Tổng Tài Tàn Khốc Chiếm Hữu Điên Cuồng
Lâm Thần đưa cô và ông đến một nơi trong nó như một căn cứ bí mật vậy, cũng giống một cái tần hằm.
Đó là hình thức bên ngoài thôi, bên trong nhìn rộng lắm còn có rất nhiều lối đi nữa nếu mà Lâm Thần không dẫn đường thì có mà đi lạc mất thôi.
Xung quanh có rất nhiều người đi qua lại canh giữ họ nhìn thấy Lâm Thần và cha cô đều cuối chào, rất giống lúc gặp Tề Dụ Minh vậy...
Giống sao?
Ông đưa vào một căn phòng bên trong đã có bác sĩ đứng chờ sẵn máy móc đầy đủ.
Lầm Thần đặc ông xuống giường bác sĩ ngay lập tức sơ cứu cũng may chỉ là xay xước ngoài da nên dẫn đến chảy máu nhưng vẫn phải băng bó cẩn thận tránh nước và những cái khác nữa, cũng may cha cô ông ấy không làm sao.
Không biết Tề Dụ Minh phía bên kia làm sao rồi, nhiều người như vậy sẽ không sao chứ? Mặc kệ cho rồi ai kêu anh làm khó cha cô làm chi, còn nói những lời kì quái như vậy.
Cô túc trực bên cạnh ông chăm sóc cho ông vì trời cũng không còn sớm gì nữa cũng là hơn nữa đêm rồi cô có chút mệt, dường như đã ngủ quên.
May mà Lâm Thần nhắc cô nói cô nghĩ ngơi trước để anh chăm sóc, ở lại đây cũng không làm được gì.
Ái nghe lời mà đi sang căn phòng khác nghĩ ngơi.
Cô vừa rời khỏi Lâm Triệu Vương ông đã ngồi bật dậy như chưa có gì.
"Làm tốt lắm, mau thực hiện kế hoạch tiếp theo thôi." Chắc bây giờ Tề Dụ Minh đang tự hỏi làm sao ông biết được hành tung của cậu ta tất cả đều nhờ Nam Hạ cô ta đã nói cho ông biết, quả thực cái thứ tình yêu ngu ngốc đó làm cho con người trở nên không ra làm sao cả, vì nó mà mất đánh đổi nhiều thứ quả là không đáng chỉ có quyền lực của những kẻ mạnh những kẻ chiến thắng mới là đúng đắn.
Bên này Tề Dụ Minh đang tra hỏi rốt cuộc là ai đã làm lộ thông tin hành tung của anh, Nam Thành dường như biết được gì đó những người ở đây sẽ không bao giờ làm điều ngu ngốc như vậy, họ làm vậy sẽ còn đường sống sao.
Không lẽ nào là...
Hôm ấy anh vẫn còn nhớ là Nam Hạ đã hỏi anh ngày thứ 4 Tề Dụ Minh có về nhà không, anh cũng không nghĩ gì nhiều nên nói với em gái mình vì cô ngưỡng mộ lão đại rất lâu chuyện hỏi mấy cái này cũng rất thường xuyên.
Không phải là con bé đó chứ nhưng vì Nam Hạ là em gái anh nên anh cũng không dám hé nữa lời.
Vài ngày hôm sau, ở một nhà kho bỏ hoang một đám người mặc vest đen.
Đi đầu là một người đàn ông khí thế đáng sợ đến bức người, dòng người từ từ bước vào trong nhà kho.
Bên trong có người đã chờ sẵn, từng tiếng bước chân vang lên khiến người cảm thấy rợn gáy.
"Mới vài hôm không gặp mà Tề tiên sinh đây à không...phải là Lão Đại của Hắc Hổ chứ.
Vài hôm trước cậu làm tôi đổ cả máu..." Là Lâm Triệu Vương ông đã hẹn Tề Dụ Minh ra để gặp mặt, nói là gặp mặt nhưng trong ý câu nói lại có mục đích sâu xa khác.
"Đừng nói nhiều ông cũng chẳng hơn gì tôi, nói đi ông muốn gì? Đừng tưởng là cha của cô ấy ông muốn làm gì thì làm." Giọng nói lạnh lẽo, gương mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc nói.
Thật chất hôm nay ông hẹn anh đến để trao đổi, đúng chính là trao đổi đổi cô với một thứ có lợi cho ông ta.
Từ lúc ông ta đặt chân về đây nói là tìm kiếm nhưng thật chất chỉ là giả nói đúng hơn là muốn trao đổi với anh.
Ngoài mặt nói yêu thương hai mẹ con Ái nếu yêu thương thì năm xưa ông ta đã không bỏ đi và cả người đứng cạnh ông ta là Lâm Thần cũng đang bị ông ta lợi dụng cho mục đích của mình.
Với địa vị của ông ta thì muốn tìm kiếm tin tức mẹ con cô rất dễ dàng chỉ là do ông ta không muốn.
"Tôi chỉ muốn cậu tránh xa con gái tôi ra một chút, rất đơn giản có đúng không...?" Ông vừa nói vừa bật cười.
"Ông đừng có mơ thứ ông muốn không chỉ vậy, thứ ông muốn là địa bàn ở Đông Âu." Thứ ông ta muốn là khu vực Đông Âu, tiếp giáp với với Châu Á giúp ông ta dễ dàng vận chuyển "hàng hoá".
"Haha, đúng không ngờ Tề tiên sinh lại hiểu tôi như vậy.
Nếu đã vậy thì chúng ta giao dịch đi, tôi đưa con gái tôi cho cậu cậu để tôi tiếp quản nơi đó." Ông vừa nói vừa thoả mãn cười phá lên, Lâm Thần nghe thấy ông nói sửng sốt không thôi.
Ông vậy mà đem con gái ra để làm cuộc trao đổi cậu đã tin sai người rồi sao?
"Ông đừng có nằm mơ nữa, trao đổi đừng hòng dù là Ái hay khu vực ở Đông Âu tôi cũng sẽ không đưa cho ông." Đôi môi mỏng của anh nhếch lên thể hiện ý mỉa mai.
Trong một góc tối, Ái ngồi một góc cũng đã nghe được hết những lời cha mình nói.
Đúng cô nghe hết rồi cô cứ nghĩ cha mình là người tốt chắc chỉ là ông và anh hiểu lầm ở đâu đó nhưng ông đem cô về chỉ để trao đổi với anh thôi sao? Không thể như vậy...tại sao chứ? Nước mắt cô không kìm được mà rơi lã chã, người cha mà cô hằn mong chờ yêu thương vậy mà nay lại làm như vậy với cô.
Cô không tin được, ngày hôm qua cô bán tính bán nghi lén trộm lấy chiếc điện thoại mà liên hệ với anh.
Ái còn chẳng dám tin nhưng bây giờ cha cô không hề thương cô cũng chưa từng thương cô.
Trong lúc không kìm được cảm xúc cô lại đụng phải thanh sắt khiến nó ngã tạo ra tiếng động làm mọi người đều nghe thấy.
Lâm Triệu Vương quát lớn "Là ai?"
Sở Mộng Ái đau đớn cố đứng dậy khỏi góc tối ấy, cô gượng người bước ra bên ngoài gương mặt nhỏ đẫm nước mắt bước đến cạnh Tề Dụ Minh.
Là anh đưa cô đến đây.
Cô còn nghỉ chỉ là hiểu lầm đến giấy phút này cô không dám tin vào mắt mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...