, sâu sắc và nghiêm khắc, chiếc mũi cao thẳng tắp, khuôn miệng sắc nét và đẹp dẽ, đường hàm cương nghị nam tính thật đẹp mắt.
Dánh vẻ anh chú tâm lái xe có một loại ma lực thật hút hồn.
_ Đồ ăn có ổn không?
Thanh âm ấm áp của Kính Hàm đột ngột vang lên, khiến cho Ni Ni giật thót mình.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, không muốn bị anh phát hiện ra mình vừa ngây ngốc ngắm anh.
_ Dạ….ngon lắm ạ!
_ Lần sau đừng bỏ ăn sáng nữa! Anh sẽ mua ăn sáng cho em!
_ Ơ….không cần đâu ạ! Như vậy sẽ phiền phức lắm! Với cả trong cửa hàng cũng có đồ ăn…không cần ngài phải tốn công sức như vậy!
Ni Ni giật thót mình, vội vàng xua tay từ chối.
Kính Hàm đánh tay lái sang phía khác, thanh âm vang lên, nghiêm khắc vững vàng như núi.
_ Thuận đường anh đến Tề thị đều phải đi qua chỗ của em.
Anh mua đồ ăn sáng cho em, em chuẩn bị cà phê cho anh! Như vậy cũng là công bằng, không cần áp lực!
Ni Ni mỉm cười gượng gạo, vẫn nhẹ giọng muốn cùng anh thương lượng.
_ Tôi không có áp lực….nhưng mà tôi….không muốn quá làm phiền ngài!
_ Không phiền!
Tiếng trả lời của Kính Hàm vang lên như một lời cằn nhằn.
Anh hướng mắt nhìn Ni Ni, thẳng thắn nói.
_ Chính thái độ ngại ngần của em với khiến anh cảm thấy phiền!
Ni Ni bối rối ngậm miệng lại.
Thanh âm ấm áp nhưng rất nghiêm nghị của Kính Hàm lại vang lên.
_ Suốt một năm nay, anh có cảm giác em luôn lẩn tránh anh! Cố tình muốn giữ khoảng cách với anh, đúng không?
_ Không ạ! Tôi đâu có! Chỉ là tôi ngại ngài bận nhiều việc nên không muốn làm ngài bận tâm!
Ni Ni lắc đầu, vội vàng chống chế.
Kính Hàm không cần nghe sự bối rối trong giọng nói của cô cũng biết rằng cô chỉ là đang cố tình dối gạt.
Anh không nói gì, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn về phía đường lớn, không gian trong xe đột nhiên trở nên thật ngượng ngùng.
Sau khi Lão Khuất chết, Nhiếp Phong đã đưa ra các bằng chứng cáo buộc toàn bộ tội trạng của Lão ta, từ giết người, tổ chức buôn người, buôn lậu, đánh bạc, rửa tiền, hoạt động trái phép…vân vân…cũng như chứng minh cái chết của lão của vì Thiên Ân phản vệ chính đáng, nên mức án mà cô phải chịu trước pháp luật, chỉ là 1 năm quản thúc tại gia.
Hạn quản thúc….chỉ còn vài tuần nữa là kết thúc!
Toàn bộ tài sản của lão ta đã bị tịch thu xung công quỹ, những kẻ có liên quan đều bị xử lý thích đáng theo pháp luật….Chấm dứt một đế chế đáng gờm hô mưa gọi gió một thời.
Ni Ni được chứng minh là nạn nhân trong mưu đồ bất chính của lão ta nên được tha bổng.
Sau đó cô bé đã từ bỏ việc muốn trở thành một nghệ sĩ, rất biết thân phận, muốn mở một cửa hàng cà phê nhỏ để kinh doanh, tự kiếm sống cho bản thân, hoàn toàn rũ bỏ cái mác đại tiểu thư trong quá khứ, sống cuộc sống thực sự thuộc về cô, ung dung tự do tự tại.
Thiên Ân đã giúp đỡ Ni Ni mua lại một căn nhà nhỏ trên khu phố sầm uất, thiết kế một cửa hàng bán cà phê và bánh ngọt mang về.
Toàn bộ nguyên vật liệu đều được giao tới từ nông trại của Tề thị, vì thế luôn đảm bảo chất lượng tốt nhất, giá cả phải chăng nhất.
Ni Ni tuy là một cô bé còn nhỏ, nhưng tính tự lập của cô khiến cho Kính Hàm rất nể phục.
Một mình sống ở thành phố lớn, lại rất khái tính, không muốn làm phiền đến người khác, một thân một mình….không đơn giản gì.
Từ khi cửa hàng cà phê được mở, Kính Hàm luôn tìm cách ghé qua mỗi ngày.
Lúc đầu Ni Ni rất vui vẻ, nhưng tần suất anh qua càng ngày càng dày đặc, khiến cho cô bé càng về sau càng có chút ngượng ngùng.
Kính Hàm biết rõ cô bé đang muốn giữ khoảng cách với anh.
Nói về việc thuận đường tới Tề thị, là nói dối.
Vì để đi qua cửa hàng của Ni Ni, Kính Hàm phải vòng một vòng tương đối xa.
Chỉ là…mỗi ngày nếu không nhìn thấy cô, anh đều cảm thấy nhớ.
Đến mức mà anh còn chủ ý lắp đặt một chiếc camera ngoài cửa hàng cho Ni Ni.
Anh nói rằng để bảo đảm an ninh cho cửa hàng, nhưng thực chất….là hàng ngày khi làm việc, anh cũng có thể ngắm cô.
Dáng vẻ tất bật của Ni Ni khiến cho Kính Hàm rất thích ngắm, có ngày anh ngồi hàng giờ chỉ để xem lại đoạn camera quay cảnh cô làm việc.
Ni Ni đương nhiên không biết chuyện này, nếu như biết anh bí mật giữ riêng cho mình camera ở quầy cà phê của cô, chắc chắn cô sẽ phản ứng.
Nhiếp Phong không dưới một lần nhắc nhở Kính Hàm việc làm của anh chiếu theo pháp luật là xâm phạm quyền riêng tư của người khác, nếu như để Ni Ni kiện, chắc chắn anh sẽ phải… “ ngồi tù ”!
Mọi chuyện trôi đi quá nhanh, nhanh đến mức giống như một cơn gió thổi qua, thấm thoắt…đã một năm rồi!
Sự yên bình đến mức lạ lẫm, yên bình tới mức khiến cho mọi người cảm thấy trống trải.
Kính Hàm nghiêng đầu nhìn Ni Ni đang ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài trôi qua cửa sổ…bộ dạng ngây thơ không phòng bị của cô, bất giác khiến Kính Hàm mỉm cười.
*****
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng sắt lớn quen thuộc.
Ni Ni ngại ngần nhìn Kính Hàm xuống xe, ấn chuông cửa và nhìn vào trong camera….Lát sau, cánh cửa sắt nặng nề mở ra.
Một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay trên đường lớn.
Kính Hàm trước khi quay trở lại xe, còn cố ý vẫy tay với hai viên cảnh sát ngồi trong xe.
Thiên Ân đang bị quản thúc tại gia, việc cảnh sát thường xuyên có mặt ở đây cũng không còn lạ.
Chiếc xe từ từ lăn bánh vào trong sân.
Kính Hàm xuống xe, mở cửa cho Ni Ni và lấy chiếc bánh ở ghế sau.
Ni Ni bẽn lẽn đứng ở trong sân rộng, ánh mắt lập tức hút về biển hoa trà trắng muốt trước mắt, hồ nước phun những bọt trắng xóa mát lạnh, tòa biệt thự xa hoa tráng lệ sừng sững giữa khoảng sân rộng.
_ Ni Ni! Kính Hàm!
Thanh âm vui vẻ vang lên.
Nụ cười rạng rỡ như một đóa hoa trà đang nở rộ.
Người con gái xuất hiện ở bậc cầu thang trong một chiếc váy trắng muốt đẹp đến mức khiến người đối diện ngạt thở.
Mái tóc đen dài được buộc gọn phía sau bằng một chiếc buộc tóc trắng muốt, gương mặt với những đường nét thanh tú, đôi mắt trong vắt tinh khiết, chiếc mũi xinh xắn và đôi môi như một trái dâu căng mọng, làn da trắng phát sáng trong ánh nắng.
_ Bất ngờ quá!
Thanh âm dịu dàng vang lên như tiếng chuông khánh.
Thiên Ân ùa ra ôm lấy Ni Ni, mùi lan Nam phi thơm ngát ngập tràn không gian.
Bàn tay dịu dàng của cô nựng gương mặt của Ni Ni, vui vẻ hỏi.
_ Em khỏe không Ni Ni? Chị muốn tới thăm em….mà không sao ra khỏi nhà được!
Thiên Ân cau mày nói, nhìn thấy Ni Ni bẽn lẽn mỉm cười.
Thiên Ân nhìn Kính Hàm, vui vẻ nhắc nhở.
_ Kính Hàm! Sau này anh thường xuyên đưa Ni Ni tới thăm em nhé! Lần trước em tới nhà của cô bé, về nhà phải đi trình diện thật áp lực!
_ Tuân lệnh!
Kính Hàm vui vẻ đồng ý, làm như không để ý thấy gương mặt Ni Ni ửng đỏ lên.
Thiên Ân kéo tay Ni Ni, hào hứng nói.
_ Nào! Đừng mãi đứng ở ngoài thế này….vào trong nhà đi!
Ni Ni nhìn Bạch trà thành, ánh mắt dè dặt đột ngột chuyển thành ngại ngần.
Ni Ni kìm tay Thiên Ân lại, mỉm cười hơi gượng gạo trả lời.
_ Chị Alice! Chắc….em không vào đâu!
_ Sao vậy Ni Ni? Đã đến tận nhà rồi sao không vào?
Thiên Ân ngạc nhiên nhìn Ni Ni, ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa, tưởng như Ni Ni ngại ngần về việc cảnh sát quản thúc đang ở ngoài kia.
_ Ni Ni! Em không phải lo cho chị đâu! Quy định là thăm không quá 30 phút! Nhưng nếu cần chị gọi điện cho Nhiếp Phong là sẽ giải quyết được! Em muốn ngồi đến bao giờ thì ngồi đến lúc đó!
_ Không ạ!
Ni Ni lắc đầu, đáp lại sự hào hứng của Thiên Ân.
Cô bé nhìn biệt thự Bạch trà lần nữa, nụ cười cứng đờ hiện trên môi.
Bàn tay nhỏ bé cầm chiếc bánh kem từ tay Kính Hàm, đặt lên tay Thiên Ân.
_ Chị Alice! Đây là bánh kem hương hoa trà em tự tay làm! Chị dùng thử xem có ngon không, rồi cho em góp ý nhé! Em chợt nhớ ra còn chút việc ở quầy cà phê phải quay lại ạ!
_ Ơ…cảm ơn em! Ni Ni….nhưng mà….
Thiên Ân ngạc nhiên nhìn Ni Ni, lại thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Kính Hàm, ngay sau đó, thanh âm ấm áp của anh vang lên.
_ Vậy để khi khác anh lại đưa Ni Ni tới thăm em nhé Thiên Ân! Hôm nay chắc không tiện!
_ Nhưng mà….hai người vừa đến mà!
Thiên Ân ấp úng nói, bàn tay giữ chiếc bánh không muốn để Ni Ni đi.
Ni Ni nhìn cô, nụ cười gượng gạo hiện trên môi, cô bé ôm lấy cổ Thiên Ân, thì thầm nói.
_ Để khi khác….em và chị ra ngoài dạo chơi nhé! Chỉ còn vài tuần nữa là chị hết hạn quản thúc rồi! Lúc đó, em sẽ bám chị riết cho coi!
_ Ờ…..được rồi! Vậy em và Kính Hàm về cẩn thận nhé! Về tới nơi, gọi điện cho chị an tâm!
Thiên Ân biết cũng không thể giữ cô bé lại, liền miễn cưỡng đồng ý.
Cô lùi lại, nhìn Kính Hàm và Ni Ni bước lên xe.
Ni Ni ngồi trong xe vẫy tay với cô, rối rít nói.
_ Chị mau vào trong đi! Cẩn thận gió ngoài trời! Em về đây!
Thiên Ân buồn buồn vẫy tay với Ni Ni, ôm hộp bánh đứng bên ngoài nhìn đến khi chiếc xe đi khuất, cánh cổng đồng tự động đóng lại, thở dài bước vào nhà.
Bên trong căn nhà sáng bừng đèn điện, mọi đồ trang trí đều hoàn toàn không có gì thay đổi, y như 12 năm về trước ngày đầu cô bước đến đây.
Thiên Ân ôm hộp bánh đi vào trong phòng bếp, bỏ chiếc bánh đẹp mắt vào tủ lạnh.
Sau đó cô tiếng ra phòng khách, nơi đang phát ra tiếng nhạc cổ điển êm ái.
Tiếng thở dài của Thiên Ân vang lên, giọng nói nũng nịu giống như đang hờn dỗi.
_ Anh không thể nhẹ nhàng với con bé được sao? Tại anh quá khắt khe làm con bé sợ, đến mức nhà cũng không dám bước chân vào!
Trong phòng khách, một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, chiếc áo choàng phủ trên vai hắn toát ra vẻ quý tộc cao ngạo.
Ánh mắt sâu thẳm sắc bén như hồ sâu không đáy ngước lên nhìn cô, sống mũi thẳng tắp đẹp mắt, khuôn miệng kiêu bạc cao ngạo nhếch lên thành nụ cười nửa miệng.
Người đàn ông đẹp đến mức khiến phụ nữ quay cuồng ấy gập đôi tờ báo trong tay lại, thong thả đứng dậy, từng bước chậm dãi tiến đến cô.
Bàn tay vươn lên vuốt ve gương mặt đang phụng phịu của Thiên Ân, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, ấm áp và khàn nhẹ, như tiếng rừng khuya xào xạc.
_ Tại con bé quá nhát! Chứ tôi đã làm gì đâu?
Thiên Ân cau mày gạt tay hắn ra, phụng phịu ngồi xuống ghế, lầm bầm bất mãn.
_ Hôm trước đến gặp con bé, anh nhìn con bé với ánh mắt đằng đằng sát khí như vậy, làm sao mà con bé dám gặp anh nữa.
Con bé tuy giống Phương Hồi! Nhưng con bé hoàn toàn không phải Phương Hồi! Với cả quá khứ đã là quá khứ rồi mà….Tề Yến Thanh!
Ánh mắt sâu hút quá mức đẹp mắt của hắn hướng về phía cô, Tề Yến Thanh cao cao tại thượng đứng trước mặt Thiên Ân, nở một nụ cười khiến cho mọi phụ nữ phải mê hồn…...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...