Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái FULL


Giai Kỳ chết sững, trân trân nhìn vào gương mặt kiêu hãnh đáng sợ của Lôi Triệt, bàn tay cô vươn tới tóm lấy cổ áo của hắn mà kéo xuống.

Ánh mắt đột ngột trở nên trống rỗng, Giai Kỳ níu chặt cổ áo của Lôi Triệt, hoảng loạn hỏi hắn.

_ Anh….nói cái gì?
_ Không nghe rõ sao?
Lôi Triệt buông cần cổ mảnh khảnh của Giai Kỳ ra, chiếc cổ xinh đẹp của cô đã hằn một vết bầm đỏ vì bị hắn dùng lực siết mạnh.

Bàn tay hắn nắm lấy bàn tay đang níu lấy cổ áo mình của cô, không luyến tiếc mà giật mạnh xuống.

Bàn tay bị hắn hất mạnh ra, Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt đủng đỉnh chỉnh lại trang phục vừa bị cô làm cho xộc xệch, cử chỉ đủng đỉnh, hoàn toàn không hề để tâm đến gương mặt trắng bệch của Giai Kỳ.

_ Lôi Triệt!
Giai Kỳ thật sự đã bị người đàn ông này bức đến mức không còn bình tĩnh nữa, cô lao tới nắm lấy tay áo hắn, kéo giật hắn lại.

_ Anh mau trả lời cho tôi biết đi! Anh nói như vậy là sao?
Lôi Triệt lừ mắt nhìn Giai Kỳ, đôi mắt cách đây vài tiếng còn nhìn cô rất dịu dàng ân cần, giờ trở nên tàn nhẫn mà lạnh giá.

Lòng mắt đen thẫm giống như hai hồ băng sâu thẳm, khiến cho Giai Kỳ rùng mình run rẩy.

Lôi Triệt lúc này mới chính là Lôi Triệt! Tàn bạo và lãnh khốc như vậy, mới đúng là bản chất của hắn!
Cánh tay Lôi Triệt vung ra, khiến cho Giai Kỳ mất đà ngã sấp xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Bàn tay tê rần vì lúc ngã xuống theo bản năng đỡ lấy thân thể, Giai Kỳ ôm bàn tay đỏ lưng trong tay, ngờ mực nhìn Lôi Triệt…
Người đàn ông tàn nhẫn đẩy cô ra lúc này, chính là người lúc nãy trên xe đeo dây chuyền cho cô, còn dịu dàng hôn lên cổ cô sao?
Tại sao lại thay đổi đến mức như vậy?
Lôi Triệt đứng thẳng người, kiêu ngạo nhìn Giai Kỳ ngã khuỵa dưới đất, ánh mắt của hắn hoàn toàn Giai Kỳ không thể hiểu được, cô chỉ có thể trân trân nhìn vào gương mặt đáng sợ đó….và rồi chầm chậm lên tiếng.

_ Anh nói dối!
Lôi Triệt nheo mắt lại, nhìn Giai Kỳ cứng cỏi lắc đầu, thanh âm dịu dàng nhưn cương quyết của cô vang lên, chắc nịch khẳng định.

_ Anh nói dối! Tất cả chuyện này…lại là một vở kịch nữa anh bày ra, để lừa tôi đúng không?
Giai Kỳ lắc đầu, ánh mắt kiều diễm của cô lộ rõ sự nghi ngờ.

Cô ôm bàn tay đau nhức của mình, hướng về phía Lôi Triệt, gằn giọng nói.

_ Ngày trước anh lừa tôi việc Hà gia bị điều tra, dự án của Quân Tường bị đình trệ, sau đó lại nói rằng anh và Quân Tường bắt tay nhau để thử lòng tôi, cuối cùng lại dùng thủ đoạn đê hèn để cưỡng b*c tôi, ép tôi ở bên cạnh anh! Bây giờ anh lại nói Quân Tường dâng tôi cho anh! Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?
Giai Kỳ nói một cách gấp gáp, giống như đem toàn bộ uất ức đau đớn trong lòng dồn nén bao lâu nay bộc phát ra.

Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn hắn, và nụ cười mỉa mai hiện trên đôi môi xinh đẹp.

_ Chỉ với một câu nói vu oan giá họa của anh cho Quân Tường, anh nghĩ rằng anh có thể dễ dàng đem chậu nước bẩn hất lên người anh ấy sao? Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời một kẻ dối trá như anh sao?
Giai Kỳ hét lên, thanh âm trong vắt của cô vang vọng trong không gian rộng lớn của biệt thự.

Tức giận bùng phát làm đôi mắt của cô dữ dội, gương mặt đỏ bừng phiếm tình...!
Mà Lôi Triệt chứng kiến phản ứng của Giai Kỳ, lại như thể đang xem một vở độc diễn.

Thân hình cao lớn vững chãi như cẩm thạch của hắn chẳng có chút phản ứng, thậm chí ánh mắt đen thẫm cũng chẳng có lấy một mảy may xao động.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, điềm nhiên và lạnh lẽo nhìn Giai Kỳ thở gấp gáp, phẫn uất bộc phát.

Rồi Lôi Triệt lạnh lùng quay đi, bỏ lên cầu thang, trước ánh mắt hoảng hốt kinh ngạc của Giai Kỳ.

_ LÔI TRIỆT!
Giai Kỳ giận dữ hét lên, nhưng Lôi Triệt lại làm như thanh âm của cô là tiếng gió tiếng mưa, chẳng may mảy quan tâm.


Hắn đút tay vào túi quần, điềm nhiên đi thẳng một lạch lên lầu, bỏ lại Giai Kỳ ngồi sững sờ trên sàn.

Giai Kỳ choáng váng nhìn Lôi Triệt bỏ đi, bộ dạng không muốn phí lời tranh cãi cùng cô, đột ngột trái tim cô bỗng nhiên cảm thấy mất mát.

Gương mặt kiều diễm cúi gằm xuống...Thà rằng Lôi Triệt giận dữ, thà rằng hắn mắng cô, quát cô, cô còn không thấy sợ hãi bằng việc hắn điềm tĩnh một cách đáng sợ như thế này?
Sự điềm tĩnh giống như hắn rất chắc chắn, vững chãi như thạch bàn, khiến cho trái tim của Giai Kỳ đập mạnh, sợ hãi cuồng quẫy trong lòng.

Đầu óc mờ mịt hoảng loạn, Giai Kỳ lắc đầu, bàn tay cô ốm chặt lấy trái tim đang thổn thức của mình, thầm trấn an bản thân.

Mọi chuyện không phải như hắn nói đâu!
Quân Tường không phỉa là người như vậy!
Anh tuyệt đối sẽ không bán rẻ cô!
Nhưng đột nhiên, một nỗi sợ hãi mơ hồ lan khắp đầu óc cô, lan khắp các mạch máu đi khắp cơ thể, dồn dập vào trong trái tim đang đập dữ dội của Giai Kỳ...!
Nếu như...nếu như...cho dù là phần trăm nhỏ nhoi nhất, những gì mà Lôi Triệt vừa nói...là đúng thì sao?
Thì sao?
Đột nhiên tiếng bước chân chậm rãi vang trên cầu thang, Giai Kỳ hoảng hốt ngước mặt lên, thấy Lôi Triệt đủng đỉnh đi xuống, gương mặt hoàn toàn bình thản như không, và trong tay hắn là một chiếc điện thoại.

Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt cao cao tại thượng như một vị đế vương bước đến trước mặt cô.

Chiếc điện thoại đắt tiền nằm trong tay hắn, và khi Giai Kỳ còn mơ hồ khó hiểu, thì hắn đã thẳng tay ném chiếc điện thoại xuống trước mặt cô.

.

Ngôn Tình Sủng
Tiếng “cộp” váng vọng vang lên khiến cho trái tim Giai Kỳ thót lên trong lồng ngực vì giật mình, nhìn chiếc điện thoại nằm im trước mặt, và nghe thanh âm trầm thấp của Lôi Triệt lạnh lùng vang lên.

_ Tự mở ra mà xem!
Sau đó hắn thong thả quay người tiến đến ghế sô pha, thả người ngồi xuống, chống khủy tay trên thành ghế và đôi chân thon dài vắt lên nhau, im lặng nhìn Giai Kỳ.

Giai Kỳ nuốt khan trong cổ, đôi mắt hốt hoảng của cô hết nhìn Lôi Triệt, lại nhìn đến chiếc điện thoại trước mặt, bàn tay run rẩy vươn tới.

Màn hình điện thoại sáng lên, một chiếc clip được để sẵn...Trái tim Giai Kỳ đập đến gấp gáp khi ngón tay cô ấn mở clip.

RẦM!
UỲNH!
KÉTTTTT!
Một loạt tiếng động vang lên chói tai khiến cho Giai Kỳ hét lên.

Cô bụm miệng nhìn vào màn hình đang chiếu một vụ va chạm rất mạnh, mà chiếc clip này chính là camera hành trình của chiếc xe gây tai nạn.

Có tiếng người hoảng loạn chửi rủa, và tiếng mở cửa xe vang lên...!
Bàn tay Giai Kỳ bám chặt vào chiếc điện thoại, kinh hoàng nhận ra người vừa bước xuống xe chính là Quân Tường...!
Mà người đang chầm chậm đi phía sau anh, chính là Lôi Triệt!
_ Chết rồi! Chết rồi! Anh họ!
Thanh âm quen thuộc của Quân Tường vang lên, hoàn toàn hoảng loạn.

Cô nhìn thấy Quân Tường điên loạn ôm đầu, đi đi lại lại như một con robot bị chạm mạch, nhìn Lôi Triệt từng bước tiến về phía chiếc xe bị xe của Quân Tường đâm vào đã trở nên bẹp dúm.

Lúc đó trời tối, đoạn đường xảy ra tai nạn vắng không có lấy một chiếc xe qua lại.

Ánh đèn pha lóa mắt chiếu vào hiện trường tai nạn thảm thương khi phần thân xe ô tô phía trước bị đâm bẹp dúm đến không còn hình dạng, nhàu nát như một tờ giấy ăn đã qua sử dụng.

Giai Kỳ nhìn bàn tay đeo găng của Lôi Triệt cầm vào cánh cửa xe, do bị va chạm rất mạnh nên cửa xe mở ra rất khó khăn, khiến cho hắn phải dùng sức giật mạnh...!
Cánh cửa rụng ra theo đúng nghĩa đen, và thi thể một người đàn ông mất chỗ dựa lăn xuống đất...!
_ Á Á Á Á!!!
Giai Kỳ hoảng loạn hét lên khi thấy cái xác với phần mặt không còn nguyên dạng mềm oặt rũ xuống.


Máu tươi vẫn tứa ra trên phần mặt dập nát chảy thành vũng, dưới ánh sáng lóa mắt của đèn pha ô tô càng nhầy nhụa nhớp nháp, giống như một đống thịt lẫn máu bị băm vụn....Giai Kỳ đẩy vội chiếc điện thoại ra...Một cơn buồn nôn quặn lên trong ruột dấy lên trong cổ họng...!
Quân Tường ở trong điện thoại gập người nôn thốc nôn tháo.

Cơ thể run lẩy bẩy rờn rợn cùng thanh âm hoảng loạn hỏi Lôi Triệt.

_ Anh ta....chết...chết chưa?
_ Chết rồi!
Thanh âm nhàn nhạt rè rè của Lôi Triệt vang lên, như tiếng búa tạ đập mạnh vào đầu Giai Kỳ.

Màn hình điện thoại vẫn nhập nhòe sáng và ánh mắt Lôi Triệt thì lạnh lẽo nhìn Giai Kỳ run như một cọng cỏ trên sàn nhà….

Cô vừa nhìn thấy….là camera hành trình – bằng chứng Quân Tường vừa đâm chết người?
_ Chết rồi ư? Chết rồi….Không thể nào! Không phải ….Ọeeeee!
Tiếng nôn thốc nôn tháo của Quân Tường lại một lần nữa vang lên, Giai Kỳ tê dại nhìn vào màn hình nhập nhèm, thấy Lôi Triệt đang bước lại phía sau, trong tay hắn là một chiếc điện thoại.

_ Anh định làm gì thế? Anh họ?
_ Gọi cảnh sát!
Lôi Triệt trả lời rất đơn giản, và giọng nói của Quân Tường trở nên gấp gáp kinh động.

_ Không được! Anh họ! Không được gọi!
Quân Tường lao tới giật chiếc điện thoại trên tay của Lôi Triệt xuống, cuống cuồng ấn hủy cuộc gọi khẩn cấp và tắt vội máy của Lôi Triệt đi….Bàn tay anh run lẩy bẩy không thể ấn nổi màn hình, cả gương mặt trắng bệch toát rã mồ hôi hốc hác, anh cong người nôn khan lần nữa.....!
_ Quân Tường! Cậu vừa gây tai nạn chết người đấy! Đưa điện thoại cho tôi! Nếu không báo án thì từ vô ý gây tai nạn sẽ trở thành cố ý giết người!
Giọng nói của Lôi Triệt vang lên, lạnh lùng và điềm tĩnh đến mức khiến Giai Kỳ gai hết cả sống lưng.

Hắn vừa nhìn thấy người chết, Quân Tường bên cạnh thì hoảng loạng đến mất hết lí trí, tại sao Lôi Triệt lại có thể điềm tĩnh đến vậy?
Con người này….máu lạnh đến đáng sợ!
_ Không! Lôi ca! Em xin anh! Đừng báo cảnh sát mà! Em không thể ngồi tù được!
Quân Tường khóc lóc điên loạn, quỳ rạp xuống đất tóm lấy gấu quần của Lôi Triệt, lê lết van xin.

Anh khóc rống lên, nước mắt tuôn ra lã chã, hoảng loạn kinh hoàng.

Mà Lôi Triệt chỉ đứng im nhìn vào xác người bất động phía trước, và nhìn vào Quân Tường đang ôm chặt chân mình khóc lóc….Giai Kỳ thấy hắn vuốt mái tóc đen nhánh của mình, và nghe tiếng hắn thở dài…
_ Tôi đã nói chiếc Maybach này là độc nhất vô nhị.

Tôi đặt nó dành tặng riêng cho cậu nên khả năng tăng tốc của nó rất đáng gờm! Nhưng cậu không chịu nghe tôi!
_ Lôi ca! Em biết sai rồi mà! Em không thể hiểu nổi tại sao mình cứ như vậy nữa! Lôi ca! Em biết sai rồi! Em xin anh cứu em mà!
_ Cứu! Cậu nói tôi cứu kiểu gì? Đây là mạng người đấy! Quân Tường! Là mạng người đấy! Cậu rõ không?
Giai Kỳ nghe Lôi Triệt lạnh lùng gắt lên, lại nghe thấy tiếng Quân Tường khóc lóc thảm thương, điên cuồng cầu xin Lôi Triệt.

_ KHÔNG!
Giai Kỳ giật thót mình nghe tiếng hét của Quân Tường.

Cô thấy anh loạng choạng quỳ xuống, tóm lấy tay Lôi Triệt, gấp gáp nói.

_ Anh họ! Lôi ca! Anh thần thông quảng đại! Một tay che trời! Em xin anh cứu em lần này đi! Em không thể đi tù được!
Lôi Triệt nheo mắt nhìn Quân Tường, gương mặt run sợ kinh hãi hiện lên nét mưu mô.

Anh nắm lấy tay Lôi Triệt, vội vã nói.

_ Anh họ! Chuyện này chỉ cần không ai biết, chỉ cần xử lý không ai biết là được mà!
Sau đó Giai Kỳ thấy Quân Tường loạng choạng đứng dậy, cô thấy anh tiến về phía xác chết kia, cố nén cơn buồn nôn…Quân Tường ngó người đàn ông đó, rồi ngó vào trong xe, và vội vã nói.

_ Anh họ! Chỉ cần anh che giấu giúp em, làm chứng giúp em đêm nay chưa hề qua đoạn đường này, em không hề gây ra vụ tai nạn này….là được mà anh!
_ Quân Tường! Cậu đang yêu cầu tôi phạm pháp sao?
Giọng nói nhàn nhạt của Lôi Triệt vang lên, lập tức Giai Kỳ thấy Quân Tường chạy lại, quỳ rạp xuống chân Lôi Triệt mà khóc lóc.


_ Anh họ! Anh làm ơn giúp em đi! Người kia chỉ là người ngoài, còn em là em họ anh mà! Anh giúp em đi! Em xin đội ơn anh suốt đời!
_ Ý rằng vì cậu là em họ tôi, là Hà thiếu gia, thì mạng của cậu quý trọng hơn mạng của người kia?
Lôi Triệt hững hờ hỏi, lại thấy Quân Tường khổ sở lậy van hắn, gấp rút đến mức điên lên rồi.

Tuy đoạn đường rất vắng, nhưng bất kể lúc nào cũng có thể có xe qua lại…Giai Kỳ không hề biết đây là đoạn đường nào, nhìn rất lạ….giống như là một đoạn đường mòn dẫn lên núi….!
Nhưng cái làm cô hoảng sợ, chính là phản ứng lúc này của Quân Tường!
Quân Tường lúc nào cũng dịu dàng trầm ấm thường này, lúc nào cũng vui vẻ tốt bụng thường ngày, không ngờ khi gặp chuyện, lại biết thành một kẻ đớn hèn, dám làm không dám chịu, một kẻ độc ác đến như vậy?
Khiến cho Giai Kỳ thật sự choáng váng đến đờ đẫn….

6 năm trời bên anh, cô không thể ngờ rằng bộ mặt thật của Quân Tường lại như thế này?
Nhưng cái làm cho cô kinh hoàng hơn, chính là ngay sau đó, Quân Tường vội vã nói lên một điều, mà có nằm mơ cô cũng không thể ngờ anh sẽ nói ra.

_ Lôi ca! Em cầu xin anh giúp em! Em sẵn sàng cho anh tất cả những gì mà anh muốn! Dự án bệnh viện! Công ty của em! Và…..

Một khoảng im lặng đáng sợ dâng lên, làm trái tim Giai Kỳ ngừng đập.

Và ánh mắt của Lôi Triệt đang nhìn cô cũng trở nên trào phúng, mỉa mai hơn…
_ Lôi ca….Không phải anh đang….để ý đến Giai Kỳ sao?
_ Không….!
Tiếng khều khào đứt quãng của Giai Kỳ vang lên ngay khi Quân Tường khấp khởi hỏi Lôi Triệt.

Cô không dám tin vào tai mình nữa…và những thanh âm tàn nhẫn tuyệt tình kia cứ vang lên.

_ Chỉ cần anh giúp em! Giai Kỳ sẽ là của anh!
Uỳnh!
Một tiếng nổ bùng trong đầu Giai Kỳ như một quả bom hạt nhân….và nước mắt cô đau đớn nhỏ xuống…
Lôi Triệt mỉm cười, thỏa mãn tựa lưng vào ghế, nhấm nháp từng giọt nước mắt mặn chát của cô.

Giọng nói của Quân Tường vẫn gấp rút vang lên, như thể đang chào mời một món hàng cho một khách VIP.

_ Lôi ca! Em biết ngay từ lần đầu gặp anh đã để ý Giai Kỳ! Thế này đi, anh giúp em….em sẽ dâng Giai Kỳ cho anh! Được không?
_ Quân Tường! Giai Kỳ là bạn gái cậu! Cậu nói như vậy không phải biến tôi thành kẻ đốn mạt sao?
Thanh âm lạnh lùng của Lôi Triệt vang lên, Quân Tường lập tức phủ nhận.

_ Giai Kỳ chỉ là một đứa trẻ mồ côi ba mẹ em nuôi! Lớn lên em thấy cô ấy vừa mắt, nên muốn chinh phục! Nhưng anh họ….cô ta lúc nào cũng như khúc gỗ, hoàn toàn đơ cứng rất nhàm chán! Em vốn dĩ cũng sẽ không bao giờ có ý định để cô ta trở thành người của Hà gia…nhưng vì chưa có được cô ta nên em không muốn buông tay!
_ Lôi ca….Giai Kỳ vẫn còn trong trắng nguyên vẹn! Đáng giá chứ?
Trái tim của Giai Kỳ đã bị những lời của Quân Tường làm cho hoàn toàn tan vỡ…Cô đưa tay bịt chặt tai lại, hét lên.

_ Tắt đi! Tắt nó đi!
Nhưng Lôi Triệt thì lại chẳng hề mảy may phản ứng, hắn mỉm cười nhìn cô hoảng loạn đến bật khóc, và nghe thấy tiếng của mình vang lên nhàn nhạt trong điện thoại.

_ Nghe cũng hấp dẫn…
_ A A A!!!
Tiếng hét của Giai Kỳ vang lên và cô chồm tới chộp lấy chiếc điện thoại, đáp mạnh vào tường.

Chiếc điện thoại va đập vỡ tan thành hàng chục mảnh lớn nhỏ.

Giai Kỳ ôm đập khụy xuống đất điên cuồng khóc, khóc đến nghẹn tắc cổ họng.

Mà thanh âm tàn nhẫn của Lôi Triệt lại cứ thế lạnh nhạt vang lên, xoáy sâu vào nỗi đau tái tê trong lòng cô.

_ Muốn giúp tình quân hủy chứng cứ sao? Nói cho cô biết Giai Kỳ, cái này chỉ là bản sao thôi, bản gốc tôi vẫn giữ! Với cả cái gì của cô tôi cũng đoạt được hết rồi, Lôi Triệt tôi vốn không phải là người nuốt lời, nên cứ yên tâm đi! Hàng tôi cũng đã dùng qua, không tệ!
_ ANH IM ĐI!
Giai Kỳ vùng dậy lao vào người Lôi Triệt, ra sức đấm vào lồng ngực của hắn.

Nhưng lồng ngực rắn chắc ấy đấm vào cũng chỉ khiến tay cô đau.

Ngược lại Lôi Triệt còn túm chặt lấy cổ cô, làm xõa tung mái tóc của cô tán loạn, giật ngược ra sau.

Ánh mắt giận dữ của hắn vằn lên nhìn vào gương mặt thống khổ của cô, gầm lên.

_ Giai Kỳ! Cô nên nhớ! Cô chỉ là món đồ mà Quân Tường mang ra trao đổi.

Tôi đã có lòng tốt nhận cô về thì đừng bao giờ khiến tôi phật lòng! Nếu không khi tôi dùng chán cô, sẽ lẳng cô ra đường giống như vứt một miếng vỏ chanh! Cô biết chưa?

Giai Kỳ giận dữ nhìn Lôi Triệt, cổ cô bị hắn giữ chặt không cựa quậy được, khổ sở nghe những lời tàn nhẫn của hắn rót vào tai…
_ Một cái xác chết! Một cái xe tan nát không thành hình tôi còn có thể biến tan như mây khói! Ngày hôm Quân Tường hẹn cô mà nó không tới, là đang ở nhà tôi tắm gội và tiêu hủy quần áo sau khi lái chiếc Maybach đến bãi rác ô tô để người của tôi xả nó ra thành nhiều mảnh nhỏ….Cô nghĩ rằng một đứa con gái như cô có thể hỗn láo với tôi sao?
Bàn tay của hắn bóp chặt cằm cô, và ngón tay của hắn miết lên gương mặt của cô một đường dài, kéo từ đuôi mắt xuống dưới gò má.

_ Cô ở bên cạnh tôi! Ngoan ngoãn! Vâng lời! Đừng bao giờ để tôi phật ý như thế này lần nào nữa! Nếu không, tôi sẽ rạch một đường từ đây….xuống đây….và lẳng cô ra ngoài đường….để cho cô biết…
Thanh âm lạnh giá của hắn như ngàn mũi kim xuyên thấu vào trong xương tủy của Giai Kỳ…
_ Đời….sẽ không nương tay với một người phụ nữ xấu đâu!
Nước mắt chảy ướt đẫm gương mặt, Giai Kỳ hoàn toàn chết lặng nhìn Lôi Triệt…
Và bàn tay tàn nhẫn của hắn vung ra đẩy Giai Kỳ xuống đất.

Ung dung đứng dậy, hắn cúi người nhìn Giai Kỳ hóa đá, lạnh lùng nói.

_ Hi vọng chuyện này sẽ khiến cho cô học được một vài điều nho nhỏ!
Sau đó hắn quay người bỏ đi, để mặc Giai Kỳ ngồi như một khúc gỗ, không còn tâm trí, không còn sức lực….

Giống như đã chết tâm!
Từng lời của Quân Tường cứa vào trái tim cô, khiến cho tình yêu cô luôn gìn giữ tôn thờ đổ vỡ thành cát bụi…Hóa ra trong lòng anh, giá trị của cô chỉ là một món hàng không hơn không kém….hóa ra anh luôn coi cô là đứa thấp hèn, không xứng đáng ở bên anh!
Hóa ra anh chỉ coi cô là một trò chơi mà thôi!
Hóa ra….anh chính là kẻ như vậy!
Người mà cô tin tưởng, yêu thương! Người mà cô tôn thờ với một tình yêu chân thành…lại là kẻ như vậy!
Giai Kỳ bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cuộc sống đóng sầm cánh cửa trước mắt, tối đen và tuyệt vọng đến quẫn cùng!
Rồi trong đầu cô chợt nhớ tới hình ảnh gia đình cô hạnh phúc, thời cô còn nhỏ, vô lo vô nghĩ, có mẹ có cha….

Hình như trong tủ thuốc gia đình trong bếp….chị Lam Nghi có mua sẵn một cây nhiệt kế….

Phải không?
****
Lôi Triệt vừa bước chân lên phòng ngủ, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng vỡ vụn loảng xoảng vang ra từ dưới nhà.

Đầu lông mày của hắn cau lại….đột nhiên trái tim của hắn nhói lên một nhịp.

Lôi Triệt vội vã chạy xuống, và khi hắn vừa bước vào trong bếp, cảnh tượng tiếp theo đã khiến hắn kinh hoàng.

Giai Kỳ nằm bất động trên sàn, giống như một con bướm xinh đẹp đã chết.

Bàn tay cô tứa máu còn giữ nguyên một cây cặp nhiệt kễ vỡ vụn, cánh cửa tủ thuốc mở toang và thủy tinh vương vãi khắp nơi…..

Lôi Triệt vội vã lao xuống, bế thốc Giai Kỳ lên….và hắn kinh hoàng nhận ra Giai Kỳ đã uống thủy ngân từ nhiệt kế…
_ GIAI NHI!
Lôi Triệt hoảng sợ gọi cô, cảm thấy trái tim của hắn như bị ai bóp chặt lại không thể đập được.

Nhưng gương mặt trắng bệch của cô mất hết sức sống, hơi thở yếu ớt và đôi mắt nhắm nghiền.

Loạng choạng và hoảng loạn, Lôi Triệt lập tức lao về phía tủ lạnh, mở toáng ra và lấy ra hai hộp sữa tươi.

Hắn xé hộp sữa một cách nóng vội.

Sữa trắng tung tóe bắn hết lên quần áo hắn, và hắn đỡ Giai Kỳ lên, dùng lực bóp chặt miệng cô mở ra, và dốc sữa vào.

_ Uống đi! Uống đi em!
Sữa chảy vào cổ họng cô, và Lôi Triệt xoay người cô xuống…Hắn tháo găng tay ra, và chọc ngón tay vào miệng cô.

Cổ họng Giai Kỳ thắt lại, và bụng cô quặn lên….Giai Kỳ nôn thốc nôn tháo toàn bộ mọi thứ trong bụng ra.

_ Đúng rồi! Nôn ra đi em!
Lôi Triệt tiếp tục đỡ cô, và đổ sữa vào miệng Giai Kỳ….Bàn tay còn lại, hắn hối hả lôi điện thoại trong túi áo ra và hét như muốn phá nát trần nhà.

_ NGÔ LỖI! MAU LÁI XE TỚI! GIAI NHI NUỐT THỦY NGÂN TỰ TỬ RỒI!
****
Để dễ phân biệt, những đoạn hội thoại trong Clip giữa Lôi Triệt và Quân Tường Kỳ sẽ in nghiêng nha.

Nếu có ai thắc mắc sao Giai Kỳ không cắt tay tự tử thì Kỳ muốn giải thích là Giai Kỳ sợ cắt tay lâu chết, nếu Lôi Triệt phát hiện thì sẽ cứu được, nên mới uống thuỷ ngân.

Vote...Like...Cmt đi ❤️
Và Follow Kỳ Kỳ nếu thấy truyện hay nhé ????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui