Trong phòng khách xa hoa, Tô Anh Thư và Dương Chính Hàng ngồi một phía, đối diện là Hứa Hải Lan và Dương Chính Luân.
Khung cảnh này không khác gì phụ huynh phát hiện con nhỏ làm chuyện sai trái nên phải dạy bảo.
Chỉ có điều, Tô Anh Thư không hiểu là tại sao cô cũng phải hiện diện ở đây, chuyện nhà bọn họ có liên quan gì tới cô đâu, cho cô mượn một cái phòng nghỉ ngơi khó lắm sao? Tại sao phải kéo nhau xuống đấy ngồi ngắm nhau rồi chẳng nói gì.
Tô Anh Thư thấy bầu không khí căng thẳng quá, tính đứng dậy rời đi thì mẹ của Dương Chính Hàng bất ngờ mở miệng nói chuyện phá tan bầu không khí ngượng ngùng này:
- Không biết tiểu thư đây là?
Chết tiệt, Tô Anh Thư lúc này mới nhớ ra là vừa rồi quen giới thiệu bản thân, bảo sao thái độ của hai vị này với cô không vui vẻ cho lắm.
Hóa ra là do bản thân cô thất lễ trước.
Tô Anh Thư mỉm cười, ngượng ngùng nói:
- Thật ngại quá, vừa rồi cháu quên mất chưa tự giới thiệu.
Cháu tên là Tô Anh Thư.
- Tô gia?
Dương Chính Huân bất ngờ lên tiếng, âm lượng có to hơn bình thường khiến Tô Anh Thư giật mình.
Bộ Tô gia bọn họ có gì đáng kinh ngạc lắm sao?
Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong bụng cô thôi, còn ngoài mặt Tô Anh Thư vẫn vui vẻ tiếp lời:
- Dương tổng biết Tô thị sao?
Dương Chính Huân nhìn cô, ông không vội trả lời ngay, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào cô khiến cho Tô Anh Thư rùng mình.
Mấy người nhà họ Dương đều kì lạ như vậy sao?
Cuối cùng, sau một hồi im lặng, Dương Chính Luân cuối cùng cũng chịu trả lời:
- Ta có một người quen ở Tô gia nên cũng xem như là có quen biết đi.
Tô Anh Thư kinh ngạc, không ngờ Dương Chính Luân lại quen biết người trong Tô gia, cô tò mò hỏi:
- Không biết người mà Dương tổng quen là ai?
- Châu Quỳnh Vân!
Cái tên này vừa thốt ra đã khiến Tô Anh Thư sững sờ, bàn tay cô nắm chặt lại, cô không dám tin vào tai mình, gấp gáp hỏi lại:
- Châu Quỳnh Vân?
Dương Chính Luân nhìn cô, vô cùng chắc chắn gật đầu:
- Đúng vậy, là Châu Quỳnh Vân.
- Tại sao...!tại sao Dương tổng lại quen biết bà ấy?
Toàn thân Tô Anh Thư run lên, cô không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân gấp gáp như lúc này.
Dương Chính Hàng không hiểu tại sao cô lại như vậy, dáng vẻ này đâu giống Tô Anh Thư thường ngày mà anh ta vẫn biết.
Hứa Hải Lan vốn đã không ưa cô rồi, bây giờ thấy cô hỏi chuyện như vậy lại càng tức giận, lạnh lùng nói:
- Tô tiểu thư, cô quản có hơi rộng đây nhỉ? Cha mẹ cô dạy cô ăn nói với trưởng bối như vậy sao?
Dương Chính Hàng không ngờ mẹ anh ta lại có thái độ như vậy đối với Tô Anh Thư, vội vàng lên tiếng bảo vệ:
- Mẹ, dù sao cũng là người của Tô gia, cô ấy hỏi chút có sao đâu.
Mẹ đừng làm thái quá lên như vậy.
Hứa Hải Lan thấy con trai vì người ngoài mà mắng mình liền tức đến đỏ mặt quát:
- Con, con dám nói chuyện với ta như vậy sao?
- Hứa Hải Lan, đây là chỗ cho cô nói chuyện sao?
Dương Chính Luân chỉ cần liếc mắt một cái, Hứa Hải Lan liền ngậm miệng, bà ta tuy là nhị phu nhân Dương gia nhưng thực chất chẳng có chút thực quyền nào.
Chồng bà ta là một tên ăn chơi trác táng, mấy năm trước đã qua đời vì tai nạn ô tô.
Nếu không phải Dương Chính Luân không có con nối dõi mà bà ta lại sinh cho Dương gia một đứa cháu trai là Dương Chính Luân thì có lẽ bà ta sớm đã bị gia tộc này đá ra ngoài.
Đúng là rất thú vị, Tô Anh Thư nhìn vào thế trận trước mắt, nhà họ Dương cũng phức tạp không kém nhà họ Tô bọn cô.
Mà đúng hơn, chỉ cần là gia tộc giàu có thì chắc chắn sẽ có tranh đấu ngầm.
Thế nhưng hiện tại cô quan tâm tới chuyện tại sao Dương Chính Luân lại quen biết người phụ nữ tên Châu Quỳnh Vân hơn, Tô Anh Thư cười mỉm nói:
- Dương tổng, nếu không phiền chúng ta có thể nói chuyện riêng chứ?
Dù sao cũng là chuyện quan trọng, cô không muốn cho nhiều người biết, tốt nhất vẫn nên tìm một chỗ riêng tư để nói chuyện.
Dương Chính Luân nheo mắt, cô gái này vừa nãy còn sợ ông ta, chớp mắt một cái liền cứng cỏi, rất có bản lĩnh.
- Tất nhiên là được rồi.
Chúng ta lên thư phòng tôi nói chuyện.
- Bác cả, không được...
Theo hiểu biết của Dương Chính Hàng về bác cả anh ta, Tô Anh Thư căn bản không phải là đối thủ.
Hơn thế nữa, bác anh ta còn là người thù dai, nếu đắc tội ông ấy chắc chắn cô sẽ không được sống yên.
Dương Chính Luân còn không hiểu ý nghĩ của cháu trai mình chắc, ông ta bật cười nói:
- Yên tâm, ta không làm gì nó.
Nếu cháu lo lắng có thể đứng canh ở cửa, có chuyện liền chạy vào.
Dương Chính Hàng nghẹn họng, nếu anh ta mà đứng ở đấy thật khác nào tuyên chiến với bác cả.
Dù hiện tại anh ta đã lên nắm quyền điều hành tập đoàn Sky.
Thế nhưng người nắm giữ nhiều cổ phần của tập đoàn nhất vẫn là bác cả của anh ta.
Không ai hiểu tại sao bác cả lại lui về phía sau, chỉ có anh ta hiểu rõ, bác cả đang có một dự tính lớn hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...