Tổng Tài Tái Sinh Thanh Xuân Trở Lại


Quân Hạo vừa xuất hiện đám người lập tức buông Yến Thư ra.

Cô gái vừa tố cáo Yến Thư lập tức đứng ra giải thích.
"Cô ta giết chết bạn trai của tôi, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho bạn trai tôi thôi".

"Cô nhìn thấy chính tay tôi cầm dao đâm chết bạn trai cô hay đổ thuốc độc vào miệng bạn trai cô hả? Tốt nhất các người nên giết chết tôi rồi phi tang xác chết nhanh gọn một chút.

Nếu không các người sẽ hối hận".

Yến Thư nôn ra các thứ trong miệng rồi thở dốc cảnh cáo đám người trước mặt.
"Đến giờ phút này mà cô ta còn dám mạnh miệng, cô ta nghĩ cô ta là ai? Để tôi xem cô ta còn mạnh miệng được nữa không?" Một tên con trai tát thẳng vào mặt Yến Thư rồi dứt khoát xé rách áo của Yến Thư ra làm hai.

Áo lót bên trong lập tức lộ ra bên ngoài, làn da trắng mịn, bộ ngực đầy đặn được bao bọc bởi lớp áo lót màu trắng càng tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của cơ thể thiếu nữ.
Yến Thư tức giận đến đỏ bừng mặt, phần vì cái tát vừa rồi khá đau phần vì cảm thấy nhục nhã.

Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác nhục nhã như thế này.

Đột nhiên cô rất muốn thượng đế ngoài cho cô khả năng nhìn thấy thời gian chết của người khác còn cho cô thêm khả năng giết chết kẻ khác bằng ánh mắt.

Cô sẽ giết chết hết đám người trước mặt.

"Con nhỏ này ngon đấy.

***** *** nó rồi giết chết nó cho đỡ uổng phí ông trời đã cho nó cơ thể xinh đẹp.

Cô em ngoan ngoãn, các anh đây sẽ cho cô em trải nghiệm cảm xúc thăng hoa lên đỉnh nó sướng như thế nào.

Tụi bây đẩy nó ra khu sân bóng phía sau trường đi".

Tên con trai ánh mắt *** tà nhìn Yến Thư.
"Quân Hạo, Trương Quân Hạo, cái tên nhát gan.

Nếu lần này cậu không cứu được tôi, tôi có làm ma quỷ cũng không tha cho cậu".

Yến Thư hét lên khi bị đám người khống chế đẩy đi.
Đám người nhìn Quân Hạo luôn giữ im lặng khi bọn chúng lên tiếng thì cảm thấy hài lòng.

Bọn chúng nghĩ Quân Hạo sẽ nhắm mắt làm ngơ không tiếp tục xen vào chuyện này nữa nhưng khi bọn chúng đi đến cửa, bàn tay của Quân Hạo ngăn cản trước mặt bọn chúng.
"Người anh em, tốt nhất cậu nên thức thời một chút.

Chúng tôi có ba người, cậu nghĩ cậu có thể làm được gì? Hay là thế này, cùng ra phía sau chúng ta cùng chơi chết con nhỏ này".
Tiếng nói của tên cầm đầu lập tức im bặt sau đó, Quân Hạo đã tung một cú đấm vào bụng hắn ta, khiến hắn ôm bụng lùi ra sau nhìn Quân Hạo với đôi mắt kinh ngạc và tức giận.

Yến Thư cũng giật mình với hành động của Quân Hạo sau đó cô vừa mừng vừa cảm thấy lo lắng.

Sợ cậu sẽ không đánh lại đám người, dù sao bọn chúng cũng có ba người và ai cũng là thành phần cá biệt, nhìn biểu cảm của họ là biết tất cả đều không phải dạng vừa.

***
"Cảm ơn đã cứu tôi.

Có cần tôi gọi người đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra thương tích không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm".

Yến Thư liếc nhìn cơ thể săn chắc không chút thương tích của Quân Hạo thấp giọng nói.
"Tôi nghĩ người cần đến bệnh viện là cô" Quân Hạo liếc nhìn gương mặt sưng vù của Yến Thư khinh bỉ trả lời.
"Mặt tôi khó coi lắm phải không? Bây giờ nếu tôi đến bệnh viện chỉ sợ rằng chuyện này sẽ lại không có điểm dừng.

Bọn họ sẽ đồn thổi nói tôi là phù thủy xui xẻo khắc chết người rồi khắc người ta vô tù".


Yến Thư chạm nhẹ lên mặt mình rồi thở dài.
Quân Hạo nheo mắt nhìn chằm chằm Yến Thư, cô đang khoác ngoài chiếc áo trắng của cậu, vì áo bên trong của cô đã bị bọn kia xé rách không thể che được cơ thể nữa.

Rõ ràng kiếp trước cậu chưa từng gặp qua cô nhưng không hiểu vì sao càng tiếp xúc với cô nhiều, cậu lại có cảm giác thân quen.

Thậm chí, cơ thể dường như có một nguồn năng lượng nào đó làm cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, không phải kiểu khó chịu khó diễn tả như lần ngất xỉu trước.

Cậu đang nghi ngờ có phải Yến Thư chính là cô gái cậu cần tìm hay không? Nếu thật sự là cô ấy thì sao? Cậu cần phải làm gì?
"Quân Hạo, Trương Quân Hạo".
Quân Hạo giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, không biết từ lúc nào Lâm Thy Nhã lại xuất hiện và đang ở trước mặt cậu.

Cậu nhíu mày nhìn cô ta.
"Tại sao cô lại ở đây?" Quân Hạo lạnh lùng hỏi.
"Tôi, tôi đi ngang qua… tôi…" Thy Nhã sợ hãi rụt rè trước phản ứng của Quân Hạo.
Vừa rồi Thy Nhã đã nhìn thấy đám người kia đi về hướng này, và lúc bọn họ hành hạ Yến Thư cô đứng nép bên ngoài cũng nhìn thấy.

Cô rất muốn chạy đến giúp Yến Thư nhưng lại lo sợ bản thân không đủ sức để rồi không những không cứu được người còn hại chính bản thân mình.

Cô đang nghĩ cách vừa định chạy đi gọi bảo vệ đến thì đúng lúc nhìn thấy Quân Hạo đi về hướng này và những gì xảy ra trong phòng học cô đều nhìn thấy rõ.

Và khi Quân Hạo chủ động tự cởi áo của mình khoác lên người Yến Thư, không biết vì sao trái tim cô lại cảm thấy xao xuyến.

Cô ước mình cũng được Quân Hạo đối xử dịu dàng như vậy một lần.
"Cô nghĩ tôi cũng ngốc nghếch như cô ta, cô nói gì tôi cũng tin sao.


Đừng tốn sức diễn xuất trước mặt tôi, tôi đã quá rõ bộ mặt thật của cô rồi".

Quân Hạo tiếp tục dùng lời nói khó nghe với Thy Nhã.
Yến Thư ở một bên khó chịu nhìn Quân Hạo, cô không biết tại sao mỗi lần Quân Hạo gặp mặt Thy Nhã lại trở thành con người khác như vậy.

Không phải, hình như vốn dĩ cậu ta là một kẻ ngang ngược và đáng ghét như thế.

Vừa rồi cậu ta cứu cô, quan tâm cô một chút làm cô nghĩ cậu ta cũng là một người tốt, biết đối xử dịu dàng với con gái nhưng hình như cô đã lầm.
"Quân Hạo, Thy Nhã thiếu nợ tiền của cậu sao? Tại sao lúc nào gặp bạn ấy, cậu cũng cay nghiệt như vậy? Không đáng mặt đàn ông con trai chút nào?" Yến Thư lạnh nhạt lên tiếng.
"Thiếu nợ tiền? Thứ cô ta nợ tôi còn nhiều hơn là tiền kìa.

Tôi đưa cô về".

Quân Hạo khinh bỉ trả lời rồi dứt khoát đẩy Yến Thư ra khỏi phòng học.
Vốn dĩ cậu và cô đang chờ người nhà của cô đến đón nhưng bây giờ cậu không đủ kiên nhẫn và bình tĩnh để tiếp tục đối diện với cô gái kia.

Càng nhìn cô ta cậu lại nhớ lại bộ mặt kinh tởm của cô ta trước khi cậu chết.
Nhìn người thanh niên đang cởi trần bước chân đầy khoan thai đẩy xe lăn cho cô gái Thy Nhã siết chặt bàn tay, đôi mi dày rủ xuống, khóe miệng khẽ lẩm bẩm.
"Quân Hạo, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ phải quỳ xuống xin lỗi và cầu xin tôi tha thứ cho cậu"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận