Chiếc phân khối lớn của Giai Kỳ gầm lên như một con quái vật khi Ngô Lỗi vít ga lao về phía đường lớn, đuổi theo chiếc đua đang xé gió lao về phía trước.
Gió tát vào mặt làm mắt anh cay xè, Ngô Lỗi bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã bỏ lại chiếc mũ bảo hiểm…nhưng lúc đó thời gian quá gấp, anh không thể dừng lại dù chỉ là một phút, dù chỉ là để cài quai mũ.
Gió thổi qua tóc, gáy anh lạnh buốt và Ngô Lỗ sởn da gà vì tốc độ cao.
Cùng một tốc độ, nhưng cảm giác ngồi trong xe ô tô và khi lái xe máy hoàn toàn khác biệt, so với việc ngồi sau vô lăng trong những tấm kính chắc chắn, thì cảm giác rạp người trên thân xe cứng nhắc, gió lạnh buốt tát vào thân hình và tiếng ù ù bên tai là một điều hoàn toàn bất khả so sánh!
Chiếc moto của tên sát thủ ngay phía trước, hộp đựng súng bắn tỉa của hắn được đeo ngay đằng sau vai.
Chiếc mũ bảo hiểm trùm kín mặt che dấu danh tính, chiếc xe luồn lách qua những đoạn đường hẹp, chứng tỏ tên sát thủ đã dày công quan sát nơi đây trước khi ra tay.
Tiếng gầm rú của hai chiếc xe đuổi nhau với tốc độ cao vang lên chói tai, cổ tay của anh kéo lên một nhịp nữa, tiếng nẹt pô ầm ầm như sấm dậy và chiếc xe lao lên phía trước…
Ngay chính lúc này, tên sát thủ tò tay vào trong áo khoác, rút ra một khẩu súng ngắn….và đột ngột quay phắt lại…
Họng súng đen ngòm chĩa về phía Ngô Lỗi, và tên sát thủ đó không một chút khoan nhượn, tàn nhẫn nổ súng.
ĐOÀNG!
Tiếng súng nổ chát chúa vang lên, Ngô Lỗi nhanh như cắt, bẻ tay lái, chiếc xe phân khối lớn đánh võng một cách điệu nghệ để tránh đường đạn trong gang tấc…!
_ Ngày hôm nay tao nghe đủ tiếng súng rồi đấy! Thằng khốn!
Ngô Lỗi gầm gừ trong cổ họng, như một con sói giận dữ.
Ánh mắt anh sáng rực lên tia điên cuồng khi tên sát thủ một lần nữa quay người, họng súng một lần nữa ghim thẳng vào ngực Ngô Lỗi, và bóp cò..
ĐOÀNG!
Ngô Lỗi bẻ gập chiếc phân khối lấn xuống, những chi tiết sắc cạnh quẹt xuống đường tóe lửa, mùi khói khét cùng những tia lửa bắn lên như pháo hoa…Hàm răng của Ngô Lỗi cắn chặt vào môi đến mức bật cả máu, đường đạn chỉ cách gò má của Ngô Lỗi chỉ trong gang tấc…
_ CON M* MÀY!
Ngô Lỗi giận giữ gầm lên trong cổ họng, và bàn tay anh thọc vào trong áo khoác, rút ra một khẩu súng lục.
Chiếc xe phân khối lớn rạp xuống đường như những cảnh phim hành động đấu súng thường thấy trên phim Mỹ.
Một tay Ngô Lỗi giữ chặt lấy tay ga, mồ hôi túa ra và gió quất vào làn da anh lạnh ngắt, tai anh ù đi không thể nghe thấy gì ngoài tiếng máy xe nổ điên cuồng, và tiếng gió rít gào…
Họng súng của Ngô Lỗi hướng về phía lốp xe phía sau của tên sát thủ…và anh siết cò..
ĐOÀNG!
KÉTTTTT!!!
RẦMMMM!!!
Lốp xe nổ như một trái bom cỡ nhỏ, chiếc xe của tên sát thủ mất lái đổ rập xuống đường, tạo ra một tiếng động chát chúa.
Tên sát thủ ngã văng xuống đường, chiếc xe trượt về phía trước, mài một đường tóe lửa trên mặt đường cát sỏi, bánh xe chỏng ngược trên không trung quay tít mù, và mùi xăng chảy xuống đường khét đặc…
Ngô Lỗi quay chiếc xe của Giai Kỳ về phía sau, nhanh chóng nhảy xuống.
Tên sát thủ lồm cồm bò dậy, bàn tay xây xước với ngón tay út gẫy dập của hắt run rẩy đau đớn…nhưng hắn vẫn giữ chặt khẩu súng trong tay, bàn chân trẹo cố gắng lết về phía sau.
Thân thể bầm dập thương tích vì cú va chạm quá mạnh…hắn quay người run rẩy, chĩa súng về phía Ngô Lỗi.
Một tiếng vút xé gió vang lên khi đôi chân của Ngô Lỗi đá mạnh bàn tay dập nát của tên sát thủ.
Cú đá rất mạnh, làm hắn thét lên đau đớn và ngã vật xuống đất, khẩu súng văng ra phía xa…
Ngô Lỗi khụy chân xuống đè đầu gối lên ngực của tên sát thủ, bàn tay anh không khoan nhượng, không thương xót, tìm đến chỗ cẳng chân dập nát của hắn, dùng sức bấu chặt lấy…
_ Á Á Á!!!
Tiếng hét đau đớn như một con chó trúng thương vọng qua chiếc mũ bảo hiểm nghe ồ ồ.
Ngô Lỗi gần như giật tung quai mũ ra khỏi cằm hắn, và lột chiếc mũ bảo hiểm xuống đất.
Một gương mặt bê bết máu, tóc tai dính máu bết chặt vào trán.
Gương mặt hắn sưng húp lên vì va đập, một ngụm máu chảy xuống từ khóe môi tàn tạ…
Bàn tay Ngô Lỗi lần nữa bóp chặt lấy chỗ vết thương, khiến tên sát thủ đau đớn quằn quại.
Ánh mắt dữ dội của Ngô Lỗi xoáy sâu vào gương mặt bầm dập ấy, gằn giọng nghiến răng hỏi.
_ Ai sai mày tới?
Tên sát thủ ngậm chặt đôi môi bầm dập, nhất định không chịu nói…
Ngô Lỗi giật mạnh ống súng bắn tỉa của hắn, vứt sang một bên.
Tiếng kim loại va đập mạnh kêu loang xoảng…
_ Tao hỏi lần nữa! Ai – sai – mày – tới?
Thanh âm khàn đặc như có lửa, ánh mắt xanh biếc ngày thường luôn dịu dàng thân thiện giờ trở nên dữ dội sắc lạnh, giống như một tia X chiếu thẳng vào gương mặt của hắn…
Máu đổ xối xả trên gương mặt bầm dập, tên sát thủ nuốt khan, đôi mắt mờ mịt như có dấu hiệu sắp ngất, cơ thể hắn bỗng nhiên lên cơn co giật…
Nhìn tên sát thủ trước mặt, tính người trong Ngô Lỗi không thể không lên tiếng…Cắn răng, bàn tay anh buông lỏng chỗ vết thương há toác miệng của hắn ra, và đầu gối anh nhấc lên khỏi ngực hắn…
Nhưng tất cả…chỉ cần có thế!
Tên sát thủ chỉ đợi cho Ngô Lỗi rủ lòng thương…Ánh mắt hắn lập tức trở nên tàn nhẫn và hắn vùng dậy, đẩy ngã Ngô Lỗi xuống.
Bàn tay hắn rất nhanh, rút từ trong cơ thể ra một con dao sắc bén, loại dao chuyên dụng cho quân đội Mỹ, lưỡi dao sáng loáng vung lên, nhằm đúng con ngươi của Ngô Lỗi đâm xuống…
Bàn tay Ngô Lỗi vươn lên, nhanh nhẹn và mạnh mẽ giữ chặt lấy cổ tay của tên sát thủ, lưỡi dao sáng loáng găm càng lúc càng gần con ngươi của anh.
Tên sát thủ giống như đã nổi điên rồi, và hắn khỏe khủng khiếp, mặc cho máu liên tục túa ra trên đỉnh đầu hắn, chẩy thấm cả đám tóc bết chặt máu, qua gương mặt nhăn nhóm cùng khuôn miệng nhệch ra một cách điên loạn…
Giọng nói ồ ồ gầm lên một câu tiếng Nhật ầm ĩ…
_ 死ぬ ( SHINU)!!!!*
Hắn gầm lên, dùng hết sức đẩy con dao xuống.
Ngay khoảng khắc Ngô Lỗi nghĩ rằng lưỡi dao sắp sửa ghim thẳng vào mắt anh, thì đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Ngô Lỗi bất ngờ vang lên.
Âm thanh làm tên sát thủ bất ngờ, con dao dừng lại trong tích tắc…và thế là quá đủ!
Ngô Lỗi vùng dậy như một con báo, bàn tay anh bẻ mạnh con dao ngược lại, đầu gối anh thúc mạnh lên lưng gã sát thủ và cơ thể anh vùng dậy…
Ngô Lỗi đè mạnh tên sát thủ xuống dưới đất, tiếng chuông điện thoại vẫn reo lên inh ỏi…Bàn tay anh làm một động tác khóa điệu nghệ, và mũi dao hướng thẳng về phía bả vai của hắn…
Đó là cả một cuộc đấu sức căng như dây đàn.
Ngô Lỗi gồng hết cơ bắp để đẩy mũi dao xuống, còn tên sát thủ thì cắn răng cắn lợi để cản mũi dao lại…
Ánh mắt anh vằn lên, máu nóng chảy rần rật trong huyết quản và Ngô Lỗi vung tay, đập mạnh vào cổ tay đang nắm con dao của mình.
Lực đập rất mạnh, tên sát thủ không còn sức để chống đỡ, con dao găm xuống, mạnh mẽ cắm phậm vào bả vai của hắn…
Máu đỏ lênh láng xối xả tuôn ra, Ngô Lỗi lần nữa đập mạnh vào bàn tay mình, cho con dao đâm càng lúc càng sâu…
Tiếng kêu đầy đau đớn của hắn vang lên, tên sát thủ nằm thẳng trên đường với con dao trên bả vai, máu đỏ chảy ướt thành một vũng….
Ngô Lỗi thở hổn hển, anh loạng choạng đứng dậy, bàn tay run run thò vào trong vạt áo, lôi ra chiếc điện thoại…
Anh nhìn vào màn hình đã bị vỡ sau trận chiến, một dòng tin nhắn nhỏ hiện lên…
“Cám ơn anh vì buổi tối qua! Lúc nào anh rảnh em mời anh ăn cơm nhé!
Vi Cầm”
Nụ cười dịu dàng hiện trên môi anh, Ngô Lỗi nhìn vào dòng tin nhắn, nhẹ giọng nói.
_Cám ơn cô bé! Em vừa cứu anh một mạng đấy!
Bước chân anh bước về phía tên sát thủ nằm thẳng như xác chết, Ngô Lỗi thò tay vào trong áo da của hắn lục lọi và lôi ra một chiếc điện thoại.
Chiếc điện thoại cài mã vân tay, anh lừ mắt nhìn hắn, và đế giày của anh đạp lên bàn tay xây xước của tên sát thủ.
_ Á Á Á!
Hắn la hét vì đau đớn, nhưng Ngô Lỗi chẳng thèm để ý…Anh chỉ bị lừa một lần thôi!
Ấn ngón tay cái của hắn vào màn hình điện thoại, hình nền sáng bừng lên – hình ảnh một con chó con đang chơi với quả bóng…
Ánh mắt anh có chút phức tạp khi ngón tay anh lướt nhanh qua mục nhật kí cuộc gọi và phần tin nhắn…
Đột nhiên một tia kinh hãi hiện ra trên mắt anh khi anh nhìn thấy số điện thoại gần nhất gọi điện cho tên sát thủ hiện trên màn hình…
****
Lôi Triệt ôm chặt lấy Giai Kỳ, cơ thể to lớn của hắn bao bọc lấy cô giữa một rừng vệ sĩ…Hắn cúi người áp tải cô về trong xe, gấp gáp mở cửa ra.
_ Em lên xe đi!
Giọng nói trầm thấp của hắn cũng không giấu nổi sự mất bình tĩnh, gương mặt hắn trắng bệch lo lắng khi hắn bảo vệ cô an toàn lên xe.
Giai Kỳ sợ đến trắng bệch mặt, bàn tay cô nắm lấy áo hắn, hoảng loạn hỏi.
_ Anh có sao không?
_ Anh không sao! Đừng sợ!
Lôi Triệt mỉm cười, dịu dàng an ủi cô.
Ánh mắt hắn lo lắng nhìn xung quanh, trong vòng vây kín đặc vệ sĩ….
_ Còn người vệ sĩ đó…
Giai Kỳ run rẩy hỏi, Lôi Triệt lập tức xoa đầu cô, lắc đầu mỉm cười trấn an…
Xác của người vệ sĩ đó vẫn nằm trên đất, máu tuôn xối xả…
_ Em ở lại đây! Khi nào anh xuống mới được mở cửa xe! Nghe chưa?
_ Anh đi đâu? Anh đừng đi! Ở lại với em!
Giai Kỳ hoảng hốt lên tiếng, bàn tay cô ra sức níu tay hắn lại, Lôi Triệt hướng ánh mắt lên phía căn nhà của bà Hồng…Trong lòng hắn ngập tràn ngổn ngang…
Bàn tay to lớn dịu dàng ấp lên gương mặt cô.
Lôi Triệt mỉm cười, nhẹ giọng nói…
_ Đợi anh!
_ Triệt! Triệt!
Giai Kỳ hoảng hốt gọi hắn khi Lôi Triệt nhảy xuống và đóng rập cửa xe lại.
Thanh âm mạnh mẽ quyền lực của hắn vang lên rúng động.
_ Bảo vệ cô ấy! Không được để cô ấy có bất kì mệnh hệ nào! Biết chưa? Ba người theo tôi lên tầng!
_ RÕ!
Tiếng dạ ran vang lên, những tên vệ sĩ nhanh chóng bài binh bố trận, một nửa trở lại xe mở cốp sau, lôi ra những tấm khiên chống đạn to lớn, rầm rập vây kín lấy chiếc Roll Royce mà Giai Kỳ đang ở bên trong.
****
Lôi Triệt cùng vệ sĩ lao lên chung cư.
Mọi người bên trong ào ào túa ra như ong vỡ tổ sau khi nghe thấy tiếng nổ.
Hắn lập tức nói với ba tên vệ sĩ..
_ Bảo vệ tầng trên, tuyệt đối không được cho bất kì người nào lên trên tầng!
_ Rõ!
Ba tên vệ sĩ dạ ran và đứng sừng sững chắn lối cầu thang như hộ pháp, còn Lôi Triệt thì cúi khom người, trốn sau lan can, bước lên phòng bà Hồng…
Cánh cửa xếp mở toang, xác của bà Hồng nằm ngay trước thềm cửa với một vũng máu đổ ối túa ra ướt đẫm lồng ngực….Lôi Triệt nhìn quanh, không thấy Lam Nghi đâu…
Hắn bước qua xác bà Hồng, cẩn thận đi vào trong nhà.
Lúc này, hắn thấy Lam Nghi đang ngồi trước một tủ quần áo cũ, quay lưng lại với cửa ra vào…
_ Lam Nghi?
Lôi Triệt nhẹ giọng gọi, hắn thấy bờ vai cô khẽ so lại, và Lam Nghi từ từ đứng dậy.
Khi cô quay lại, Lôi Triệt giật mình nhìn gò má cô ướt đẫm nước mắt…
Trên tay cô là một chiếc máy ghi âm cũ, ngón tay cô còn run rẩy…
Lam Nghi cắn môi, đôi môi căng mọng đỏ lựng lên vì tụ máu, và ánh mắt như sa mạc của cô tràn đầy chua xót…
_ Anh…đưa giúp cho Giai Kỳ!
Lam Nghi đưa cho Lôi Triệt chiếc máy ghi âm, thanh âm run lên gần như tắc nghẹn…
_ Sao vậy Lam Nghi?
Lôi Triệt cau mày nhìn cô, và Lam Nghi lắc đầu…gương mặt cô ánh lên sự buồn thảm đau xót…
_ Anh biết là em không thể chịu được những chuyện đau lòng mà!
Bàn tay nhỏ nhắn của cô vỗ nhẹ lên vai của Lôi Triệt, cái vỗ vai quá nhiều ẩn ý…Rồi Lam Nghi buồn bã cúi đầu rời đi, cố gắng không nhìn vào thi thể của bà Hồng…
Lôi Triệt siết chặt chiếc máy ghi âm trong tay….đột nhiên trong trái tim hắn….nghẹn lên chút gì đó như…
Sợ hãi…!
* Chết đi - trong tiếng Nhật
****
VOTE cho Kỳ Kỳ nha ❤️
Follow tài khoản của Kỳ Kỳ nhé.
Chỉ còn 4 lượt nữa thôi là Kỳ có 400 Fl rồi.
Nhờ cả vào các tình yêu ????
Nếu ai muốn nghe những tip nhỏ về tình yêu....Hoặc nghe truyện tâm linh Kỳ kể thì ghé qua Follow tiktok của Kỳ Kỳ nhé...!
Tiktok: p.thaoo0813.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...