Tổng Tài Tái Sinh Thanh Xuân Trở Lại
"Quân Hạo, Yến Thư thế nào rồi? Vết thương của con bé có nặng không? Chắc là phải bó bột, hạn chế tự đi lại một thời gian phải không?" Mẹ Trương vừa nhìn thấy Quân Hạo trở về đã lập tức hỏi.
"Con không biết, mẹ muốn biết thì gọi điện thoại hỏi đi."
"Con nói chuyện cái kiểu gì vậy hả? Đứng lại cho ba." Ba Trương tức giận.
Quân Hạo vượt qua mặt ông nội đi về phòng của mình đóng sầm cửa lại.
Ông nội Trương ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bước đến phòng khách thì thấy cha Trương đang tức giận.
Ông liền đoán được chắc chắn Quân Hạo lại gây chuyện.
"Nếu Quân Hạo làm con không hài lòng thì con tiếp tục đi công tác đi.
Hoặc mua nhà khác mà ở, ông cháu ta ở nhà cũng yên ổn thanh tĩnh hơn." Ông nội Trương thờ ơ.
"Ba, suốt ngày ba cứ bênh vực Quân Hạo cho nên nó mới càng ngày trở nên hư đốn đó." Ba Trương tức giận thở hổn hển.
Mẹ Trương chỉ biết lắc đầu thở dài, bởi vì bà biết tính cách ngang ngược của Quân Hạo được di truyền từ đâu và do đâu mà ra.
Cùng lúc đó Quân Hạo vừa vào phòng đã ném hết số nước hoa cậu vừa mua vào sọt rác.
Không phải vì lời nói của Yến Thư mà bởi vì cậu chợt nhớ ra.
Kiếp trước bởi vì Thy Nhã cho nên cậu mới thích mùi nước hoa kia.
Bây giờ cậu không muốn dính dáng đến cô ta nữa cũng nên thay đổi hết.
Lúc vừa tỉnh lại còn chưa suy nghĩ thấu đáo nên cậu đã làm theo thói quen.
***
"Yến Thư, những ngày tới ba và mẹ sẽ thay phiên nhau đưa con đến trường.
Buổi chiều cũng thay nhau đón con.
Nếu ba mẹ có việc đột xuất, con có thể nhờ vả Khôi Nguyên nhé."
"Con biết rồi." Yến Thư ủ rũ trả lời.
Cô cũng không ngờ cái chân của cô bị thương nặng như vậy, cứ nghĩ chỉ trật khớp bình thường nào ngờ lại gãy.
Nhìn cái chân bó bột to đùng cô chỉ biết thở dài.
Lúc mẹ cô đẩy xe lăn đi qua vườn hoa của bệnh viện, đột nhiên cô nhìn thấy có hai mẹ con cô gái đang ngồi ôm nhau khóc.
"Mẹ ơi! Dừng lại.
Mẹ nhìn thấy hai mẹ con của bạn kia không?"
"Có lẽ bạn đó bị bệnh nên làm nũng với mẹ thôi."
"Mẹ, thời gian của bạn ấy màu đỏ.
Chúng ta có cần giúp bạn ấy ra đi thanh thản không?"
Mẹ Lê sửng sốt nhìn Yến Thư rồi liếc nhìn hai mẹ con kia.
Dĩ nhiên bà hiểu Yến Thư đang muốn nói gì.
Ra đi thanh thản chính là giúp cô gái nhỏ kia làm những việc cô ấy còn tiếc nuối ở đời này.
Mẹ Lê đẩy Yến Thư đến gần.
Hai mẹ con kia vừa nhìn thấy mẹ con Yến Thư đến gần thì ngạc nhiên, bạn gái đang khóc đột nhiên im bặt rồi nhỏ giọng gọi.
"Yến Thư."
"Bạn biết tôi sao?" Yến Thư ngạc nhiên khi bạn nữ này biết cô.
Mẹ Lê liếc nhìn Yến Thư hiểu ý của cô.
Bà nói vài lời với mẹ của bạn nữ kia rồi kéo bà ấy đi sang nơi khác để Yến Thư lại.
"Tôi nhìn thấy trong mắt bạn có rất nhiều tiếc nuối, bạn có điều gì muốn làm nhất mà không dám làm không? Bạn nói đi tôi sẽ tìm cách giúp đỡ bạn." Yến Thư không muốn vòng vo, bởi vì cô nhìn thấy thời gian của bạn nữ này còn lại rất ít.
"Tôi sắp chết rồi đúng không? Tôi còn lại bao nhiêu thời gian?" Bạn nữ run rẩy hỏi Yến Thư.
Yến Thư không ngạc nhiên khi bạn nữ này lại hỏi như vậy.
Bạn ấy gọi thẳng tên của cô và ánh mắt có chút sợ hãi khi nhìn thấy cô nữa.
Cô đoán có lẽ bạn ấy cũng như bao bạn học trong trường, đều tin vào lời đồn, chỉ cần cô chủ động tiếp cận bất kỳ một bạn học nào thì người đó sẽ sắp chết.
"Tôi biết bạn cũng biết bản thân còn sống không được bao lâu nữa đúng không? Vậy thì bạn không cần biết thời gian cụ thể làm gì.
Bạn cho tôi biết bạn muốn làm gì nhất?"
***
"Mẹ ơi! Mẹ có chắc là dùng cách đó Trương Quân Hạo sẽ đến gặp bạn học đó không? Nếu Trương Quân Hạo không đến, lỡ như bạn ấy chết rồi đến tìm con hỏi tội thì sao.
Con sợ ma lắm đấy." Yến Thư giả vờ run sợ với mẹ mình.
"Yên tâm, mẹ đã nhờ đến đồng nghiệp đáng tin cậy nhất của mẹ ra tay chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng mà con sợ ma từ lúc nào mà mẹ không biết vậy? Một tháng con cùng mẹ gặp xác chết gần như 28 ngày rồi đấy." Mẹ Lê nhướng mày trêu chọc.
Yến Thư có thể nhìn thấy thời gian chết của người sống, và cô còn có khả năng đặc biệt khác chính là xác định chính xác thời gian tử vong của một người.
Cho nên ở những vụ án đặc biệt nghiêm trọng, bà luôn nhờ vả cô đến trợ giúp phân tích vụ án.
Yến Thư bĩu môi, cô thật sự không sợ hãi xác chết bởi vì gặp quá nhiều thì không còn nổi cảm giác sợ.
Nhưng cũng không có nghĩa là cô không sợ ma mà.
Cô đột nhiên nghĩ đến Trương Quân Hạo.
Cô rất tò mò muốn biết cô gái kia có kịp tỏ tình với Quân Hạo hay không? Và sau khi cậu ta được bạn gái kia tỏ tình sẽ cảm thấy thế nào?
***
"Chào cậu, Quân Hạo.
Tớ thật sự rất vui khi bạn đã đến gặp tớ."
"Chẳng phải muốn tỏ tình với tôi sao? Nói đi chứ.
Tôi nghe nói cậu không còn nhiều thời gian nữa đúng không?"
Cô gái sững sờ rồi mỉm cười tự giễu.
Cô đoán có lẽ bởi vì Quân Hạo biết cô sắp chết cho nên mới chấp nhận đến gặp cô, cậu ấy muốn toại nguyện cho cô, muốn cô ra đi được thanh thản đúng không? Cậu ấy đang thương hại cô.
"Quân Hạo, tớ tên là…"
"Không cần giới thiệu tên.
Tôi cũng không có thời gian đến nghĩa trang tìm mộ cậu để thăm đâu."
Dường như cô gái đã quá quen thuộc với thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Quân Hạo cho nên cũng không quá bất ngờ với lời nói thẳng thắng đến đau lòng của cậu.
"Tôi cảm ơn cậu vì trước khi tôi rời khỏi thế giới này cậu đã chịu đến gặp tôi, để tôi có thể nói cho cậu biết rằng, Quân Hạo! tôi thích cậu, thật sự rất thích cậu."
"Nói hết rồi đúng không, vậy tôi đi được rồi chứ?" Quân Hạo nhướng mày hỏi cô gái.
"Chờ đã, Quân Hạo, cậu có từng thích cô gái nào chưa?" Cô gái do dự rồi dứt khoát hỏi.
Quân Hạo sửng sốt, cậu rơi vào trầm tư.
Cô gái cậu từng thích, từng yêu đến chết không phải là Thy Nhã hay sao? Nhưng cô ta đã đối xử với cậu thế nào? Kiếp này cậu không tin tưởng vào bất kỳ ai nữa.
Quân Hạo lạnh lùng trả lời:
"Tất cả phụ nữ điều sống giả tạo, xấu xa, sẵn sàng vì thứ mình muốn mà bất chấp tất cả.
Tình cảm đối với họ chỉ là thứ để họ làm bàn đạp vươn tới mục đích họ muốn.
Vậy tại sao tôi phải thích những người như vậy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...