Ngày hôm sau khi Lam Nghi tỉnh lại, thì Nhiếp Phong đã đi từ bao giờ.
Vốn dĩ tưởng rằng cả đêm nằm nguyên một tư thế sẽ khiến cơ thể cô đau đơn tê dại, nhưng khi Lam Nghi nhỏm người dậy, mái tóc dày trôi theo cử động của cô, trên lớp ga giường trắng mịn mềm mại như một dòng thác…Lam Nghi ngồi trên giường, gương mặt thẫn thờ nhìn vào chiếc gương trong phòng.
Cô gái trong gương nhìn cô, gương mặt sau một đêm đáng sợ vẫn thật cá tính.
Trải qua cơn đau đớn, dường như lại khiến cô càng ngông cuồng bất cần hơn…Ánh mắt hoang dại càng lạnh giá hơn, đôi môi căng mọng càng kiêu bạc hơn.
Vết thương trên bả vai vẫn còn ẩn ẩn đau, tuy không bỏng rát nhức nhối như đêm qua, nhưng nỗi đau hiện hữu thật sự rõ rệt khiến Lam Nghi biết…Ước mong mọi thứ chỉ như một cơn ác mộng thật sự rất mơ hồ.
Lam Nghi bước tới trước chiếc gương trong vắt, quay lưng soi bả vai mình.
Chữ “Phong” sắc nét hiện trên làn da trắng mịn thật sự rất chói mắt…Nhìn chữ “Phong” uốn lượn mềm mại trên bả vai mình, Lam Nghi không khỏi cảm thấy vô cùng nực cười…
Ba tên đàn ông đó tên thì ấn, tên thì giữ, tên thì tỉ mỉ xăm cho cô…Thế nào mà chữ “Phong” kia vẫn thật hoàn hảo, hệt như một ấn kí của Quỷ dữ.
Lam Nghi hờ hững nhìn bả vai mình! Sự sở hữu của người đàn ông này quả thật rất tàn nhẫn.
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, có khóc lóc dằn vặt hay tự trách bản thân mình…Cũng chẳng để làm gì!
Hơn nữa, đó cũng không phải là tính cách của Lam Nghi!
Cô không ủy mị! Không yếu đuối! Không hờn ghen! Không trách cứ!
Hít vào một hơi dài rồi thở ra, Lam Nghi quay qua quay lại trước gương, cảm giác chữ “Phong” trên bả vai mình…cũng không tệ!
Bây giờ việc của cô không phải là khóc lóc vật vã…
Mà chỉ đơn giản là sống tiếp mà thôi!
****
Người đàn ông có dáng người đẹp đẽ tới hoàn mĩ, bộ âu phục cắt may thủ công màu xanh đen ôm sát cơ thể cường tráng cao lớn, gương mặt đẹp tới ngạt thở, với đôi mắt chim ưng sắc bén kiêu ngạo, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi mỏng bạc tình.
Cả thân thể toát ra khí chất phong lưu đa tình…Ly rượu đỏ sóng sánh trên tay tỏa ra hương thơm nồng say, hòa cùng mùi Xạ hương quyến luyến cuốn hút.
Lôi Triệt tựa người vào tủ rượu, ánh nhìn sắc bén hướng về phía người đàn ông đang chăm chú bên xấp giấy tờ cao ngất.
Gương mặt tuấn mĩ, ngũ quan tinh tế hút hồn, ánh mắt thông tuệ như chứa đựng cả kho tàng trí tuệ, đôi môi sắc nét đẹp tới hoàn hảo, sống mũi cao thanh vừa phải…khí chất tựa như những văn nhân thời xưa, điềm đạm bình lặng, cao ngạo hút hồn.
Đầu lông mày của Nhiếp Phong cau lại, ngón tay hắn vuốt lên hàng lông mày hình vòng cung, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thanh âm tinh tế như tiếng đàn dương cầm vang lên, chứa đựng sự tự tin ngạo nghễ khó ai sánh kịp.
_ Phía giấy tờ không có vấn đề gì đâu Lôi Triệt, nếu có lấn cấn chỉ là phần các chức danh trong Công ty khi cậu tới sẽ bị thay thế một loạt.
Theo mình chắc chắn mấy lão già cỗi hói đầu đó sẽ không chịu để bị đá đi đơn giản thế đâu!
_ Chuyện đấy mình đã nghĩ đến rồi, cậu không cần phải lo! Với bọn chuột già đó chỉ cần cho chúng chút tiền là được!
Lôi Triệt lao xao ly rượu trong tay, chất rượu vang đỏ rực rỡ như màu máu tươi dưới ánh đèn càng thêm chói mắt.
_ Vấn đề ở đây không phải là tiền, Lôi tiên sinh!
Nhiếp Phong lắc đầu, bàn tay tinh tế của hắn nhấc tập giấy sang một bên, phủi phủi những hạt bụi giấy trên mặt bàn.
_ Mấy lão già đó sống chết không muốn bị tống cổ khỏi CHARM không phải chỉ đơn giản là nguồn lợi nhuận không lồ từ ngành dịch vụ giải trí bạc tỉ, mà còn vì một “vấn đề khác” nữa!
Giọng nói nhấn nhá ấn mạnh lên cụm từ “vấn đề khác” cùng ánh mắt vô cùng ẩn ý, khiến cho Lôi Triệt ngay lập tức hiểu ra Nhiếp Phong đang muốn nói đến điều gì.
_ Để bọn háo sắc đó chịu từ bỏ cái ghế có quyền lực muốn ngủ với bất kì mĩ nhân giải trí nào cũng được, hoặc không thiếu những cô gái dùng thân xác để kiếm tiền, kiếm danh vọng như thế…Cũng là một cơ số tiền không nhỏ đâu Lôi Triệt!
_ Tiền không phải là vấn đề mình để ý tới! Cái gì còn có thể mua được bằng tiền, thì vẫn cứ là đồ rẻ tiền!
Lôi Triệt đủng đỉnh nói…Và Nhiếp Phong biết rằng hắn đang nói thật, vì tiền chưa bao giờ là vấn đề mà Lôi Triệt nghĩ tới đầu tiên!
Nụ cười nửa miệng nở ra trên đôi môi hắn, Nhiếp Phong dùng ánh nhìn như xuyên thấu tâm can của đối phương nhìn Lôi Triệt, đủng đỉnh hỏi.
_ Đúng!.
Với cậu tiền chưa bao giờ là vấn đề…Nhưng “vấn đề” ở đây mình muốn hỏi cậu, là Giai Kỳ của cậu có xứng đáng để cậu lao tâm tốn sức tới như thế hay không?
Nụ cười nửa miệng nở trên đôi môi của Lôi Triệt, hắn đủng đỉnh nhấc ly rượu lên, kề lên đôi môi mình uống cạn.
_ Điều này mình lại muốn hỏi cậu đấy Nhiếp Phong…Lam Nghi của cậu có xứng đáng để cậu bỏ ra 2 triệu USD mua tặng chiếc đồng hồ Rolex hiếm nhất thế giới hay không?
Một khoảng im lặng dâng lên giữa hai người…
Trong phút chốc, cả Nhiếp Phong và Lôi Triệt đều dùng ánh mắt quá thấu hiểu để nhìn nhau.
Hai kẻ lọc lõi và tài giỏi, lại quá mức thấu hiểu nhau khi nói chuyện…thường sẽ đi đến bế tắc!
Lôi Triệt là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng khi thanh âm gợi cảm như hơi rượu vang lên.
_ Ngày mai cậu để Lam Nghi và Gia Kính tới giải quyết giúp mình giấy tờ thủ tục tại CHARM được không? Mình rất thích tính cách của cô gái đó!
_ Ngày mai thì không được! Mình có việc khác cho cô ấy rồi!
Nhiếp Phong lắc đầu, và đột nhiên khi nhắc đến Lam Nghi, ánh mắt của Nhiếp Phong tối sầm lại.
_ Trong cái đầu bệnh hoạn của cậu lại đang tính toán cái gì đấy? Nhiếp Phong?
Lôi Triệt nheo mắt hỏi Nhiếp Phong, và nhận lại được cái mỉm cười đầy bí ẩn của hắn.
_ Mình muốn để cho cô ta biết vị trí của cô ta ở đâu!
****
Hôm nay Lam Nghi và Kính Hàm phải tới để hoàn thành nốt những việc cuối cùng tại dự án sân Golf đợt trước.
Khi nhận được yêu cầu từ Nhiếp Phong rằng cô vẫn sẽ cùng Kính Hàm đi giải quyết công việc, Lam Nghi thật sự rất bất ngờ.
Cô vốn dĩ nghĩ, chắc chắn Nhiếp Phong sẽ không để cô và Kính Hàm có cơ hội đi riêng với nhau, nhất là sau những gì đã xảy ra…Nhưng những gì hắn làm khiến cho Lam Nghi đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác!
Cô thật sự không hiểu rút cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì nữa!
Bỏ tiền xu vào máy bán nước tự động, Lam Nghi ấn nút và lấy ra hai lon trà mật ong, nghĩ đến Kính Hàm, bất giác lại mỉm cười.
Kính Hàm rất thích uống trà, đặc biệt là trà xanh…Đúng là một con người trầm tĩnh ôn hòa, ôn hòa cả trong sở thích của chính anh…
Mở cửa xe và ngồi xuống, Lam Nghi đặt hai lon trà vào ngăn lạnh, chờ anh về sẽ cùng uống.
Kính Hàm đang giải quyết nốt chút công việc, sợ cô mệt nên anh đã bảo cô về xe ngồi đợi anh trước.
Không gian thật trống vắng, khiến cho Lam Nghi cảm thấy có chút bâng khuâng…bất giác lại nghĩ tới vết xăm ở bả vai.
Bàn tay cô vô thức chạm lên vị trí có chữ “Phong” đó…Bất giác cô lại muốn nhìn vào dấu hiệu chứng minh bản thân cô đã kí giao kèo với Ác quỷ.
Ngón tay với lên chỉnh lại kính chiếu hậu…Không ngờ ngăn giữ đồ ở nơi đó đột ngột bật ra.
Lam Nghi giật mình, ngạc nhiên nhìn thấy một tờ giấy gập gọn rơi xuống từ đó.
Một chút tò mò dâng lên trong lồng ngực cô, Lam Nghi cắn đôi môi mình, rồi nhìn về phía sau.
Kính Hàm vẫn chưa quay lại!
Đầu ngón tay của Lam Nghi có chút chần chừ, nhưng rồi cô cũng không cưỡng lại thôi thúc khám phá, nhặt mảnh giấy đó lên.
Hóa ra đó là một tấm ảnh.
Một tấm ảnh của một cô gái rất xinh đẹp, gương mặt nhu hòa thiện lương, ánh mắt trong vắt sáng bừng, chiếc mũi xinh xinh và đôi môi như một đóa hoa anh đào chớm nở…Vô cùng xinh đẹp, vô cùng đáng yêu…
Mặt đằng sau của tấm ảnh, dòng chữ cứng cáp mà chỉ cần lướt qua Lam Nghi có thể nhận ra là nét chữ của Kính Hàm.
“Người tôi yêu nhất…cũng là người tôi hận nhất!”
Một cơn nhói tim dâng lên, như thể một mũi dao ngọt sắc đâm thấu lồng ngực.
Lam Nghi thẫn thờ nhìn cô gái trong bức ảnh….
rồi nhìn mình trong gương chiếu hậu….
Đúng là….
rất khác!
Lặng lẽ…một nụ cười mơ hồ nở trên khóe môi của cô!
Đầu ngón tay lặng yên gập tấm ảnh đó lại, Lam Nghi cất nó vào lại vị trí cũ, cẩn thận đóng ngăn lại.
Bàn tay cô mở ngăn lạnh, lấy ra hộp nước trà…Rồi cùng với một nụ cười nửa miệng bất cần ngông cuồng, cô bật nó ra, một hơi uống cạn…
Nước trà lạnh….
Lạnh tới tận dòng máu trong tim….
!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...