Giang Văn cúi thấp đầu, không biết nên nói sao cho phải.
Điều này càng khiến cho tâm trạng của Tô Anh Thư trở nên rối bời hơn, cô nhíu mày nhìn Giang Văn, lạnh giọng nói:
- Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao lại bị bắt?
- Chuyện này...
Sự ấp úng của Giang Văn khiến Tô Anh Thư càng tức giận hơn, cô quát lên:
- Giang Văn!
Trái tim bé bỏng của Giang Văn bị dọa sắp văng ra bên ngoài, bình thường phu nhân nhà anh ta nhẹ nhàng bao nhiêu thì bây giờ đáng sợ bấy nhiêu, bất giác anh ta có cảm giác sếp mình đang ở đây.
Lau mồ hôi lấm tấm trên trán, Giang Văn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:
- Ngày hôm qua lúc Chu tổng vừa xuồng máy bay liền bị bắt nên không kịp gọi điện thông báo cho phu nhân.
Tô Anh Thư nhíu mày, với quyền lực của nhà họ Chu, không lý nào mà Chu Hứa Văn lại bị bắt đột ngột như vậy:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gần đây công ty gặp vấn đề gì sao? Vậy còn tin tức trên mạng xã hội?
- Hiện tại phía bên cảnh sát bắt giam Chu tổng với lý do cồn ty trốn thuế.
Tin tức này nổ ra sợ sẽ làm ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của công ty nên Chu tổng mới ra hạ sách kêu người ghép đống ảnh kia rồi tung ra ngoài.
Chu tổng thật sự không có làm gì có lỗi với phu nhân cả.
Tô Anh Thư rơi vào trầm tư, cô thật sự không ngờ được rằng mọi chuyện lại rẽ theo hướng này, nhất thời không biết làm thế nào mới ổn, bàn tay nắm chặt lại, cô đưa ra một quyết định mà chính bản thân cũng phải kinh ngạc:
- Đưa tôi đến gặp anh ấy.
- Dạ?
Giang Văn bị xoay như chong chóng bắt đầu cảm thấy hoang mang, giây trước còn đòi ly hôn, giây sau nghe Chu tổng bị bắt liền đòi gặp mặt, không lẽ là muốn kết thúc cuộc hôn nhân này ngay lập tức?
Tuy sếp anh ta trước đây muốn ly hôn thật nhưng thời điểm nhạy cảm này không thể để một tin tức xấu nào lọt ra ngoài, Giang Văn vội vàng ngăn cản:
- Phu nhân, chuyện gì cũng có thể từ từ nói, lúc này thật sự không thích hợp để ly hôn...
- Ai nói tôi muốn ly hôn?
Tô Anh Thư nhíu mày nhìn Giang Văn, giọng đầy khó chịu:
- Tôi có nói là tôi muốn ly hôn à?
Chính phu nhân vừa nói xong còn? Chính phu nhân đòi ly hôn đó?
Thế nhưng đấy chỉ là suy nghĩ trong bụng còn Giang Văn nhỏ bé đâu dám cãi lại, ai bảo anh ta thấp cổ bé họng nên chỉ đành ngậm ngùi nói:
- Là tôi hiểu nhầm ý phu nhân, tôi lập tức đưa phu nhân đến chỗ Chu tổng liền.
Giang Văn lau mồ hôi hột, chạy như bay đi lấy xe, phu nhân bị sếp anh ta lây cho cái tính tình quái gở này từ bao giờ vậy? Hầu hạ một đại ma vương đã khó, bây giờ còn có thêm một người nữa, đúng là đau đầu mà.
Vì chuyện Chu Hứa Văn bị bắt đang được che giấu nên Giang Văn phải dẫn Tô Anh Thư đi cửa sau để tránh bị cánh phóng viên chụp được.
Lúc hai người khó sắp đi tới phòng thẩm vấn mà Chu Hứa Văn đang ở thì Tô Anh Thư đột nhiên dừng bước, cô nói:
- Giang Văn, cậu tự ý nói chuyện anh ấy bị bắt cho tôi đúng không?
Giang Văn hoảng hốt quay đầu lại, trái tim bé nhỏ này sắp rớt ra ngoài rồi:
- Không có, không có đâu phu nhân.
Với sự hiểu biết của cô về Chu Hứa Văn, cô tin chắc anh sẽ không để cho Giang Văn nói cho cô chuyện anh bị bắt.
Tuy nhiên, lá gan của Giang Văn cũng chẳng đủ lớn mà làm dám trái ý của sếp anh ta, do đó người ra lệnh chỉ có thể là...
- Là lão gia kêu tôi làm vậy, phu nhân đừng nói với Chu tổng, nếu không anh ấy giết tôi mất.
Giang Văn vội vàng giải thích, anh ta còn yêu công việc này lắm chưa muốn cuốn gói ra đi đâu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bình thường cha chồng cô là một người dễ tính, nhìn vẻ bề ngoài có vẻ hiền hòa nhưng thực chất không phải vậy.
Ông ấy đã đưa Chu gia phát triển mạnh mẽ được như ngày nay thì chắc chắn không phải người đơn giản.
Chỉ là cô không hiểu được ý đồ của ông ấy.
Tô Anh Thư trầm tư suy nghĩ một lúc, sự im lặng của cô khiến cho Giang Văn càng thêm lo lắng, anh ta nói:
- Phu nhân, tôi thật sự không muốn làm trái ý Chu tổng nhưng lão gia...
- Tôi hiểu, đi thôi.
Dứt lời Tô Anh Thư vượt lên trước, bỏ lại cho Giang Văn một bóng lưng kiêu hãnh.
Mặc dù không hiểu ý cô cho lắm nhưng Giang Văn cảm nhận được mình đã thoát một kiếp nạn, vội vàng đuổi theo.
Vừa đến cửa phòng thầm vấn Tô Anh Thư đã va phải Lưu Vũ Ninh từ bên trong đi ra, trái ngược với vẻ tươi vui thường ngày, anh ta lúc này vô cùng nghiêm túc.
Khi thấy sự xuất hiện của cô, đáy mắt Lưu Vũ Ninh chợt lóe nên sự kinh ngạc, anh ta hỏi:
- Sao em lại ở đây?
- Giang Văn đưa em tới.
Lần này thì hay rồi, Lưu Vũ Ninh càng thêm kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Giang Văn với ý tứ "cậu làm vậy là muốn chết à?".
Giang Văn vội vàng xua tay:
- Là lão gia kêu tôi nói, tôi vô tội, tôi không biết gì hết.
Bác trai? Lưu Vũ Ninh im lặng không nói gì, anh ta có thể đoán được ý đồ của ông ấy, chỉ là nước đi này có hơi mạo hiểm quá không?
Tô Anh Thư lúc này đang nóng lòng muốn gặp Chu Hứa Văn nên không để ý tới sự khác thường của Lưu Vũ Ninh, cô nói:
- Em có thể vào thăm anh ấy được không?
Lưu Vũ Ninh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, anh ta cười nói:
- Được chứ, em vào khuyên cậu ta hợp tác với cảnh sát giúp anh.
Cái tên ngang bướng này ai nói cũng không nghe.
Tô Anh Thư nở một nụ cười không rõ là vui hay buồn, đến chuyện anh bị bắt anh còn muốn giấu cô thì liệu anh có nghe cô khuyên không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...