Câu nói của Giai Kỳ giống như một ngọn lửa, thiêu rụi toàn bộ chút ít hi vọng ít ỏi còn sót lại của Quân Tường.
Anh điếng người trơ măt nhìn Giai Kỳ quay lưng bước vào trong xe, tàn nhẫn đóng cửa lại.
Sống mũi bỗng nhiên chua xót, khóe mắt cũng nóng đỏ lên như hun đốt.
Quân Tường bỗng nhiên nhớ lại những tháng ngày trước kia, khi Gia Kỳ vẫn còn yêu anh và yêu anh tha thiết.
Anh nhớ lại từng nụ cười, từng ánh mắt dịu dàng trong veo nhìn anh…nhớ lại những tháng ngày khi xưa, trong thế giới của cô chỉ có anh!
Gương mặt nhợt nhạt của Quân Tường in trên cửa kính chống đạn đen đặc.
Anh không thể nhìn vào bên trong xe, nơi mà Giai Kỳ đang ngồi tách biệt với thế giới điên loạn bên ngoài.
Và đột ngột trong giây phút không làm chủ được bản thân, Quân Tường như phát điên, lao về phía cửa xe muốn mở tung nó để lôi Giai Kỳ ra ngoài.
Nhưng ý định ấy làm sao có thể thực hiện, khi xung quanh Quân Tường vây kín đặc cảnh sát, phía trước mặt anh thì một loạt vệ sĩ của Lôi Triệt…hơn nữa đứng trước cửa xe của Giai Kỳ, chính là Lôi Triệt!
Bàn tay cứng như thép nguội của Lôi Triệt siết chặt lấy cổ tay của Quân Tường, ánh mắt sắc bén như một lưỡi lam, cứa vào sự sợ hãi run rẩy của anh…
Quân Tường mở to mắt, kinh hoàng nhìn Lôi Triệt.
Hình ảnh lúc này giống hệt như hình ảnh một con thỏ nằm trong móng vuốt của chim ưng.
Đôi mắt tàn nhẫn của hắn cao ngạo xoáy thẳng vào trong tròng mắt run sợ của Quân Tường.
Giống như một kẻ độc tài đang thưởng thức nỗi kinh hoàng tuyệt vọng của nạn nhân trong tay...!
_ Tất cả...đều là tại anh! ĐỀU LÀ TẠI ANH! LÀ TẠI ANH!
Quân Tường gầm lên, giống như một con thú bị thương lao về phía Lôi Triệt.
Nhưng cơ thể cao lớn mạnh mẽ của Lôi Triệt chỉ lùi về phía sau một chút, lập tức toàn bộ những tên vệ sĩ của hắn lồng lên lao về phía Quân Tường, chặn đứng hắn lại.
Cảnh sát ở phía sau cũng vội vã giữ chặt Quân Tường lại, không cho hắn cùng quẫy...!
_ Anh Hà! Đề nghị anh không được manh động! Nếu không chúng tôi sẽ buộc phải bắt giữ!
Cảnh sát Triều Văn vội vã ra lệnh cho cảnh sát dẫn Quân Tường về phía xe cảnh sát! Quân Tường cùng quẫy như một con thú bị trói, giữa những đôi tay giữ chặt cơ thể mình, vừa đi vừa gào thét...!
_ LÔI TRIỆT! TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG THA CHO ANH! TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ CHO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI BIẾT BỘ MẶT THÂM ĐỘC CỦA ANH! LÔI TRIỆT! ANH LÀ MỘT TÊN ĐỘC ĐỊA! MỘT KẺ HIỂM ÁC! MỘT TÊN BẠC NHÂN BẠC NGHĨA! LÔI...!
Đám phóng viên bu kín đen đặc như kiến, đoạn đường dẫn giải Quân Tường từ trang viên của Hà gia ra xe cũng là cả một “cuộc chiến” ác liệt giữa một bên là phía cảnh sát hối hả, còn một bên là phóng viên nhao nhao săn tin như kiến chạy mưa rào.
Tiếng gào thét của Quân Tường nín bặt lại khi những người cảnh sát tống anh vào trong xe tuần cảnh.
Tiếng còi hiệu vang lên náo động, chiếc xe ì ì lăn bánh qua dòng người đen đặc, vất vả chầm chậm lăn bánh ra đường lớn...!
Ánh mắt của Lôi Triệt điềm tĩnh nhìn theo chiếc xe tuần cảnh, gương mặt cao ngạo của hắn chẳng bộc lộ bất kì cảm xúc nào rõ rệt, chỉ như một bức tượng đồng vững chắc đứng chắn cho Giai Kỳ, giữa một vòng vây vệ sĩ.
Hắn giống như một kẻ độc tài cao ngạo lạnh lùng, từ từ tận hưởng mùi vị chiến thắng đang trào dâng trong huyết quản.
Quân Tường bị cảnh sát dẫn đi mất, miếng mồi ngon cũng không còn.
Đám phóng viên thì lại làm sao chịu ra về tay trắng...Thế là một nửa lao về phía Lôi Triệt, một nửa lao về phía Hà gia.
Ánh đèn flash dữ dội nhằm về hắn.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng nheo lại, bàn tay đeo găng sang trọng vươn lên che những ánh chớp loang loáng.
Chiếc đồng hồ nạm kim cương lấp lánh phản sáng trên vải áo dạ cashmere.
_ LÔI TIÊN SINH! XIN NGÀI CHO BIẾT Ý KIẾN CỦA MÌNH VỀ BÊ BỐI TAI TIẾNG CỦA ÔNG HÀ QUÂN TƯỜNG?
_ VỪA NÃY ÔNG TƯỜNG NÓI NHỮNG LỜI NHƯ THẾ LÀ Ý GÌ THƯA NGÀI?
_ XIN HỎI NGÀI NHIẾP PHONG LUẬT SƯ ĐẠI ĐIỆN BÊN NGÀI SẼ ĐỨNG RA BÀO CHỮA CHO HÀ THIẾU GIA, CŨNG CHÍNH LÀ EM HỌ CỦA NGÀI CHỨ?
_ XIN NGÀI CHO BIẾT TƯƠNG LAI CỦA TẬP ĐOÀN HÀ THỊ SẼ THẾ NÀO? TẬP ĐOÀN HÀ THỊ HIỆN TẠI ĐANG LIÊN KẾT VỚI TẬP ĐOÀN CỦA NGÀI VỚI DỰ ÁN BỆNH VIỆN ĐÌNH ĐÁM! LIỆU ĐÂY SẼ LÀ DẤU CHẤM HẾT CHO TẬP ĐOÀN HÀ THỊ VÀ NGÀI SẼ THÂU TÓM NÓ?
Tất cả mọi phóng viên đều hỏi những câu hỏi quá mức tọc mạch về sự nghiệp, thậm chí về cả đời tư cá nhân của Lôi Triệt.
Nhưng tuyệt nhiên không có một người nào dám động tới Giai Kỳ, cho dù trong kịch bản còn kịch tính hơn cả phim này, cô chính là người giữ vị trí quan trọng nhất.
Giai Kỳ là bạn gái của Hà Quân Tường, sau đó Lôi Triệt bằng mọi thủ đoạn giật cô khỏi Quân Tường, sau đó thì lại phát hiện ra, Quân Tường chính là kẻ gây ra tai nạn cho cha mẹ cô...Và Quân Tường là em họ của Lôi Triệt!
Còn kịch bản nào có thể trớ trêu hơn không?
Nhưng bài học đắt giá của phóng viên Nhan Anh vẫn còn trước mắt, nên cho dù khát tin thế nào, bọn họ cũng chẳng dại gì động vào Giai Kỳ ngay trước mặt Lôi Triệt.
Bọn họ cũng đủ thông minh để hiểu rằng, động tới Lôi Triệt thì có thể ra về nguyên vẹn...Nhưng nếu như động đến Giai Kỳ trước mặt hắn, thì...không chắc!
Khóe miệng của Lôi Triệt nhếch lên một nụ cười nhạt.
Hắn lừng lững như một vị đế vương, bình thản trước toàn bộ những câu hỏi bủa vây.
Phía trước mặt hắn, cảnh sát vô cùng vất vả để cản những người phóng viên đang muốn phá nát điền trang của Hà gia...!
_ Bảo vệ Giai nhi cẩn thận!
Hắn chỉ trầm giọng nói như vậy, bàn tay hắn đút vào túi quần, ung dung bước về phía Hà lão gia và Ha phu nhân đang hoảng loạn.
Dáng người cao lớn, bước chân tự tin tràn đầy vẻ tiêu sái ung dung tự tại.
Lôi Triệt chậm rãi bước tới, giống như một ác ma đang tiến đến hút linh hồn của những nạn nhân xấu số đã không may bị ghi tên vào bản danh sách tử thần.
Hà lão gia nhìn thấy Lôi Triệt, gương mặt đã trắng bệch giờ cắt không còn một giọt máu.
Đám vệ sĩ chặn đường những tên phóng viên quá khích, còn Lôi Triệt thì chỉ ung dung bước qua.
Cảnh sát nhìn thấy hắn cũng không dám cản, còn tránh đường cho hắn đi vào.
_ Triệt nhi!
Hà lão gia vội vàng lên tiếng khi thấy hắn lách qua biển người phía trước bước vào.
Bàn tay ông siết chặt vào nhau, run rẩy nói với hắn.
_ Cơ sự đã tới nước này! Quân Tường lúc đó còn trẻ người non dạ! Con có thể nể mặt hai người già bọn ta, nói với Giai Kỳ đừng truy cứu được không? Niệm tình ta và dì con đã luôn yêu thương chăm sóc con bé.
Mấy năm qua Hà gia đối xử với Giai Kỳ không tệ! Chúng ta cũng là thay cha mẹ con bé, chuộc lại lỗi lầm…!
_ Các người làm những điều đó vì chính các người, chứ đâu đối xử tốt với cô ấy đến thế?
Lôi Triệt lạnh giọng nói, ánh mắt có phần tàn nhẫn của hắn ghim thẳng về phía Hà lão gia và Hà phu nhân đang chết lặng, trong đôi mắt chỉ còn sự kinh hoàng.
_ Ngoài này ồn ã! Chúng ta có thể vào trong nói chuyện được không? Có một số chuyện tôi muốn nói với hai người.
Bao gồm cả cái chết, của ba mẹ tôi!
*****
Lôi Triệt bình thản bước tới chiếc ghế da sang trọng giữa phòng khách, chẳng cần đợi Hà gia mời, đường hoàng ngồi xuống, như thể hắn chính là chủ sở hữu của căn biệt thự này vậy!
Hà lão gia và Hà phu nhân đứng bên cạnh, khép nép như chuột gặp mèo, nhìn Lôi Triệt mỉm cười nhàn nhạt, gương mặt ngoài sự lạnh lẽo, còn biểu đạt một vẻ bí hiểm không kém.
_ Triệt nhi….về chuyện ba mẹ cháu chúng ta thật sự không hề liên quan!
Hà lão gia là người đầu tiên phá vỡ thế im lặng, ông vội vã hướng về phía Lôi Triệt, gấp gáp nói.
_ Ông bà nghĩ tôi ngu đến mức thực sự tin rằng ông bà vô can sao?
Lôi Triệt gác chân lên nhau, ngả lưng ra ghế nhàn nhạt hỏi.
_ Triệt nhi! Dượng cháu nói đúng! Chúng ta thực sự vô can mà!
Hà phu nhân nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào thốt lên với Lôi Triệt.
Nhưng đáp trả lại sự đau khổ vật vã ấy, Lôi Triệt chỉ ung dung cười nhạt, thong thả trả lời.
_ Ông bà biết tại sao tôi lại giả vờ bỏ qua chuyện cũ, còn hợp tác làm ăn với Hà gia không?
Hà lão gia và Hà phu nhân nhìn nhau, mặt mũi tái xanh tái mét…
_ Bởi vì nếu như vừa mới trở về, lại thẳng căng triệt hạ ông bà thì quả thật là quá nhàm chán, chẳng chút thú vị.
Tôi thích cảm giác con mồi của mình bị lùa vào trong một vòng tròn, quần cho nó mệt lả, đến khi nó không còn sức lực nữa, tự sinh tự diệt.
Cảm giác chứng kiến cả quá trình con mồi bị hành hạ ấy, so với việc ngấu nghiến cắn xé, nó thỏa mãn hơn nhiều!
Hà lão gia và Hà phu nhân há hốc miệng nhìn Lôi Triệt, hắn liếm khẽ môi mình, nhún vai hít vào một hơi dài…
_ Với cả, nếu như chỉ truy cứu chuyện bố mẹ tôi năm xưa, thì cũng chỉ cùng lắm lôi được ông bà ra chịu tội.
Nhưng vụ án cũng đã hết hạn tố tụng, bây giờ có trình được bằng chứng ông bà giết hại bố mẹ tôi ra, thì cũng chẳng còn giá trị gì nữa! Hủy hoại danh tiếng ư? Với lũ người bán linh hồn cho quỷ như chúng ta, thì mấy trò chẳng chút ảnh hưởng!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh tới mức khiến cho Hà lão gia và Hà phu nhân không ngừng run rẩy…
_ Tôi muốn cả nhà ông bà! Cả ông, cả bà và cả thằng con trai yêu quý của ông bà cũng phải trả giá cho những gì mà ông bà đã làm!
Lôi Triệt gằn giọng lại, ánh mắt sắc bén ghim sâu vào gương mặt trắng bệch của Hà lão gia, rồi hắn ung dung đứng dậy, mạnh mẽ uy lực, đầy áp chế khiến đối phương bủn rủn chân tay.
_ Đầu tiên tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản sẽ làm cho ông bà tán gia bại sản, sau đó tôi sẽ cho ông bà và thằng con trai đó đi tù vì tội làm thất thoát tiền đầu tư của nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng! Nhưng nói thật là tôi cũng có chút áy náy, dù sao bệnh viện xây ra cũng là để cứu người! Và hơn nữa nói thật, tôi cũng không muốn phá tập đoàn Hà gia! Nó tiền thân là tập đoàn tâm huyết của bố mẹ tôi, và là người làm kinh doanh, tôi nhìn ra được tiềm năng quá lớn của nó! Phá đi thì đáng tiếc!
_ May mắn sao thằng con trai của ông bà lại phạm phải một sai lầm chết người! Gây tai nạn rồi bỏ trốn! Làm giả hiện trường để làm sai lệch kết quả điều tra! Làm giả chứng cứ! Ông bà thì bao che không tố giác tội phạm! Ngày hôm nay đều là nghiệt quả ông bà gây ra, tôi không tốn một giọt mồ hôi!
_ Lôi Triệt…!
Hà phu nhân thảng thốt lắc đầu, nghẹn uất lên tiếng.
_ Không ngờ mày lại có thể độc ác đến thế!
_ Độc ác?
Lôi Triệt nhướn mày, lạnh giọng hỏi lại, khí thế áp bức đến mức khiến máu trong người Hà phu nhân lạnh ngắt đi…
_ Tôi sẽ cho bà biết, tôi còn có thể độc ác đến mức độ nào! Tôi sẽ cho ông bà nếm trải thử cảm giác, nhìn thấy người thân yêu của mình bị giết mà lực bất tòng tâm! Thằng con trai của ông bà, tôi sẽ dùng mọi cách để nó phải ra pháp trường!
_ MÀY ĐIÊN RỒI! MÀY ĐIÊN RỒI! NÓ LÀ EM HỌ MÀY MÀ THẰNG MÁU LẠNH!
Hà phu nhân gần như phát khùng lên, chẳng còn suy nghĩ gì nữa, lập tức điên loạn mà lao về phía Lôi Triệt.
Nhưng bà chưa kịp túm được cổ áo của hắn, thì bàn tay Lôi Triệt đã vươn tới bóp chặt lấy cổ tay của Hà phu nhân, và thít chặt lấy nó bằng những ngón tay cứng như gọng kìm của mình.
Ánh mắt hắn ẩn một tia nhìn tàn nhẫn, vẻ khát máu dâng lên trong lòng mắt đen thẫm như bóng đêm của Lôi Triệt, và hắn siết những ngón tay lại…
_ Á Á Á!
Hà phu nhân gào lên vì cơn nhức buốt đột ngột xộc tới, đầu gối lập tức nhũn ra khụy xuống đất, quỳ trước dáng vẻ cao ngạo tàn nhẫn của Lôi Triệt.
Bàn tay hắn càng lúc bóp càng chặt, không một chút lưu tình.
_ Triệt nhi! Con đừng làm như vậy! Đấy là dì của con!
Hà lão gia lập tức xông tới, ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt như một tia X lướt qua gương mặt trắng bệch của ông….
_ Tôi vốn dĩ muốn mụ ta sống để chứng kiến đứa con duy nhất của mụ ta chết thế nào! Nhưng nếu như mụ ta đã vội đi gặp Diêm Vương như vậy, thì tôi tiễn mụ ta một đoạn đường!
Lôi Triệt nhún vai thong thả nói, và bàn tay của hắn thọc vào áo khoác, lôi ra khẩu CZ 75B uy quyền của hắn, chĩa thẳng vào đầu Hà phu nhân, lên đạ.
Tiếng đạn lên nòng vang lên sắc lạnh, khiến cho gương mặt của Hà phu nhân lập tức trắng bệch đi, tiếng gào thét cũng lập tức ngưng bặt lại, chết lặng và hãi hùng khi họng súng lạnh ngắt dí vào trán mình!
_ TRIỆT NHI! TRIỆT NHI! TA XIN CON!
PHỊCH!
Đầu gối của Hà lão gia quỵ gập xuống đất, ngay bên cạnh vợ mình cùng tiếng khóc cầu xin van vỉ thảm thiết nghẹn lên.
Lôi Triệt liếc ánh mắt sắc lạnh về phía Hà lão gia, khi bàn tay hắn vẫn bóp chặt lấy cổ tay của Hà phu nhân, và họng súng của hắn vẫn dí chặt lên trán của Hà phu nhân.
Và không biết với nỗ lực nào trong ánh mắt hắn, mà Lôi Triệt lại không siết cò?
_ ĐẤY LÀ DÌ CỦA CON! QUÂN TƯỜNG LÀ EM CỦA CON MÀ! HỌ LÀ GIA ĐÌNH CỦA CON!
_ Gia đình?
Tiếng cười nhàn nhạt của Lôi Triệt vang lên, cùng ánh mắt chẳng có gì ngoài sự chết chóc, như ánh nhìn tàn nhẫn của tử thần ấy…
_ Đáng lẽ ông bà nên nghĩ về hai chữ này trước khi quyết định giết chết cha mẹ tôi vào cái đêm ấy, cách đây 24 năm!
_ CHÚNG TA KHÔNG GIẾT ANH CHỊ LÔI! CHÚNG TA KHÔNG GIẾT CHA MẸ CON!
Hà lão gia gào lên với Lôi Triệt.
Bàn tay ông giữ chặt lấy Hà phu nhân đang sợ tới mức khóc không thành tiếng.
Họng súng lạnh lùng vẫn dí sát vào đầu bà, Lôi Triệt trầm lặng và gai góc, chẳng hề lên tiếng, sau tiếng hét của ông, tất cả đột nhiên rơi vào trầm lặng…
Rồi một nụ cười nhạt nhếch lên, hắn thủng thẳng trả lời.
_ Tự tay giết thì không! Nhưng bán đứng cha mẹ tôi, thì có!
Hà lão gia sợ đến mức lưỡi cũng tê cóng, đường hàm của Lôi Triệt gồng quá mức, khiến hắn trở nên thật dữ tợn.
Bàn tay đang cầm súng của hắn run lên, không hiểu là vì tức giận, hay vì cố gắng kiềm chế để không siết cò súng?
_ Cha mẹ tôi tin tưởng ông bà đến vậy! Ngay cả mật khẩu cổng nhà chúng tôi, cũng nói cho ông bà biết! Cuối cùng thì lại bị chính những người mình thân tín nhất bán đứng mình cho kẻ thù!
_ Chúng ta không…..
Hà lão gia hốt hoảng chống chế, đột nhiên ánh mắt của Lôi Triệt dữ dội điên cuồng, và ngón tay của hắn siết chặt lấy cò súng….
CẠCH!
Một tiếng động sắc lạnh vang lên, Hà phu nhân rú lên như một con thú bị đâm trúng, ôm vội lấy đầu mình, còn Hà lão gia thì vội vã lao tới, kinh hoàng khi cò súng của Lôi Triệt siết lại…
Nhưng….chẳng có gì xảy ra cả!
Không có máu! Không có mùi thịt cháy! Và lẽ ra chiếc áo dạ cashmere sang trọng của hắn phải dính đầy máu và dịch não của Hà phu nhân, thì vẫn sạch sẽ và tinh tươm như vừa lôi ra từ cửa hàng!
Ánh mắt của Lôi Triệt giống như một tia X, xoáy và gương mặt đỏ lựng vì sốc của Hà lão gia, rồi đủng đỉnh lướt sang Hà phu nhân đang tái mét mặt, chân tay rụng rời, hồn lìa khỏi xác…
Hắn thu súng lại, điềm đạm và lịch lãm nhét khẩu súng lại vào trong người, thong thả lên tiếng.
_ Hôm nay tôi không muốn người mình bị dính bẩn! Giai nhi dạo này không khỏe, không chịu nổi mùi máu tanh! Ông bà nên cảm ơn em ấy, cho đến cả khi căm ghét ông bà đến tận xương tủy, thì em ấy cũng vừa cứu bà một mạng!
Rồi hắn quay người bước ra phía cửa, phong thái ung dung tự tại, không một lần để ý đến Hà lão gia và Hà phu nhân chết sững dươi chân…Trước khi bỏ đi, hắn còn không quên bỏ lại một câu…
_ Thằng con trai ông bà, nó sẽ chết sớm thôi! Hoặc là ra pháp trường, hoặc là trong một cuộc ẩu đả nào đó trong nhà tù, có một tên tù nhân đâm nhầm vào nó chẳng hạn.
Khi ông bà nhận xác nó xong, và khi tôi cảm thấy ông bà đã sống đủ để cảm nhận hết đau đớn, tôi sẽ cho ông bà đoàn tụ với nó!
_ Và nói với Độc nhãn…Hắn cứ chuẩn bị đi! Tôi sẽ tới gặp hắn sớm thôi!
Và hắt phẩy tay, đường hoàng đĩnh đạc rời khỏi căn biệt thự, trước ánh mắt tê dại của Hà lão gia…
_ ÔNG NGHE THẤY CHƯA? ÔNG LÀM GÌ ĐI! NÓ SẼ GIẾT CHẾT CON CHÚNG TA! SAU ĐÓ SẼ GIẾT CHÚNG TA!
Hà phu nhân hoảng loạn tóm lấy cổ áo chồng mình điên cuồng lay dứt.
Hà lão gia thì giống như chết lặng nhìn theo bóng dáng của Lôi Triệt…Hóa ra từ trước đến giờ, toàn bộ đều đã nằm trong kế hoạch của hắn! Hóa ra hắn đã chuẩn bị mọi thứ cho ngày phán quyết hôm nay! Còn Hà gia chỉ là con cừu được chăn dắt, trước khi cho lên bàn tế lễ của quỷ!
Bao nhiêu năm lăn lộn thương trường, tới mức bạc tóc.
Biết bao nhiêu tập đoàn, bao nhiêu đối thủ, bao nhiêu quan chức quyền lực áp chế muốn lật đổ, vậy mà Hà gia vẫn trụ vững…Không ngờ lại thua dưới tay một người còn trẻ như Lôi Triệt, trong một thời gian quá ngắn!
Sự nghiệp thì tiêu tan!
Giờ đến mạng…cũng không còn!
Siết chặt tay lại, thanh âm run rẩy vang lên như thể cố gắng níu giữ chút hi vọng dù là mong manh nhất…
_ Tường nhi…cố lên con! Chỉ cần ráng thêm chút nữa! Chúng ta sẽ thoát thôi!
****
Cả nhà tuần mới vui vẻ ❤️
VOTE và FOLLOW TÀI KHOẢN CHO KỲ KỲ NHA ❤️
Tiktok: p.thaoo0813.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...