Trên xe, Tô Anh Thư im lặng nhìn xuống chiếc điện thoại bị nước mưa làm hỏng của cô, tâm trạng vô cùng rối bời, cô muốn tin Chu Hứa Văn nhưng lại không dám tin anh, cuộc hôn nhân này từ đầu đã là một ván bạc, và cô là kẻ thua cuộc khi động lòng trước.
Dương Chính Luân dường như nhận ra tâm trạng của cô, bàn tay anh ta nắm chặt vô lăng, trầm giọng nói:
- Đáng không?
Một câu hỏi không đầu cũng chẳng đuổi nhưng Tô Anh Thư lại hiểu rõ hàm ý bên trong.
Tuy cô và Dương Chính Luân mới gặp nhau được mấy lần nhưng lại như đã quen từ rất lâu.
Không thể phủ nhận được rằng, mỗi lần anh ta xuất hiện cứu cô khỏi vực thẳm tăm tối.
Tô Anh Thư mỉm cười, cuộc đời dài rộng như vậy, sao cô có thể không biết bản thân đang tự hành hạ chính mình, ý định ly hôn trong đầu cô càng kiên định hơn, cô nhìn ra bên ngoài, bình thản nói:
- Đáng.
Khoảng thời gian qua quả thức rất đáng giá, dường như đây là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời cô kể từ lúc ông nội qua đời, dù Chu Hứa Văn đối tốt với cô vì bất kì mục đích nào đi nữa thì cô cũng vui vẻ vì những hồi ức ấy.
Nhưng con người ta không thể cứ mãi bấu víu lấy một thứ không thuộc về mình được, do đó...
Cô phải buông tay thôi!
Người nói hiểu một ý, người nghe lại hiểu thành ý khác, Dương Chính Hàng nghĩ Tô Anh Thư vẫn còn lưu luyến Chu Hứa Văn, bàn tay anh ta siết chặt vô lăng, giọng lạnh như băng:
- Tô Anh Thư, cô có bình thường không vậy? Anh ta đã đối xử với cô tệ bạc như vậy rồi, cô còn bảo vệ anh ta?
Tô Anh Thư ngơ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ngơ ngác quay đầu nhìn Dương Chính Hàng, trên mặt hiện rõ bốn chữ "anh bị bệnh à?"
Mặc dù cô không biết tại sao nhưng Dương Chính Hàng dường như rất quan tâm tới chuyện gia đình cô.
Đột nhiên Tô Anh Thư có cảm giác bất an, cô nhíu mày nhìn Dương Chính Hàng, cẩn trọng hỏi:
- Chúng ta trước đó từng quen biết nhau?
Dương Chính Hàng nheo mắt, nhưng nếu tinh ý có thể nhận ra sự kinh ngạc trong đôi mắt anh ta, xong anh ta vẫn bình tĩnh đáp:
- Cô đoán xem?
Tô Anh Thư thật sự muốn chửi thề, nói đoán là đoán thế nào?
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô quyết định cùng Dương Chính Hàng đối chất thì chiếc xe đã rừng lại, phía trước là căn biệt thự mà cô cùng Chu Hứa Văn đang sinh sống.
Chưa để cho cô kịp định hình lại, Dương Chính Hàng đã lên tiếng đuổi người:
- Tô tiểu thư, đến nơi rồi.
- Anh...
Tô Anh Thư khó hiểu nhìn Dương Chính Hàng, người gì đâu mà tính khí thay đổi thất thường.
Thật sự không hiểu anh ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.
Cãi nhau với người khác cũng không phải việc gì hay ho, do đó Tô Anh Thư dứt khoát mở cửa, cầm theo túi sách đi xuống, trước khi đóng cửa lại còn lạnh lùng để lại một câu:
- Dương tổng, không hẹn gặp lại.
Dứt lời Tô Anh Thư thô bạo đóng cửa xe lại.
Rầm! Tiếng động khiến cho Dương Chính Hàng đang đen mặt cũng phải cười khổ, anh ta thở dài nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo kia.
Tại sao khi đứng trước mặt anh cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn? Còn khi đúng trước Chu Hứa Văn cô lại yếu đuối.
Phía bên này, Tô Anh Thư sau khi bước vào khuôn viên biệt thự liền cảm thấy không ổn, bầu không khí trầm lặng thường ngày nay còn âm u hơn bình thường.
Điều này khiến cho cô cảm thấy khó hiểu, như thể có một chuyện chẳng lành sắp xảy tới.
Tô Anh Thư nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào bên trong, đập vào mắt cô là hình ảnh Giang Văn cùng dì Trần đang lo lắng ngồi trên sô pha, vừa thấy cô bước vào, hai người họ liền vội vàng bật dậy, lao về phía cô bằng vận tốc ánh sáng.
Một loạt hành động diễn ra nhanh chóng khiến Tô Anh Thư ngơ người, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì dì Trần đã nắm lấy tay cô, lo lắng nói:
- Phu nhân, cô cuối cùng cũng về rồi, cô không biết là tôi lo lắng đến thế nào đâu.
Tô Anh Thư nhìn dì Trần, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi do thiếu ngủ, cô cũng không quá ngạc nhiên, cô hiểu rõ tính cách và sự quan tâm mà dì Trần dành cho cô, bàn tay đặt lên tay bà, cười nói:
- Dì Trần, con không sao đâu, hôm qua con gặp mưa nên điện thoại bị hỏng, cũng may có bạn con cho ở nhờ.
Dì Trằn khóe mắt ngấn nước, dường như sắp khóc tới nơi:
- Vậy con cũng phải gọi về chứ, sức khỏe của con đã không tốt rồi...
Tô Anh Thư thở dài, vỗ vỗ lưng bà an ủi:
- Con biết rồi, lần sau con sẽ gọi điện báo tin cho dì.
- Vậy con...
Không để cho dì Trần tiếp tục than thở, Tô Anh Thư vội nói:
- Dì Trần, dì về phòng nghỉ trước đi, tối qua dì lại thức đợi con đúng không?
Dì Trần lắc đầu:
- Không...!nhưng...
Tuy hiểu lòng tốt của dì Trần nhưng Tô Anh Thư lúc này không còn tâm trạng mà tâm sự cùng bà, cô nghiêm mặt lạnh, nói:
- Dì Trần, con muốn nói chuyện riêng với Giang Văn.
Đã nói đến nước này rồi dì Trần cũng đành rời đi, trước khi đi vẫn không quên quay đầu lại nói với Tô Anh Thư:
- Nếu con cần gì cứ gọi dì, dì chuẩn bị cho con.
Dì Trần rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Anh Thư và Giang Văn, bầu không khí trầm lặng đến đáng sợ.
Vẫn là Tô Anh Thư lên tiếng trước đập tan bầu không khí này:
- Cậu chuyển lời với Chu tổng nhà cậu, tôi đồng ý ly hôn, bảo anh ta kêu luật sư mang thỏa thuận tới đi.
Giang Văn sững sờ, gương mặt hiện rõ sự kinh ngạc:
- Phu nhân, cô, cô,...!cô đang nói gì vậy? Nếu là chuyện tối qua thì tôi có thể giải thích, là tại...
- Không cần, tôi không muốn nghe thêm bất kì lời giải thích nào nữa.
Câu chuyển lời giúp tôi là được.
Nói xong Tô Anh Thư xoay người rời đi, khiến cho Giang Văn hoảng loạn chạy theo ngăn lại:
- Khoan đã phu nhân, Chu tổng bị bắt rồi.
Bước chân của Tô Anh Thư dừng lại, cô không dám tin vào tai mình, bàng hoàng hỏi lại:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...