Kính Hàm xách theo ba chiếc túi ni long đen lớn, những bước chân chậm rãi hướng về phía căn phòng ở cuối hành lang.
Cả hành lang dài của tòa chung cư chỉ có một mình anh sử dụng, vừa thuận tiện ẩn náu tai mắt của tổ chức B, vừa không sợ bị chú ý tới, rất an toàn.
Tiếng chìa khóa mở cửa rất nhẹ vang lên.
Kính Hàm đóng cửa lại, đặt túi đồ lên bàn.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng chảy.
Anh chầm chậm tiến đến, ngập ngừng đưa bàn tay lên, rồi lại dừng lại một nhịp....cuối cùng thì vẫn dằn lòng lại nhẹ nhàng gõ cửa.
Thanh âm trầm ấm vang lên, có chút bối rối.
Kính Hàm ghé sát vào cánh cửa, nói rất nhẹ.
_ Ni Ni....! Tôi mua chút đồ ăn về...không biết cô có đói không?
Đáp lại anh hoàn toàn chỉ là sự im lặng.
Nỗi bất an trong lòng Kính Hàm chợt gia tăng.
Anh ghé sát lại gần hơn, ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa hai lần, giọng nói có chút sốt ruột.
_ Ni Ni...Cô xong chưa?
Im lặng!
Nỗi hoang mang trong lòng anh dấy lên thành sợ hãi.
Kính Hàm lập tức ớn lạnh, vầng trán cao cao đẹp mắt toát mồ hôi.
Nỗi lo lắng khiến anh mường tượng ra những viễn cảnh đáng sợ nhất...đó là Ni Ni đã...!
Cánh tay mạnh mẽ cởi phăng chiếc áo khoác trên người xuống.
Kính Hàm nghiến chặt răng lại, gương mặt điển trai của anh cúi gằm sau lớp áo choàng được dâng lên cao quá tầm mắt, hốt hoảng cùng bứt rứt lên tiếng.
_ Xin...xin thứ lỗi!
Cánh cửa phòng tắm bị anh mở tung ra.
Gương mặt của anh đỏ rực lên, không rõ là vì lo lắng hay vì đầu óc anh tưởng tượng ra những hình ảnh nhạy cảm.
Phòng tắm trống không, những giọt nước tí tách nhỏ chậm rãi trên vòi sen xuống nền gạch.
Hơi ấm vẫn còn vương trong không gian, khiến cho Kính Hàm buông thõng chiếc áo choàng xuống đất....!
Nếu như cô ấy không phải...tự sát....thì chẳng lẽ?
_ NI NI!
Tiếng gọi váng động của anh như tiếng quát.
Kính Hàm lao ra khỏi phòng tắm, trong đầu đã nghĩ đến viễn cảnh cô bị tổ chức B bắt lại.
_ NI NI!
Sự hốt hoảng òa vỡ như một cơn sóng.
Trái tim Kính Hàm đập mạnh như thể anh vừa chạy nước rút, đôi mắt nghiêm khắc luôn trầm tĩnh giờ hoảng loạn, anh nhìn khắp căn phòng trống rỗng, gai ốc nổi khắp cơ thể râm ran.
Khi sự sợ hãi lẫn kinh hoàng bắt đầu mon men xâm chiếm cơ thể, một tiếng động rất nhẹ vang lên.
Kính Hàm lập tức nhìn về phía cánh cửa tủ của anh từ từ mở ra.
Và Ni Ni đang ngồi ở trong đó, với mái tóc ướt nước, gương mặt ngơ ngác và chiếc áo sơ mi của anh trên người.
_ Kính Hàm tiên sinh! Có chuyện gì vậy ạ?
Ni Ni nhẹ giọng hỏi, đôi mắt trong vắt của cô bối rối nhìn về gương mặt hoảng hốt đờ đẫn của Kính Hàm.
Bàn tay nhỏ bé nắm vào thành tủ khi đôi chân nhỏ nhắn khép nép bước xuống.
Kính Hàm nuốt khan trong cổ họng.
Mái tóc mềm mại ướt nước vương trên gương mặt xinh đẹp, hàng mi dài bết nước tôn lên đôi mắt to tròn của cô, đôi môi đỏ ửng lên, những giọt nước nhỏ xuống tấm áo sơ mi trắng của anh, nhìn cô nhỏ bé trong lớp áo rộng, và gấu áo chấm tới ngang đùi, làn da trắng mịn màng của cô khiến anh đỏ bừng mặt.
Kính Hàm lập tức quay mặt đi chỗ khác, thanh âm nhẹ nhàng vang lên, có chút khô khốc.
_ Tôi...không thấy cô...tôi tưởng là người của tổ chức B tìm tới!
_ À....tôi tắm xong không có đồ thay.
Tôi tìm thấy chiếc áo sơ mi của ngài ở trong tủ nên mượn tạm, tiện thể ở trong đó thay đồ...
Ni Ni nhẹ nhàng giải thích, nhưng giữa chừng thì lại ngừng lại.
Cảm giác bối rối len giữa hai người, khiến cho cô bứt rứt cọ cọ hai chân vào nhau.
Kính Hàm nhìn Ni Ni bám chặt lấy gấu áo, đầu anh nhớ đến bộ quần áo ngủ bằng bông tự nhiên màu hồng chấm bi anh mua trong cửa tiệm tạp hóa cho cô, và cả mấy món đồ của phụ nữ mà anh phải chọn gấp trong vòng vài giây đồng hồ trước khi có người nhìn anh với con mắt kì lạ....Trong đầu anh lúc này đang tưởng tượng đến việc Ni Ni....không mặc gì sau lớp áo sơ mi của mình....!
_ Ngài...không phiền chứ ạ?
Thanh âm bối rối vang lên, cô bé đỏ mặt ngại ngần và nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, hiểu lầm gương mặt đang đỏ lựng cứng đờ kia của Kính Hàm.
_ Không! Cô...ờ...cứ mặc đi! Vì....tôi cũng...cũng....quên mua quần áo cho cô rồi!
Kính Hàm quay đầu đi, đôi mắt anh nhắm chặt lại vào hàm răng khẽ cắn vào nhau.
Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?
*****
_ Ái
Ni Ni xuýt xoa khi miếng gạc đầy thuốc sát khuẩn chấm nhẹ nhẹ lên khóe môi bầm tím của mình.
Ngón tay cầm kẹp y tế của Kính Hàm dừng khựng lại, anh dịu dàng hỏi.
_ Đau không?
_ Có...chút chút...xót.
Ni Ni lễ phép trả lời, đôi mắt hơi nheo nheo lại khi anh chấm lên vết thương trên môi cô.
Kính Hàm ghé sát lại, đôi môi cương nghị của anh chu lại và thổi nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô.
Cơ thể của Ni Ni cứng đờ lại, đôi mắt cô mở to hốt hoảng và gò má đỏ lựng lên.
Mùi hương của anh bao bọc lấy cô, và đôi môi cô run rẩy dưới làn hơi man mát của anh.
Kính Hàm dọn dẹp đống bông băng, bàn tay của anh nhẹ nhàng chạm lên bắp đùi của cô.
_ Kính Hàm tiên sinh....!
Ni Ni vội vàng khép chân lại, bàn tay nắm chặt lấy gấu áo.
Gương mặt đỏ lựng lên và thanh âm bối rối như thể sắp òa vỡ.
Kính Hàm nhìn dáng vẻ của cô, gương mặt điển trai của anh cũng ngại ngần...Đôi mắt anh nhìn quanh căn phòng và anh đứng dậy, bước tới bên giường, nhấc chiếc chăn mỏng lên, cẩn thận phủ lên chân cô.
_ Thế được chưa?
Kính Hàm ân cần hỏi, nhìn thấy Ni Ni bẽn lẽn gật gật đầu, gò má giờ chẳng khác gì một trái đào đang chín ửng.
Bàn tay anh dịu dàng nâng chân cô lên, nhìn vào vết bầm tím xây xát trên bắp đùi của cô, Kính Hàm cau chặt mày lại, hình ảnh lúc đó ở bãi đất trống khi cô suýt bị tên đốn mạt kia làm hại khiến anh lại bừng lên giận dữ.
Ni Ni cắn răng không dám kêu khi Kính Hàm nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho cô.
Những ngón tay chai sạn ấy lại tinh tế như thể đang nâng niu một bông hoa.
Ni Ni im lặng quan sát gương mặt điển trai nghiêm túc của anh, trái tim lập tức đập thót lên một nhịp.
Đôi mắt sâu hút thâm trầm ấy nhìn chăm chú vào chân cô, sống mũi thẳng tắp như thể một bức tượng, đôi môi đẹp đẽ mím chặt lại, đường hàm anh tuấn cương nghị....Ni Ni ngẩn ngơ ngắm, ngắm đến mức khi anh ngẩng mặt lên nhìn cô cũng không phát hiện ra.
_ Còn đau không?
_ Ơ...
Ni Ni giật mình, nhìn miếng gạc trắng đã được anh gắn lên bắp chân cô từ bao giờ.
Ni Ni bối rối co chân lại, mỉm cười bối rối.
_ Không ạ....Kính Hàm tiên sinh...ngài thật giỏi! Còn giỏi hơn cả bác sĩ nữa!
Kính Hàm bật cười, những ngón tay thu dọn đồ đạc.
Sau đó anh nhanh chóng mở túi đồ ăn, bày đồ ăn ra trên bàn.
_ Tôi chỉ có thể mua những món đồ trong cửa hàng đồ ăn nhanh.
Cô chịu khó ăn một chút đi! Vì không biết khẩu vị cô thế nào, nên tôi mua vài món cơ bản!
Ni Ni nhìn anh bày đồ kín mặt bàn, gương mặt hốt hoảng của cô bắt đầu hồ định nghĩa “ một vài món ăn cơ bản “ của anh!
Trên bàn nhiều đồ ăn đến mức hoa mắt, bánh bao nhân thịt, bánh báo nhân đậu đỏ, bánh bao nhân trứng muối, bánh mì ngọt, bánh mì vừng mè, cơm, salad hoa quả, salad rau trộn, thịt gà nướng, thịt gà rán, thịt chua ngọt, cá sốt dầu mè, cá sốt chua ngọt, canh nấm, canh đậu trứng, một túi hoa quả và rất nhiều loại nước giải khát và trà sữa đóng chai.
Ni Ni thật sự bắt đầu hồ nghi, có phải Kính Hàm đã tiện tay...mua cả cửa hàng tiện lợi về hay không?
Nhưng đến khi ngồi vào bàn ăn, Ni Ni mới phát hiện ra rằng cô đói đến cồn cào.
Mấy ngày nay cô chỉ có duy nhất một chiếc bánh mì và nước bỏ vào bụng, còn trải qua biết bao nhiêu chuyện kinh hoàng, giờ bao tử rỗng của cô nhìn thấy thức ăn thơm ngon bắt đầu gào thét.
Ni Ni ăn rất ngon lành, hoàn toàn trưng ra bộ dạng một người bị bỏ đói từ lâu.
Đôi má của cô phồng lên như một con sóc và hầu hết thức ăn trên bàn đều bị cô ăn hết.
Kính Hàm ngồi đối diện với cô, trước mặt anh chỉ là một chai trà xanh không đường cùng một đôi đũa còn chưa tuột khỏi vỏ.
Đôi mắt anh thú vị ngắm nhìn Ni Ni hào hứng ăn hết đồ ăn anh mang về, đôi má phúng phính căng phồng lên.
Nuốt ngụm canh nấm xuống bụng, Ni Ni chợt ngước mắt lên nhìn Kính Hàm, bắt gặp ánh mắt âu yếm của anh nhìn mình.
Khuôn miệng lúng búng của cô khẽ hỏi.
_ Ngài không ăn sao?
_ Tôi không đói!
Kính Hàm nhẹ giọng trả lời....Thật ra anh thích nhìn cô ăn hơn.
Ni Ni liếm liếm môi, đôi mắt ngờ vực nhìn Kính Hàm, bất chợt thấy ngón tay anh vươn tới.
Cơ thể cô cứng đờ bất động khi đầu ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ đến đôi môi của cô, nhấc ra một hạt cơm còn vướng trên khoé môi.
Sau đó, Kính Hàm điềm nhiên cho hạt cơm đó vào miệng, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Ni Ni.
Đôi mắt âm trầm của anh nhìn cô, trong phút chốc sự tĩnh lặng như bao trùm hai người, khi đôi mắt sâu hút và nghiêm khắc ấy bao dung lấy ánh mắt trong vắt sáng lấp lánh như hai ngọn nến kia.
Trái tim của Ni Ni đập loạn trong lồng ngực, ngón tay nắm lấy chiếc thìa của cô siết chặt lại.
Ni Ni cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào bát cơm trắng của mình....
Trái tim nhỏ bé của cô rung động, rung động rối ren trước cử chỉ của anh, trong lúc cô yếu đuối nhất mà anh cứ như thế này, cô sợ rằng mình không cưỡng lại được mất.
Chỉ là do cô giống Phương Hồi! Ngài ấy...chẳng qua là vì cô giống như Phương Hồi mà mới rung cảm như vậy thôi! Ngài ấy...chính là đang tìm lại những cảm xúc của ngày xưa!
Chỉ vậy thôi!
Miếng cơm trong miệng của Ni Ni bỗng nhiên trở nên nhạt thếch.
Cô buông chiếc thìa xuống, nhẹ giọng nhỏ xíu xiu.
_ Tôi ăn no rồi!
Kính Hàm nhìn cô chợt thu mình lại như con ốc, đôi mắt tĩnh lặng của anh hiện lên ánh nhìn kì lạ, nhưng thanh âm thì vẫn ấm áp như thế.
_ Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi! Tôi dọn giường cho cô!
Kính Hàm đứng dậy, bước về phía giường lớn.
Còn Ni Ni ngoan ngoãn thu dọn những hộp đồ ăn trên bàn, dẹp gọn chúng lại.
Đồ ăn còn thừa còn rất nhiều để trong tủ lạnh.
May mà trong phòng này còn có cả lò vi sóng, mai chỉ cần hâm lại là dùng được.
Chiếc giường rất rộng, nhưng chỉ có một chiếc gối.
Kính Hàm trải chăn cho cô xong, nhẹ nhàng nói.
_ Đêm nay cô ngủ ở đây, được không?
_ Ngài không ngủ cùng sao?
Ni Ni nhẹ giọng hỏi, bắt gặp ánh nhìn của Kính Hàm, lập tức biết mình bị lỡ lời.
Cô vội vàng xua xua tay, rối rít giải thích.
_ Không! Ngài đừng hiểu lầm! Ý tôi là ngài sẽ ngủ ở đâu?
_ Tối nay tôi còn có chuyện cần làm! Cô cứ yên tâm ngủ trước.
Đừng lo lắng gì cả!
Kính Hàm mỉm cười, thanh âm trầm ấm vang lên và anh quay lưng bỏ đi, tiện thể mang luôn những thứ bỏ đi theo cùng.
Ni Ni cắn môi, cố dằn lòng nhìn theo bóng anh.
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới thở ra thật dài.
Căn phòng chỉ có một mình cô, hoá ra khá trống trải.
Ni Ni vuốt mái tóc đã sớm khô của mình, bước vào trong phòng tắm....
Nằm trên giường rộng, xung quanh thật yên tĩnh.
Ni Ni cảm thấy trong lòng thật trống trải, trái tim...cũng trống trải.
Cảm giác cô đơn đến cùng cực, lạc lõng đến cùng cực...hoá ra lại là một cảm giác trống rỗng đến mênh mang.
Cảm giác chỉ còn một mình trên cuộc đời, một ngày tỉnh dậy không còn ai, mới thấy sự sinh li tử biệt, nói xa thì thật xa, mà gần ngay trước mắt.
Lúc này cô cố gắng tìm một lý do để sống tiếp, chính là trên đờ này cô vẫn còn một người chị thương yêu mình....Alice!
Trong thâm tâm thầm cầu khẩn, Kính Hàm tiên sinh và Tề tiên sinh...hai người đó...mau chóng cứu được chị ấy!
Vòng tay ôm lấy lồng ngực trống rỗng, đôi mắt của cô nhắm lại, cố dỗ giấc ngủ chập chờn đến với mình.
Cô muốn ngủ vùi, thật sâu thật dài...Để quên đi cảm giác tê dại đau đớn, cùng mất mát đau thương và day dứt tàn tạ của những thứ gọi là tình yêu mà cô không bao giờ có được.
Tình yêu của gia đình!
Tình yêu của lứa đôi!
Sao thật xa vời....!
****
Kính Hàm đứng bên cạnh giường ngủ, lặng nhìn khoé mắt đã khô nước mắt của Ni Ni.
Cô chìm vào giấc ngủ thật hiền, đôi môi hé mở rất dịu dàng và ngây thơ.
Đầu ngón tay anh chạm lên gò má cô, non nớt như một con thỏ con, khiến anh không nỡ làm đau, kể cả chỉ bằng một lời nói.
Kính Hàm không biết sẽ phải nói thế nào với cô....sợ rằng Ni Ni chịu không cú sốc này...Bí mật mà anh đang dấu diếm cô!
Phải nói cho cô nghe sao đây, khi người cô vẫn luôn nghĩ là mẹ mình....lại không phải là mẹ ruột của cô!
Sự thật quá mức tàn nhẫn!
Cho cả cô!
Và cho cả Thiên Ân!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...