Màn đêm buông xuống một mảng đen tăm tối, không có lấy một chút dấu hiệu nào dù chỉ là một luồng ánh sáng ít ỏi từ trên cao.
Trăng như lặn sâu vào những đám mây đen thẫm mờ mịt, không gian tối càng thêm tối, lạnh càng thêm lạnh.
Gió hắt vào làm lay động tấm rèm cửa, đung đưa theo một quỹ đạo buồn thảm và ám ảnh, căn phòng tối om không có lấy chút sức sống và lạnh hơn cả không gian ngoài kia.
Hai tên vệ sĩ mở cánh cửa gỗ và Dung quản gia tiến vào, trên tay bưng một liễn súp nóng hổi và một cốc sữa hạnh nhân còn bốc khói.
Cánh tượng phía trước khiến cho đôi mắt hằn vết chân chim của bà ngập tràn đau xót.
Căn phòng đổ nát và hỗn loạn, đầy những mảnh vỡ của đồ đạc.
Mảnh thủy tinh, gốm sứ vung vãi khắp nơi cùng nhữn tàn tích không còn nguyên vẹn từ những món đồ trang trí đã bị đập nát.
Chân giường nơi cột một đầu xích sắt đầy những vết chầy xước, đầu còn lại cột lấy cổ chân mỏng manh bầm tím của Thiên Ân.
Nguyên một buổi chiều nay, Thiên Ân vùng vẫy giống như một con có mắc cạn.
Tiếng đập phá đồ đạc vang lên không ngừng nghỉ, tất cả những đồ đạc mà cô vớ được trong tầm tay đều bị cô đập vỡ.
Tiếng lá hét và gào thét đến khản giọng của cô gần như chỉ ngơi nghỉ khi cô đã sức cùng lực kiệt.
Dung quản gia cả một buổi chiều ở bên cạnh Thiên Ân, dùng toàn bộ sức lực của mình để giữ chặt cô lại.
Thiên Ân giống như một con ngựa hoang chưa được thuần hóa, cô vùng vẫy và phản ứng điên cuồng, đến mức Dung quản gia phải dùng đến hạ sách là tiêm thuốc an thần cho cô.
Gương mặt mệt mỏi và trắng bệch nằm giữa ngổn ngang những mảnh vỡ, Thiên Ân mới chỉ thiếp đi được hơn một tiếng.
Một phần vì tác dụng của thuốc, một phần vì cô quá mệt mỏi khi phải gào thét quá nhiều.
Mái tóc đen tuyền xõa dài mềm mại trên gương mặt mệt mỏi, che đi những đường nét thanh tú của cô.
Dung quản gia khẽ đặt khay thức ăn xuống dưới đất, ngón tay vén nhẹ mái tóc xõa tung trên gương mặt cô xuống.
Trong lúc cô còn thiếp ngủ, bà nhanh nhẹn thu dọn trong gấp gáp những mảnh vỡ xung quanh cô, dẹp thành một đống xa tầm tay của cô.
_ Thiên Ân!
Dung quản gia khẽ khàng đánh thức cô, thanh âm run rẩy như cố kìm nén cảm xúc chợt vỡ òa ra.
Thiên Ân nằm im lìm, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng như làn gió thoảng.
Cổ chân bầm tím co lại, cánh tay khép chặt vào ngực, trong vô thức như tự bảo vệ bản thân.
Chiếc xích quá ngắn, không thể bế cố lên giường.
Nhớ lúc chiều Dung quản gia đã khẩn khoản nói với Tiểu Minh rằng hãy thả Thiên Ân ra, nhưng tên khốn nạn đó trước khi rời khỏi biệt thự còn trả lời bà với thái độ khinh khỉnh rằng bắt buộc phải dùng sợi xích như vậy, còn nói Tề tiên sinh không muốn Thiên Ân lại vô tình ngã từ trên cao xuống thêm một lần nữa!
Những mảnh vỡ được thu dọn cẩn thận.
Dung quản gia sợ rằng trong lúc hoảng loạn cô sẽ tự làm tổn thương mình.
Đêm nay bà sẽ ở đây, vừa tiện để chăm sóc cô, vừa tiện để canh chừng cô.
Dung quản gia tiến tới, ngồi cạnh Thiên Ân.
Bàn tay nhẹ nhàng chạm lên bờ vai gầy gầy của cô, khẽ lay nhẹ.
_ Thiên Ân! Dậy nào con!
Hơi thở vần đều đặn, mí mắt cô vẫn nhắm chặt lại không có chút nhúc nhích.
Dung quản gia nhẹ nhàng nhấc một chiếc gối trên giường, kê xuống đầu cho cô.
Chiếc chăn mỏng được bà tìm thấy trong tủ đựng đồ, thơm phức mùi nước xả vải nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Nhìn Thiên Ân nằm mê mệt trên nền đất lạnh, Dung quản gia xót xa chảy nước mắt.
Bà nhớ đến cuộc điện thoại tối nay cho Tề Yến Thanh...trước khi đi khỏi biệt thự, hắn đã dặn rằng mỗi tối đúng 7h bà phải gọi điện thông báo tình hình tại biệt thự cho hắn, thật chi tiết và cụ thể!
Ngày hôm nay và vừa gọi vừa khóc, trong tiếng nấc nghẹn kể ra những câu chuyện rời rạc.
Bà đem toàn bộ những uất ức trong ngày hôm nay nói ra, cả những bất đồng về cách hành xử của Tiểu Mình.
Nhưng đáp trả lại bà, chỉ là sự im lặng tuyệt đối từ phía Tề Yến Thanh.
Suốt cả cuộc điện thoại dài đến nóng bừng chiếc máy, chỉ có bà một mình độc thoại....Câu duy nhất hắn nói với bà trước khi cúp máy, chỉ đơn giản là:
“ Bảo cô ấy cố gắng thêm một chút nữa! ”
Dung quản gia thật sự không hiểu nổi Tề Yến Thanh.
Nếu như hắn nhìn thấy Thiên Ân lúc này, liệu có thấy đau đớn hay không?
_ Thiên Ân!
Nỗ lực kìm nén gọi cô dậy.
Cả ngày hôm nay Thiên Ân dã không ăn uống gì.
Bà sợ rằng cô sẽ kiệt sức.
Nhưng Thiên Ân vẫn thiêm thiếp không chút phản ứng.
Dung quản gia mím chặt môi lại.
Bà quay đầu đi, không muốn để những giọt nước mắt của mình đánh thức cô.
Phải rồi! Thiên Ân thích uống nhất là trà hoa cúc, bà phải xuống hãm cho cô một tách trà!
Tiếng đóng cửa rất nhẹ vang lên.
Không gian lập tức trở nên im lặng tuyệt đối...
Lúc này, mi mắt của Thiên Ân nhẹ nhàng mở ra, ánh mắt trong vắt sắc lạnh của cô nhìn về cánh cửa đóng kín...và rời đến đống mảnh sứ vụn vỡ.
Thân thể đau nhức khẽ nhúc nhích, khi ánh mắt vẫn cẩn trọng đề phòng cánh cửa đóng chặt kia.
Thiên Ân cẩn thận để không gây ra tiếng động khi di chuyển.
Tiếng xích sắt vang lên lạch cạch.
Thiên ân cắn chặt môi, cố gắng với tay tới đám mảnh chai ở phía xa.
Những ngón tay gầy gầy không cách nào với tới.
Thiên Ân cắn chặt răng lại, thân thể cố gắng nhích hơn về phía trước, và vòng sắt bắt đầu thít chặt hơn vào cổ chân cô.
Nỗi đau lại nhói lên, xuyên thẳng lên đỉnh đầu.
Mồ hôi toát đầm đìa trên gương mặt cô, Thiên Ân hít thở nặng nề, cố gắng rướn người hơn nữa, mặc kệ chiếc xích thít cổ chân cô đến tụ đỏ máu.
Một chút nữa thôi!
Tự cổ vũ trong tâm trí, ngón tay cô vươn tới mức run rẩy, và nỗi đau đến độ tái người hành hạ như muốn kéo nứt xương cô ra.
Khi đầu ngón tay chạm tới mảnh sứ lạnh, Thiên Ân nhanh chóng kéo nó ra và nắm chặt vào bàn tay mình.
Cơ thể nhanh chóng nhoài xuống và chốn vào trong chăn, bàn tay nắm chặt mảnh vỡ ấy, Thiên Ân hít vào một hơi lạnh, cổ họng khô khốc và khàn rát.
Đôi mắt nhìn xoáy về phía cánh cửa với tâm thế sẵn sàng chờ đợi....Cô biết chắc chắn sắp tới lúc rồi!
****
Tiểu Minh ngả người xuống ghế sau khi nốc cạn ly rượu đỏ.
Ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Khuất lão gia khi ông ta đang mải mê chơi đùa với một con chim sẻ đang nhảy nhót trong chiếc lồng mạ vàng.
Con chim bé nhỏ đập cánh và kêu lên ríu rít.
Ngón tay mập mạp của ông ta thò vào qua chấn song thưa, vừa huýt sáo vừa đùa bỡn dáng vẻ muốn vùng vẫy thoát khỏi tù túng của con chim nhỏ.
Tiểu Minh ngửa cổ ra phía sau, ánh mắt thoả mãn quan sát căn phòng đẹp đẽ được thiết kế hoàn toàn bằng gỗ sồi đỏ, thanh âm vang lên, không giấu nổi vẻ trầm trồ sau sự khinh khỉnh cố hữu.
_ Tên họ Tề này đúng là rất có mắt thẩm mĩ!
Khuất lão gia cười nhạt, ngón tay vẫn khều nhẹ con chim nhỏ trong lồng.
_ Nói về người sắp chết với chất giọng đó thì không hay đâu!
Tiểu Minh gật gật đầu, lười biếng đặt chiếc cốc sang bên cạnh, vừa vươn vai vừa thoả mãn nói tiếp.
_ Tình hình hắn ta ở Italia tệ lắm rồi! Theo như thông báo của chúng ta, những chi nhánh của hắn trên thế giới đều đã bị tổn thất nặng nề.
Giờ hắn co cụm lại Italia như một con chuột chui nhủi trong hang! Hoá ra Tề Yến Thanh cao cao tại thượng cũng chỉ có chút bản lĩnh này!
Khuất lão gia nghiêm mặt lại, quay về phía Tiểu Minh, lạnh giọng nói.
_ Không được chủ quan khinh địch! Tề Yến Thanh không phải là người có thể coi thường!
Khoảng khắc im lặng bao trùm khi Tiểu Minh mím chặt môi nhìn Khuất lão gia....giây lát sau, cả hai cha con ông ta cùng phá ra cười! Điệu cười khả ố muốn chói ráy.
Ngả người xuống ghế, Khuất lão gia vuốt vuốt gấu tay áo, thản nhiên nói.
_ Cho dù hắn có là Tề lão đại! Là chủ của Phi điểu thì hắn cũng chỉ là một tên vắt mũi chưa sạch! Suốt bao năm nay ta ở bên cạnh hắn, quay hắn như chong chóng mà hắn vẫn một mực kính trọng ta! Nghe hắn bàn chuyện tiêu diệt tổ chức B với ta bằng chất giọng nghiêm túc và khuôn mặt tự tin ấy, ta thật nín cười muốn nội thương!
Tiểu Minh cười khẩy, nghiêng người qua nhìn chiếc lồng mạ vàng.
Con chim sẻ kêu lên ồn ào và liên tục đập cánh.
_ Phải công nhận kế sách ly gián của cha thật sự hiệu quả! Mất Kính Hàm Tề Yến Thanh như mất đi cánh tay phải, làm sao một tay hắn quán xuyến toàn bộ các chi nhánh của tổ chức.
Chúng ta lại nhân cơ hội ào ạt tấn công! Cha! Hắn nằm chờ chết rồi! Tại sao chúng ta không nhân cơ hội này giết luôn đi!
_ Không!
Khuất lão gia lắc đầu.
Ánh nhìn nham hiểm cùng điệu cười lạnh lùng với thanh âm khàn đặc như tiếng máy khâu khô dầu vang lên.
_ Tiểu Minh! Con còn non tay lắm!
Khuất lão gia bước lại gần Tiểu Minh.
Ánh sáng mờ mờ trên cao không chiếu rọi hết được khuôn mặt hiểm độc của ông ta, chiếc bóng của ông ta in dài xuống thảm trải sàn.
_ Cái ta cần! Không phải là mạng của Tề Yến Thanh! Mà là tổ chức Phi điểu!
_ Ý cha là...?
Tiểu Minh thắc mắc hỏi lại, ánh nhìn ngờ vực hướng về phía Khuất lão gia khi ông ta nhếch mép cười.
_ Chúng ta đã đóng vở kịch này rồi! Thì đóng cho chót! Ta sẽ dồn hắn đến mức chết không được, sống cũng không xong! Sau đó...ta sẽ tung ra chiêu bài cuối cùng!
_ Tức là sao cha?
Khuất lão gia nhìn gương mặt ngây ra của Tiểu Minh.
Nụ cười nham hiểm hiện trên môi ông ta khiến cho chính con trai ông ta còn phải rùng mình.
_ Tức là khi đó, ta sẽ dùng con nhỏ Thiên Ân đó để ra điều kiện với hắn, ép....à không! Khuyên Tề Yến Thanh chuyển giao quyền quản lý Phi điểu lại cho ta! Và sau đó ta sẽ thề trả thù tổ chức B, thề sẽ bảo vệ chăm sóc người hắn yêu thương nhất suốt đời! Để hắn yên tâm ngậm cười nơi chín suối!
_ Trời ơi cha!
Tiểu Minh hét lên, nửa thán phục nửa ghê sợ.
_ Con thật sự kính sợ cha!
Khuất lão gia bật cười khùng khục.
Ông ta tiến đến phía chiếc ghế rộng, thủng thẳng ngồi xuống.
_ Ban đầu ta đã biết! Tổ chức B của ta không phải là đối thủ với Phi điểu của hắn! Vì thế ta đã lên kế hoạch này từ lâu.
Phải công nhận tổ chức Phi điểu trong tay Tề Yến Thanh đã lớn mạnh vượt bậc! Coi như hắn dọn cỗ cho chúng ta, chúng ta bên cạnh làm ngư ông đắc lợi!
_ Nhưng phải nói Tề Yến Thanh quá tin tưởng cha! Nếu như hắn biết cha chính là kẻ thù số 1 của mình, chắc hắn chết rồi cũng phải đứng tim mà chết lần nữa!
Tiểu Minh cười cợt, gương mặt lạnh lẽo nham hiểm hiện lên tia tà ác.
_ Thế nên con mới hiểu tại sao cha phải dẹp đường bằng cái chết của Kính Hàm! Nếu như còn hắn, chắc chắn kế hoạch của chúng ta sẽ không thành công!
_ Mưa dầm thấm lâu! Hahaha! Chỉ trách Kính Hàm quá trung thành! Lại bị vấy một chậu nước bẩn, chết chính dưới tay người hắn tôn thờ nhất! Chết không nhắm được mắt!
Khuất lão gia vẩy ngón tay như đuổi một con ruồi, thong thả lên tiếng.
Tiểu Minh ngả người ra ghế, nhẹ giọng trầm ngâm.
_ Thể nào....cha nhất định phải để cho con nhỏ Thiên Ân đó sống!
_ Con nhỏ đó là át chủ bài của ta! Nó phải sống! Tề Yến Thanh yêu nó như vậy! Chỉ cần có nó trong tay, ta muốn cái đầu của hắn, hắn cũng nguyện cắt xuống dâng cho ta!
Khuất lão gia nghiêm giọng, nhìn Tiểu Minh dặn dò.
_ Nhớ giữ cho con bé đó sống! Và nói với bọn thuộc hạ là đừng quá mạnh tay! Ta không muốn lúc nhận lại Phi điểu chỉ còn đống tro tàn! Người giết thoải mái, nhưng mọi thứ phải giữ nguyên vẹn! Quan trọng là phải làm cho chúng ta hoàn toàn trong sạch vô can! Chờ Tề Yến Thanh chuyển giao quyền quản lý cho ta thật êm thấm mới tiến hành thanh lọc! Rõ chưa!
_ Con đã rõ! Khuất lão đại! À....
Tiểu Minh liếc mắt, nhìn Khuất lão gia, nhẹ giọng hỏi.
_ Thế còn con nhỏ Ni Ni đang nhốt trong hầm, tính sao cha?
_ Con ăn hại đó!
Khuất lão gia lạnh giọng phun ra một câu như thể nhổ ra thứ gì đó dơ bẩn.
Ông ta gằn giọng bực tức.
_ Con chị nó còn được việc hơn! Ta vốn dĩ nghĩ rằng giữ nó lại để khi nó lớn lên, bản mặt giống con chị Phương Hồi của nó sẽ khiến cho Tề Yến Thanh và Kính Hàm tàn sát lẫn nhau! Ai ngờ cố công nghĩ cách tác hợp cho nó với Tề Yến Thanh cuối cùng không được tích sự gì! Tốn công ta nuôi báo cô bao nhiêu năm!
Tiểu Minh cười nhạt, Khuất lão gia quay đầu hỏi.
_ Con mẹ điên của nó, giải quyết xong chưa?
_ Sáng nay đã xong rồi! Một vụ tự tử bằng cách treo cổ, đơn giản và cổ điển! Không để lại dấu vết....Mà cũng không ai phí thời gian đi điều tra cái chết của một người điên trong viện tâm thần đâu!
Tiểu Minh nói, giọng nói khinh khỉnh và gương mặt tàn nhẫn đến ghê rợn.
Khuất lão gia cau may, giọng nói tàn độc phun ra như nọc rắn.
_ Tốt! Con mẹ điên đó ai mà biết lại sinh đôi hai đứa con gái! Con chị nó thì còn được việc, còn nó thì đúng là một đứa phế vật! Cho nó đi theo con mẹ điên và con chị của nó luôn đi!
_ Giết luôn ạ?
Mắt Tiểu Minh sáng lên sát khí, Khuất lão gia cau mày, nhăn trán xua đuổi.
_ Mang nó ra chỗ nào rồi làm gọn đi! Đừng làm ở đây tiếng gào thét ồn ào của nó trước khi chết sẽ làm váng đầu ta.
Sai đại đứa nào đi! Còn con mau về biệt thự đi! Coi chừng con nhỏ đó cho cẩn thận!
_ Vâng! Con rõ rồi ạ!
Tiểu Minh đứng dậy, bước ra khỏi cửa.
Khuất lão gia thở phào một hơi, ánh mắt lại nhìn con chim nhỏ trong lồng, chu môi huýt sáo...!
*****
_ Bước đi!
Tên đàn ông to như hộ pháp đẩy mạnh một cô gái bước đi.
Đôi chân trần nhỏ bé bước trên nền đá sắc bị cứa đến rớm máu.
Gương mặt đẫm mồ hôi và nước mắt.
Đôi mắt và miệng bị bịt kín bằng vải, máu đỏ còn thấm ra trên nền vải bẩn thỉu.
_ Quỳ xuống!
Bàn tay tàn nhẫn của tên vệ sĩ kéo giật cô bé lại.
Thân thể nhỏ bé mất đã ngã xuống nền đất, chiếc váy bị tốc cao lên, để lộ ra đôi chân trần mềm mại.
Cô bé co rúm lại, hai cánh tay bị trói gập sau lưng, và cho dù mắt không nhìn thấy, nhưng cô bé vẫn cảm nhận được ánh mắt thèm khát tởm lợm của gã đàn ông trước mặt.
Co chặt đôi chân lại, Ni Ni cuống quýt lùi ra sau.
Nhưng chưa lùi được ba bước, cổ chân cô đã bị một bàn tay túm lấy, kéo giật trở lại.
Thân thể mềm mại bị nghiến trên sỏi đá sắc lạnh đến tứa máu.
Ni Ni gào thét đau đớn với khuôn miệng bị bịt kín.
Cô gân cổ lên để hít thở, đầu óc quay cuồng vì ngạt, vì đau và vì sợ hãi!
Thanh âm d** đãng của tên khốn súc vật kề bên tai, cùng hơi thở đến mức muốn nôn mửa của hắn.
_ Đại tiểu thư! Không ngờ đến cái kết này cho mình đúng không? Mày chỉ là quân cờ trong kế hoạch của Khuất lão đại! Giờ hết giá trị lợi dụng, đây cũng là kết cục của mấy món hàng quá hạn mà thôi!
Ni Ni cố sức vùng vẫy, nhưng hai chân cô bị đôi tay to lớn kia tóm chặt lại.
Cô như con cá bị mắc cạn, không thể chạy thoát.
_ Mày cũng nên cảm thấy hạnh phúc...vì ít nhất mấy năm qua mày cũng được sống trong nhung lụa, không phải ở bên cạnh con mẹ điên của mày!
Bàn tay hắn sỗ sàng lướt trên bắp đùi mềm mại của Ni Ni.....Cho dù cô có cố sức vùng vẫy.
Nhưng trước mắt chỉ là một khoảng đen mù mịt, thanh âm thì bị nhét giẻ tắc nghẹn, cô tuyệt vọng chứng kiến cái chết đang tới gần.
_ Con m* nó! Da thịt đại tiểu thư có khác! Mềm mại quá!
Bắp đùi bị vuốt ve dấy lên sự tởm lợm trong cổ họng.
Ni Ni muốn nôn ra khi bàn tay ấy lướt lên cao hơn.
Cô hét lên, cố sức khép chặt đùi lại.
Phản ứng chối bỏ của cô làm cho tên bệnh hoạn kia hưng phấn.
Hắn cười hô hố và kéo giật cô lại, đè mạnh cô xuống.
_ Ngoan nào! Đại tiểu thư còn non nớt chưa biết đến mùi đàn ông đúng không? Vậy để anh đây làm cho em sướng trước khi chết! Sang thế giới bên kia cũng không nuối tiếc!
Ni Ni hét lên, cổ họng như bị đổ dầu nóng khi bàn tay kinh tởm đó lần lên tận vào bên trong.
Cô điên loạn vùng vẫy, đạp đá.....và bất ngờ gương mặt cô lĩnh trọn một phát tát nảy đom đóm mắt.
Cảm giác như hốc mắt và gò má muốn nổ tung.
Tai ù đi văng vẳng tiếng chửi rủa tục tằn.
_ Con m* mày! Đồ đ**m non! Vậy thì hôm nay ông đây sẽ làm cho mày thích tới chết!
Tuyệt vọng tới cùng cực! Ni Ni quẫy đạp điên loạn khi bàn tay kia nắm lấy cạp váy cô và xé mạnh....
Và rồi....tưởng như chỉ còn tiếng khóc lóc đau đớn tận cùng và tiếng cười khả ố của tên đốn mạt...thì bỗng nhiên một âm thanh rúng động vang lên, như phá tan tất cả.
ĐOÀNG!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...