Nhiếp Phong đứng trước gương, từ tốn tới bình thản cài từng chiếc cúc áo sơ mi.
Vải áo sơ mi đen tối như lòng mắt của hắn, lại lóng lánh như thể được dệt đan xen với những sợi vàng.
Đôi mắt hắn điềm tĩnh tập trung cố định chiếc caravat đồng màu bằng chiếc kẹp nạm kim cương, khoác lớp áo vest phẳng phiu ra bên ngoài, nhìn Nhiếp Phong lại đĩnh đạc và cao ngạo, khí chất bất phàm toát ra từ trong ánh mắt đến từng cái nhíu mày, cả thân thể toát ra sự thông tuệ lịch lãm, khiến cho người ta nhìn vào chẳng thể nào đoán ra được phía sau vẻ ngoài hút hồn đó là cả một mảng tối tới kinh người.
Hắn cứ như thế, điềm tĩnh và thong thả chỉnh sửa lại trang phục trước gương, như thể chờ đợi, lại như thể hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi không phải khi nào cũng có được này!
Chiếc đồng hồ Rolex mặt kim cương đen sáng lấp lánh trên cổ tay hắn một cách ngạo nghễ và phô trương.
Và hắn nghe thấy tiếng bước chạy dồn dập của Lam Nghi ngay cả trước khi cánh cửa ấy phòng bật mở.
Lam Nghi lao vào trong, gương mặt hoảng hốt cắt không còn giọt máu như người vừa mới ốm dậy.
Cô bàng hoàng lao vào trong phòng, chiếc mũ bảo hiểm vẫn còn cầm chắc trong lòng bàn tay.
Trái ngược với sự hoảng loạn của Lam Nghi, Nhiếp Phong lại vô cùng điềm tĩnh, thậm chí sự xuất hiện đột ngột của cô cũng như chẳng hề đả động gì tới hắn.
Nhiếp Phong thậm chí còn không buồn quay lại, ánh mắt ngạo nghễ nhìn cô qua tấm gương phản chiếu, vừa mỉa mai, lại vừa như xét đoán.
_ Bà ấy đâu?
Lam Nghi hỏi Nhiếp Phong trong hơi thở gấp.
Đôi mắt của Nhiếp Phong lập tức trở nên vô cùng đáng sợ.
Hắn hít vào một hơi, chậm rãi quay lại, ngẩng cao đầu nhìn cô bằng ánh mắt như một kẻ bề trên nhìn kẻ dưới trướng.
_ Đấy là ngữ điệu thành khẩn của em đấy à?
Uất ức nghẹn lên tận cổ họng, Lam Nghi siết chặt lấy chiếc mũ bảo hiểm trong tay, hận không thể một bước ném thẳng nó vào gương mặt ngạo nghễ đáng căm phía trước.
Thanh âm khàn đặc cố gắng kìm xuống, Lam Nghi run giọng, khẩn thiết hỏi Nhiếp Phong.
_ Nhiếp tiên sinh…mẹ tôi giờ ở đâu?
_ Em đã gọi điện tới bệnh viện trước rồi, phải không?
Nhiếp Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lam Nghi, thay vào đó hắn lại hỏi cô một câu hỏi.
Lam Nghi sốt ruột tới mức toát mồ hôi tay, gấp rút trả lời.
_ Phải! Tôi gọi điện cho bệnh viện, lễ tân nói rằng bà ấy đã được chuyển viện cách đây 2 tiếng! Nhiếp tiên sinh! Mẹ tôi đang ở đâu?
Đầu mi tâm của Nhiếp Phong cau chặt lại, giống như thể những gì Lam Nghi vừa nói đối với hắn chẳng khác gì âm thanh lạo xạo của sỏi nghiến dưới gót giày, khiến hắn rất khó chịu.
_ Lam Nghi….nếu em muốn một người cung cấp cho em một thông tin gì đó, trước khi yêu cầu người đó trả lời, em phải biết vị thế của mình ở đâu, và nên dùng ngữ khí như thế nào để hỏi!
Nhiếp Phong liếc mắt với Lam Nghi, sau đó hắn lại soi mình vào trong gương, giống như thể đối với cô hắn thà phí thời gian chỉnh trang quần áo, còn hơn là phải thích cho cô nghe.
Thái độ của Nhiếp Phong thật sự khiến cho người đối diện luôn áp lực, luôn tổn thương.
Nhiếp Phong chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt hắn lơ đãng như chẳng thèm chú tâm…nhưng động tác đột nhiên dừng khựng lại khi hắn nghe thấy giọng nói mỏng manh của Lam Nghi vang lên.
_ Nhiếp tiên sinh! Làm ơn….tôi cầu xin ngài…Xin ngài cho tôi biết mẹ tôi đang ở đâu!
Nụ cười nửa miệng nở trên khóe môi sắc nét của Nhiếp Phong, và đôi mắt tối thẫm của hắn không thể che dấu đi sự thỏa mãn ngấm ngầm đang dâng lên như sóng trào.
_ Bà ấy đang ở trên chuyên cơ chuẩn bị bay sang Mỹ, nếu như bây giờ cô nhanh lên thì có thể tới kịp đấy!
Nhiếp Phong nói với Lam Nghi, và tiến tới phía cô…
_ Tôi sẽ cho cô đi nhờ xe!
Thanh âm tinh tế vang lên, vừa như bông đùa, vừa như ban ơn, lại vừa như một lời khẳng định yêu cầu, khiến cho Lam Nghi không cách nào phản kháng, chỉ có thể nghe theo!
Vì bản thân cô cũng không biết Nhiếp Phong đã đưa bà tới sân bay nào…!
Mẹ ơi! Xin chờ con một chút!
Con nhất định sẽ tới kịp!
****
Chiếc Lexus hạng sang của Nhiếp Phong từ từ lăn bánh vào bãi đỗ xe của sân bay tư nhân.
Ngay khi đèn tín hiệu tắt, Lam Nghi đã kéo vội cửa xe, khẩn thiết nói với Nhiếp Phong.
_ Xin ngài mở cửa ra!
Nhiếp Phong thì lại quá mức điềm tĩnh, từ tốn cởi dây an toàn, nhét lại điện thoại vào túi quần rồi mới ấn chốt.
Cánh cửa xe bật mở, Lam Nghi hấp tấp lao xuống và chạy vội ra phi trường.
Nhiếp Phong thì lại quá mức bình tĩnh.
Hắn đóng cửa xe lại, ấn khóa an toàn, đủng đỉnh bước từng bước phía sau Lam Nghi, nhìn cô chạy vội vã như thể đang cố gắng đua với thời gian!
Bởi vì hắn biết cho dù cô có cố gắng thế nào, cũng không bao giờ kịp được nữa!
Lam Nghi ùa vào sân bay, nhưng những nhân viên hàng không mặt đất lập tức ngăn cô lại.
_ Tiểu thư! Máy bay hiện giờ đã chuẩn bị cất cánh rồi, người không phận sự không được vào trong!
_ Nhưng….mẹ tôi….mẹ tôi ở trên chiếc máy bay đó!
Lam Nghi hoảng loạn nói với những người nhân viên hàng không mặt đất, bàn tay cô bám chặt vào những cánh tay đang dang rộng để ngăn cô chạy vào trong.
_ Tiểu thư! Đây là quy định! Chúng tôi không thể để cô vào!
Người nhân viên cứng rắn nói với Lam Nghi, vây giáp trước mặt cô chẳng khác gì một bức tường chắc chắn.
Sức của ba người đàn ông, Lam Nghi cho dù có làm cách nào cũng không thể thoát ra khỏi!
Đôi mắt cô hoảng loạn nhìn về chiếc máy bay đang khởi động, cánh quạt quay ầm ĩ náo loạn khiến không gian ù ù đông đặc.
Cô vội vã quay lại phía Nhiếp Phong.
Đôi chân cô chạy tới, và bàn tay cô nắm chặt lấy ống tay áo của hắn.
Đối diện với đôi mắt băng lãnh của hắn, Lam Nghi mặc kệ sự mỉa mai đến tàn nhẫn trong đó, liều mạng cầu xin.
_ Nhiếp Phong! Tôi xin anh…Tôi muốn gặp mẹ tôi!
Giọng nói khàn đặc khẩn thiết của Lam Nghi hòa cùng tiếng gió, nghe xao xác đến mức đau lòng, khiến cho những người nhân viên ở đó cũng phải đắn đo nghẹn lòng.
Lam Nghi không biết bộ dạng của mình lúc này có bao nhiêu tuyệt vọng, lại có bao nhiêu thu hút…
Mái tóc xoăn dày bay xao động tán loạn, vương trên gương mặt tuyệt vọng tới cùng cực, đôi mắt nóng lên xao động và chóp mũi đỏ lựng…Đôi môi hé mở căng mọng khẩn thiết thốt nên lời cầu xin.
Nếu như là những người đàn ông bình thường, nhìn thấy cảnh đó…nhất định trái tim sẽ mềm nhun nhũn!
Nhưng đáng tiếc cho Lam Nghi…Nhiếp Phong hoàn toàn không phải là “những người đàn ông bình thường” ấy!
Hắn là người đàn ông “bất thường” nhất trong tất cả những người đàn ông “bất thường”!
Đáp lại sự cầu xin tuyệt vọng của Lam Nghi, Nhiếp Phong chỉ thủng thẳng nói một lời…
Một lời…như dao cứa vào trái tim của Lam Nghi!
_ Đáng lẽ ngày mai tôi mới chuyển bà ấy sang cơ sở của Royal tại Hoa Kỳ! Đáng lẽ nếu như em không ương bướng như thế, thì em và mẹ em còn có cơ hội để chào tạm biệt nhau! Nhưng chính sự bướng bỉnh của em đã làm ra chuyện này! Tôi đã nói rằng em đừng bao giờ thử thách sự kiên nhẫn của tôi! Một lần nào nữa!
Giờ thì xem hậu quả của sự bướng bỉnh của em đi!
Bàn tay của Lam Nghi buông khỏi ống tay áo của Nhiếp Phong.
Đôi mắt bàng hoàng đến tuyệt vọng của Lam Nghi thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Bóng tối bao quanh hắn…giống như thuộc về hắn!
Tiếng máy bay bắt đầu di chuyển trên đường băng vang lên điên cuồng.
Lam Nghi quay lại, thẫn thờ tới chết lặng nhìn chiếc máy bay từ từ lăn bánh trên đường băng, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa vời.
_ KHÔNG! MẸ ƠI! MẸ ƠI!
Lam Nghi lao về phía trước, và vẫn bị chặn lại! Giọng gọi của Lam Nghi trở nên điên cuồng trong bất lực, bị tiếng gió rít cùng tiếng động cơ náo động át đi…
Nhiếp Phong vẫy tay, làm một cử chỉ đồng thuận rất ngạo mạn.
Và lập tức, những người nhân viên đó buông Lam Nghi ra.
_ MẸ ƠI!!!
Lam Nghi vùng khỏi những vòng tay thít chặt ấy, chạy vội ra đường băng.
Giữa không gian trống trải bao la, mênh mang như không thấy nổi điểm kết thúc.
Chiếc máy bay như một con chim sắt khổng lồ chạy với tốc độ chóng mặt, ánh đèn chớp tắt nhức nhối, xé rách cả bầu trời đêm sâu thẳm.
Bóng dáng của Lam Nghi giữa trời đêm bao la nhỏ bé hơn bao giờ hết.
Và mặc cho chính bản thân cô biết rằng cho dù cô có chạy tới sức cùng lực kiệt cũng không thể đuổi kịp được chiếc máy bay đang chuẩn bị cất cánh đó, nhưng cô vẫn cứ liều mạng mà chạy, như một con thiêu thân lao vào lửa!
Vì trên đó là người thân duy nhất của cô…Nếu như mẹ đi rồi…cô thực sự sẽ chỉ còn một mình trên cuộc đời này!
_ DỪNG LẠI! LÀM ƠN….DỪNG LẠI….! TÔI CHỈ MUỐN NHÌN MẸ TÔI MỘT LẦN THÔI….LÀM ƠN! DỪNG LẠI ĐI MÀ!
Lam Nghi gào thét tới khản giọng, những bước chạy chỉ để kéo cô xa hơi khỏi chiếc máy bay đó….Và rồi tiếng động cơ rít lên như cào xé tâm can, chiếc máy bay cất cánh, bỏ lại những bước chạy tuyệt vọng của Lam Nghi, xé gió lao vào màn đêm sâu thẳm.
_ Không….Làm ơn mà….!
Lam Nghi khụy xuống, đôi môi hé mở…và đôi mắt mờ đi…
Cuối cùng….thì thành trì kiêu hãnh trong lòng cô cũng bị đập bể tới tan tành!
Lam Nghi bật khóc, những giọt nước mắt mà cô đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ cô để rơi xuống nữa, lần nữa ứa ra trên khóe mắt cô.
Nước mắt thấm vào đôi môi cô mặn chát, mái tóc tán loạn cuốn theo chiều gió…Lam Nghi gục đầu xuống, và bật khóc như một đứa trẻ!
Cô thật sự tuyệt vọng!
Thật sự tuyệt vọng rồi!
Những nhịp bước chân thong thả vang vọng, Lam Nghi ngẩng mặt lên khỏi bàn tay, quay đầu nhìn về phía người đàn ông tàn độc đang bước gần lại phía mình…
Nhiếp Phong nhìn gương mặt ướt đẫm của Lam Nghi, đôi mắt của hắn tối thẫm tới cùng cực.
_ Anh thỏa mãn rồi chứ?
Lam Nghi nhướn mày hỏi Nhiếp Phong, và nụ cười nửa miệng hiện trên khóe môi khô khốc của cô.
Nhiếp Phong biết rõ ràng rằng cho dù cô có gắng sức chạy thế nào, cũng không thể nào đuổi kịp nhưng vẫn cứ bắt cô hi vọng…rồi để cô thất vọng!
Đây chính là sự trừng phạt độc ác nhất mà hắn dành cho cô!
_ Đương nhiên!
Nhiếp Phong điềm tĩnh trả lời cô, thong thả tới đáng căm hận!
Hắn nhìn Lam Nghi ngồi khụy dưới đường băng, mỉm cười lạnh lùng.
_ Tôi muốn em cả đời này chỉ thuộc về tôi! Chỉ nhìn tôi! Nghe tôi! Nghĩ tới tôi! Tôi muốn biến em trở thành kẻ cô độc nhất trên đời này…để em chỉ có thể phụ thuộc vào tôi mà thôi!
_ ANH ĐIÊN RỒI!
Lam Nghi hét lên, vùng dậy…Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, nhắm về phía Nhiếp Phong, bất chập và đánh xuống.
Cô muốn giết người đàn ông này!
Cô muốn giết chết người đàn ông này!
Cổ tay mảnh khảnh của cô bị Nhiếp Phong nắm chặt…và rồi bằng một động tác có phần thô bạo, Nhiếp Phong kéo giật cô về phía hắn.
Và nét môi khắc nghiệt của hắn giữ chặt lấy đôi môi căng mọng nhuốm vị nước mắt của Lam Nghi…
Tiếng gió trở nên thật điên cuồng…
Lam Nghi chết lặng, toàn thân đông cứng!
Mùi hương Dương xỉ gắt gao rất thật…Và cảm giác nóng rẫy trên môi…cũng rất thật!
Giữa khoảng không mênh mang, bầu trời đêm đen thẫm cao tới kinh ngạc, gió thổi như roi quất…
Nhiếp Phong đã chiếm hữu và ngông cuồng như thế…tước đoạt đi nụ hôn đầu tiên của Lam Nghi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...