Ngày trước trong những bộ phim hài lãng mạn Châu Âu thường có những phân cảnh diễn viên nam và diễn viên nữ tìm thấy nhau, với tình yêu trong tim lên ngôi cao ngất, ánh mắt họ chỉ nhìn thấy nhau…máy quay bắt đầu hướng ra xa, và thế giới đông đúc xung quanh biến mất, chỉ còn có hai người họ….
Lúc đó Giai Kỳ cảm thấy thủ pháp nghệ thuật điện ảnh này thật khiến cưỡng, điều đó chỉ có thể xảy ra trong phim, chứ làm sao có ngoài đời thực…
Nhưng chính lúc này, trong hội trượng ồn ã của buổi họp báo, khi hàng chục ánh mắt, những tiếng lao xao ồn ào…Giai Kỳ lại chẳng thể cảm thấy được gì, ngoài ánh mắt sắc bén sâu thẳm, chứa chan yêu thương ngây ngất của Lôi Triệt dành cho cô…
Ánh mắt của Lôi Triệt khẽ nheo lại khi đôi môi hắn nở ra một nụ cười nửa miệng ấm áp mà không kém phần….gian xảo…!
Bàn tay hắn vươn ra, hướng về phía Giai Kỳ khi đôi mắt của hắn liếc về phía cửa, làm một động tác muốn cùng cô “chạy trốn” khỏi đây….!
Thế là trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người trong khán phòng, Giai Kỳ cầm túi khoai lang nướng mật ong lên và nhanh chóng chạy về phía hắn, không một chút chần chừ nắm lấy bàn tay hắn…Những ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn siết chặt lấy bàn tay cô và Lôi Triệt kéo Giai Kỳ chạy khỏi buổi họp báo, bỏ lại sau lưng là tiếng huyên náo ầm ĩ, và vô số ánh đèn flash sáng lóa mắt liên tục bắt chớp lấy khoảng khắc Lôi Triệt và Giai Kỳ tay trong tay… “chạy trốn”…!
****
Điều tiếp theo mà Giai Kỳ nhớ, là cô ngồi yên vị trên chiếc Bentley của Lôi Triệt, tiếng nhạc êm ả của bản nhạc Je n'pourrai jamais t'oublier vang lên dìu dặt qua tiếng vĩ cầm êm ái của Thiên Ân, và giọng hát ngọt ngào trong vắt của cô bé…
Trên màn hình tinh thể lỏng gắn trên bảng điều khiển đang chiếu lại MV của cô, điệu vũ của Giai Kỳ uyển chuyện như hoa bay trong gió, những động tác mềm mại mà dứt khoát, thanh thoát gợi cảm..Bộ trang phục lụa trắng bay trong gió, tà áo uốn lượn như tiên nữ hạ phàm…Từng động tác tuyệt đẹp hòa cùng thanh âm giọng hát ngọt ngào truyền cảm của Thiên Ân, hoàn hảo đến từng đường nét, tạo thành một màn múa tuyệt đẹp, mang đầy tính nghệ thuật....!
Nhưng có điều, mỗi lần nghe lại bản nhạc này qua giọng hát của Thiên Ân, Giai Kỳ lại luôn có cảm giác buồn bã man mác...!
Không biết bây giờ Thiên Ân đang ở đâu?
Không biết bây giờ cô bé đang làm gì?
Thật ra, không phải Giai Kỳ chưa từng cảm thấy hối hận vì ngày đó đã giúp Thiên Ân...cũng không phải cô chưa từng tự hỏi rằng rút cuộc cô làm thế là đúng hay sai? Có phải cô đã quá cảm tính khi ngày hôm đó đã đồng ý giúp Thiên Ân hay không?
Ngày hôm đó chỉ vì cô tức giận với Lôi Triệt,
_ Đang nghĩ gì vậy?
Thanh âm ấm áp của Lôi Triệt vang lên, kéo Giai Kỳ ra khỏi suy nghĩ mông lung, cô vội vàng mỉm cười, nhanh miệng chối…
_ Đâu có gì đâu….!
Đầu lông mày của Lôi Triệt nhếch lên một chút, chắc chắn là hắn không tin, nhưng lại không hề truy hỏi thêm…
Giai Kỳ quan sát gương mặt cao ngạo đẹp đẽ của Lôi Triệt, ánh mắt nghiêm nghị của hắn nhìn về phía trước và bàn tay siết chặt lấy vô lăng, một tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô…
MV của Giai Kỳ phát trên màn hình sau khi kết thúc lại được lập lại, lần này đã là lần thứ mười rồi…
Mỗi lần MV của cô lập lại, Lôi Triệt sẽ như thế, giống như một vòng tuần hoàn bất tận, đưa bàn tay cô lên môi hôn.
Lôi Triệt chẳng hề nói gì, nhưng ánh mắt cao ngạo sâu thẳm ấy thì lại chất chứa nhiều điều lắm, rõ rệt nhất là sự tự hào đến mức ngạo mạn của hắn mỗi khi nhìn vào từng điệu múa của Giai Kỳ…
Tự hào tới mức…hắn muốn cho cả thế giới biết được rằng cô là người phụ nữ của hắn!
_ Sao anh đột nhiên lại tới họp báo của em vậy?
Thanh âm dịu dàng nho nhỏ khẽ vang lên, khiến cho Lôi Triệt giật mình khỏi cơn mộng của hắn.
Lôi Triệt nhìn vào đôi mắt trong vắt sắc sảo của Giai Kỳ, tiếng vĩ cầm len lỏi vang lên trong không gian càng làm đáy mắt ấy trở nên huyền ảo mơ mộng…Bàn tay to lớn của hắn nhấc tay cô lên, dịu dàng hôn lên từng khớp ngón tay cô, thì thầm thủ thỉ…
_ Lúc đó khi em rời đi, tự nhiên anh thấy nhớ nhớ em…!
_ Nói dối!
Giai Kỳ bĩu bĩu môi, ánh mắt kiều diễm của cô lướt qua gương mặt của Lôi Triệt, nhưng nụ cười lại nở nhẹ trên khóe môi của cô….
_ Anh nghĩ em là con nít sao? Anh đâu phải là người thích làm những chuyện bột phát đâu…Theo em thấy, thì chuyện này có khi nằm trong kế hoạch của anh từ lâu rồi ấy! Còn cả bộ váy này nữa!
Tiếng những viên đá quý lấp lánh va chạm vào nhau khi Giai Kỳ đưa tay lên…Trong ánh nắng buổi sáng nhìn cô lại càng lấp lánh như bạc…Lôi Triệt yêu chiều nhìn Giai Kỳ, nhẹ giọng nói.
_ Em không vui khi anh tới sao?
_ Không phải….
Giai Kỳ nhẹ giọng thì thầm…Làm gì có chuyện cô không vui, lúc nhìn thấy Lôi Triệt xuất hiện trong buổi họp báo của mình, Giai Kỳ vui đến mức suýt nữa thì đông cứng luôn.
_ Thế sao lại khó chịu khi anh tới?
_ Thì….em sợ anh….vẫn còn mệt…!
Giọng nói lý nhí của Giai Kỳ vang lên, khiến cho trái tim của Lôi Triệt tự nhiên ấm sực lên.
Nếu là trước đây, nếu như có người nói với hắn, chỉ cần một câu nói sẽ làm cho hắn lâng lâng hạnh phúc cả ngày, hắn sẽ cười nhạt kẻ đó ấu trĩ…Vậy mà bây giờ, kẻ ấu trĩ…lại chính là hắn!
Chỉ một câu nói quan tâm của Giai Kỳ, mà làm cho hắn toét miệng cười/
_ Buổi họp báo ra mắt MV đầu tiên trong sự nghiêp của em…làm sao anh lại khong có mặt được chứ?
Lôi Triệt dịu dàng trả lời, ánh mắt âm trầm sâu thẳm nhìn Giai Kỳ, lần này đến lượt trái tim của Giai Kỳ run bắn lên…
Cô vội vàng tránh khỏi ánh mắt sâu thẳm ấy, nhìn ra ngoài cửa kính xe…
Khung cảnh bên ngoài lập tức khiến Giai Kỳ ồ lên ngỡ ngàng….
Xe của hắn đã rẽ xuống một con đường dẫn ra ngoài thành phố, những hàng cây xanh rì rợp bóng nối tiếp nhau liên tiếp liên tiếp dường như không hề có điểm dừng……
Và bên phải…là một bờ biển trải dài ngút ngàn, những đợt sóng hiền hòa nhỏ nhắn dịu dàng nối tiếp nhau vỗ vào bờ, thảm cát vàng mịn màng sạch sẽ, ánh nắng chan hòa chiếc xuống mặt biển lấp lánh như dát vàng…
_ Đẹp quá…!
Giai Kỳ ngỡ ngàng nhìn bờ biển xinh đẹp trước mắt, cảnh sắc tuyệt diệu đến ngỡ ngàng, cô thích thú bám lấy cổ tay áo của Lôi Triệt giật nhẹ, hào hứng nói với hắn…
_ Triệt…anh có thể mở cửa kính xe ra được không? Em muốn hít thở khí biến.
Lôi Triệt chiều chuộng ấn nút trên bảng điều khiển, cửa kính xe hạ thấp xuống và gió biển ùa vào bên trong….
Khí biển man mát mang theo hơi muối mằn mặn….hơi thở của biển cả!
Giai Kỳ nhắm mắt lại, tận hưởng luồng gió biển tươi tắn sạch sẽ ùa vào trong cơ thể…
Ngón tay cô tìm lên những chiếc kẹp ghim đang cố định mái tóc, cô kéo chúng ra và mái tóc xoăn nhẹ của cô xoa tung xuống….
Gió biển ùa vàng, mang theo hương thơm của biển cả, hòa cùng hương thơm của cô, khiến Lôi Triệt ngây ngất….
Hắn nhìn Giai Kỳ lùa tay vào mái tóc, nụ cười hạnh phúc nở rộ trên đôi môi căng mọng...Ánh mắt mơ màng và cử chỉ nữ tính khi gió biển mơn man….
Cô gợi cảm đến mức nghẹt thở….
_ Sao tự nhiên anh lại đưa em tới đây?
Giai Kỳ hỏi hắn, chẳng khi nào Lôi Triệt thấy có sự thắc mắc nào lại hào hứng như của Giai Kỳ lúc này…
_ Chúng ta quen nhau cả một thời gian đủ để yêu…mà anh chưa bao giờ đưa em đi chơi cả.
Lôi Triệt dịu giọng nói, trong thanh âm của hắn có gì đó luyến tiếc tự trách…Giai Kỳ nghe hắn nói, ngoan ngoãn mỉm cười….
Quãng thời gian hắn và cô quen nhau, chẳng có mấy ngày vui, dằn vặt đau khổ cũng hết cả quỹ thời gian chẳng dài….Đến khi nhận ra tình cảm của nhau, thì Giai Kỳ cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cùng Lôi Triệt…hẹn hò thế này…
_ Em thấy công việc của anh có bao giờ hết…hầu như lúc nào anh cũng bận…Với cả chúng ta cũng đâu phải là mấy cô cậu thiếu niên mới lớn nữa, chuyện hẹn hò đối với người bận rộn như anh, có chút lãng phí thời gian….em cũng hiểu được mà…!
Giai Kỳ chẳng nói cho Lôi Triệt biết, ngày xưa khi cô yêu Quân Tường, chuyện hẹn hò cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nguyên nhân chủ yếu là Quân Tường thường xuyên xa nhà, mà cô thì cũng bận…
Bây giờ Lôi Triệt…còn bận khủng khiếp hơn nữa…!
Nên chẳng bao giờ cô nghĩ hắn sẽ có thời gian đưa cô đi hẹn hò….
_ Anh bận với mọi người….nhưng với em, lúc nào anh cũng có thời gian, để đưa em đi tất cả mọi nơi em muốn!
Giọng nói điềm đạm như hơi rượu vang khiến Giai Kỳ chao đảo….
Cô nhìn vào lòng mắt sâu thẳm ấy….ánh mắt quá mức âm trầm nam tính ấy…trái tim lại thổn thức nghẹn ngào….
Nhất là khi Lôi Triệt ghé sát vào cô mà thủ thỉ…
_ Những mất mát khi xưa của em, những đau buồn khi xưa của em, những tổn thương khi xưa của em….Anh sẽ dùng nửa đời sau của anh xoa dịu…Cuộc đời sau này của em…cứ để anh chăm sóc cho em!
****
Dạo này Kỳ làm biếng quá, các bạn đừng giận mà bỏ truyện nha Kỳ Kỳ xin lỗi mà! Nay 03 chap đền nhé.
Có một chap H nên chắc sẽ kiểm duyệt lâu xíu, cả nhà ráng chờ nhaaa
Nhớ Follow tài khoản của Kỳ Kỳ trên Novel Toon để nhận truyện mới nha ❤️
Tiktok của Kỳ Kỳ: p.thaoo0813.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...