Tổng Tài Tàn Khốc Cưỡng Tình


_ Lam Nghi!
Nhiếp Phong cất tiếng gọi nhưng không thấy Lam Nghi trả lời.

Trong vô thức, hắn cởi cúc cổ tay và sắn cao ống tay áo lên để lộ cánh tay thon dài khoẻ khoắn, những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay như những đường biên giới trên bản đồ, phân chia giữa làn ranh hấp dẫn và gợi tình.
Da của Nhiếp Phong không quá trắng, nhưng luôn mang lại cảm giác rất sạch sẽ, khác làn da màu đồng hun mạnh mẽ đậm chất đàn ông của Lôi Triệt.

Làn da của Nhiếp Phong khiến hắn có khí chất lịch lãm pha chút hào hoa.
_ Nghi!
Thanh âm êm ả như tiếng đàn dương cầm vọng khắp căn biệt thự rộng lớn, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự tĩnh lặng!
Nhiếp Phong tìm Lam Nghi khắp các phòng lớn nhỏ, nhưng cho dù hắn cố cỡ nào cũng không thể tìm thấy cô đang ở đâu.

Chút bực tực ban đầu chuyển dần thành lo lắng, rút cuộc cô nhóc này đã trốn ở đâu?
Hắn dừng lại, đứng giữa phòng ngủ của Lam Nghi.

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ để mở hắt lên nửa thân người mảnh mai mà mạnh mẽ ấy, làn da như bừng sáng, những vệt nắng vàng như đang nhảy múa trên mái tóc đen đậm, chiếc áo sơ mi để lộ cổ, đường cơ ngực mạnh mẽ cuốn hút, cánh tay khoẻ khoắn chống hông, Nhiếp Phong cau mày nhìn khắp căn phòng, và rồi đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại.
Một dải gấu váy thò ra khỏi cánh tủ đang đóng chặt ấy.

Đôi mắt thông tuệ lập tức dịu lại, như thể vừa trút bỏ được gánh nặng đè lên tim hắn.

Nhiếp Phong thong thả bước đến chiếc giường được hắn ưu ái chuẩn bị cho cô, chẳng khác gì chiếc giường của một cô công chúa, ung dung ngồi xuống.
Đôi chân của hắn hơi mở, đủ độ rộng để cô đứng lọt trong không gian chỉ thuộc về riêng hắn.

Rõ ràng Nhiếp Phong rất thích ngắm nhìn những khi Lam Nghi đứng giữa hai chân mình, nhốt cô trong không gian thuộc về hắn không thể riêng tư hơn.
_ Ra đây! Lam Nghi! Anh nhìn thấy em rồi!
Nhiếp Phong thong thả nói, nhưng người kia vẫn cứ bướng, nhất định trốn trong tủ không chịu ngó đầu ra, như một con chuột nhỏ.
Ánh mắt của Nhiếp Phong nheo lại, nhưng không hề tỏ vẻ bực bội mà vô cùng thoải mái, như thể chính hắn cũng thích cùng cô chơi trò trốn tìm này.
Cố tạo cho tone giọng của mình mang đầy vẻ cảnh cáo, Nhiếp Phong gầm gừ với cô như dáng vẻ của một con hổ đang đe doạ con mồi của mình.
_ Đừng để anh phải đứng dậy mở tủ và xách em ra đấy nhé!
Sau câu nói ấy, có tiếng lạch cạch rất khẽ vang lên trong tủ.

Và sau đó, cánh cửa khe khẽ mở ra.
Nhiếp Phong phải cố gắng lắm mới không bật cười khi nhìn bộ dạng của Lam Nghi lúc này.

Trốn trong tủ chẳng khác gì một con chuột con.
_ Ra đây!
Nhiếp Phong nghiêm giọng nói, và rõ ràng là Lam Nghi sợ hắn.

Vẻ mặt nem nép của cô vừa dễ thương vừa đáng thương, khiến cho Nhiếp Phong chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng mà hôn cho thoả lòng.
_ Nhanh!
Nhiếp Phong nhắc Lam Nghi, và cô mím môi bước xuống, chậm rì rì, theo bàn tay đang chỉ vào giữa hai chân hắn, từng bước từng bước nhích đến.
Đến khi Lam Nghi đứng giữa hai chân mình, Nhiếp Phong thoang thoảng ngửi được mùi Cam đỏ thơm tho toả ra từ cơ thể nữ tính của cô.
Đôi mắt tràn đầy khao khát yêu thương của Nhiếp Phong ngước lên nhìn cô, trong lòng mắt đen thẫm chứa đầy hình bóng của cô.

Gương mặt kiều diềm, đôi mắt như sa mạc, nét môi bướng bỉnh gợi cảm, mái tóc xoăn dày nồng cháy...Cô đẹp tới mức bóp nghẹt trái tim hắn.

_ Sao em lại hôn Kính Hàm?

_ Vì em yêu anh ấy!
Lam Nghi hồn nhiên trả lời, nhưng càng tự nhiên bao nhiêu, lại càng khiến Nhiếp Phong đau lòng bấy nhiêu.
Nhiếp Phong nhìn Lam Nghi, giọng nói bắt đầu trầm đi, lặng lẽ hơn
_ Em có biết yêu là thế nào không?
_ Thì em thấy vui khi ở cạnh anh ấy.

Mỗi khi anh ấy đến em đều rất vui.

Mỗi khi không thấy anh ấy em đều thấy nhớ...
Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong, nhanh nhảu trả lời, hoàn toàn không để ý thấy nụ cười trên môi Nhiếp Phong đang dần hoá thành đau đớn.
Bàn tay của Nhiếp Phong ve vuốt, chạm lên gò má mềm mại của cô, vuốt ve mái tóc dầy dặn mềm mại, đan nó trong những đầu ngón tay.
_ Lam Nghi...Yêu một người chính là lúc nào cũng muốn ở bên người ấy, nhưng đôi khi lại sợ ở bên người ấy.

Vì không ở bên thì sẽ nhớ, nhưng nếu ở bên, thì sẽ cồn cào.

Là lúc nào cũng muốn nói chuyện với người ấy, nhưng lại không biết nói gì.

Yêu một người là luôn sợ mất người ấy, nhưng lại sợ mình không đủ tốt để giữ lại người ấy.

Thích là muốn tìm mọi cách để tỏ bày, nhưng yêu, lại không thể tìm ra cách để tỏ bày.

Nhiếp Phong nói với Lam Nghi, không biết rằng cô có hiểu hết điều hắn nói hay không? Mùi hương Cam đỏ cứ váng vất mãi tâm trí hắn.
_ Yêu...chính là một loại cảm giác tuyệt vọng!
Nhiếp Phong nói với Lam Nghi, bàn tay của hắn vướn tới, ve vuốt cánh môi mềm mại của cô.
Đôi mắt hắn chan đầy chất chứa, thoáng trong giây phút chỉ có riêng hai người, đột nhiên như thể có một sự yếu đuối dâng lên trong lòng mắt hắn.
_ Lam Nghi...sau này em không được hôn ai, ôm ai...ngoài anh! Biết chưa?
Lam Nghi như thể bị nhốt trong đôi mắt quá mức chất chứa tâm trạng ấy, đôi môi gợi cảm của cô khem khép lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhiếp Phong mỉm cười, di chuyển ngón tay từ môi cô đặt lên môi mình.
_ Ôm lấy cổ anh! Hôn anh đi!
Lam Nghi chớp mắt, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.

Cánh tay cô vắt lên cổ anh, dịu dàng mềm mại như một dải lụa, khẽ kéo anh lại gần, và rồi cô cúi xuống.
Đôi môi căng mọng đặt lên nét môi sắc nét khắc nghiệt ấy một nụ hôn.

Khoảng khắc ấy, Lam Nghi cúi đầu xuống hôn lấy số phận cuộc đời mình.
Mái tóc xoăn xoã tung trên bả vai mạnh mẽ, che đi nét cười đầy gian xảo của Nhiếp Phong...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận