Tổng Tài Tái Sinh Thanh Xuân Trở Lại


Lê Yến Thư đang uống nước cũng giật mình phun ra ngoài.

Rất may Vương Khôi Nguyên ở bên cạnh phản ứng kịp đưa tay che chắn trước miệng cô, cho nên nước chỉ bắn vào tay cậu.
"Xin lỗi cậu Khôi Nguyên." Lê Yến Thư vội vàng lấy khăn giấy lau tay cho Vương Khôi Nguyên đầy hối lỗi.
"Yến Thư, con đang làm gì vậy?" Mẹ Lê trừng mắt cảnh cáo Lê Yến Thư.
"Chẳng phải vừa rồi ở trên phòng cô đã nói muốn tôi chuyển đến lớp của cô sao? Bây giờ tôi sắp chuyển đến rồi có phải cô vui quá nên nhất thời không kiềm chế được không?" Trương Quân Hạo nhướng mày khiêu khích Lê Yến Thư.
Cậu là người đã sống qua hai kiếp, mặc dù thân xác là cậu thanh niên chưa trưởng thành nhưng trong tiềm thức cậu là người đàn ông đã từng trải qua rất nhiều phong ba bão tố.

Không có chuyện gì là cậu chưa từng trải qua, kể cả cái chết.

Vì vậy, cậu không tin mình không đối phó được một cô nhóc ranh như Lê Yến Thư.

Vốn dĩ cậu cũng không muốn tính toán với cô ta nhưng cô ta hết lần này đến lần khác gây sự với cậu, vậy thì cậu không thể nhẫn nhịn được nữa.

Nếu không cô ta sẽ đắc ý khinh thường cậu.
"Bạn học Quân Hạo, có phải bạn bị bệnh ảo tưởng không? Có bệnh thì phải trị đấy nhé.

Mẹ tôi quen biết rất nhiều bác sĩ giỏi, có cần tôi xin mẹ giới thiệu cho cậu không?" Lê Yến Thư mỉm cười nghiến răng nghiến lợi trả lời Trương Quân Hạo.
"Yến Thư, con có thôi đi không?" Mẹ Lê tức giận quát thẳng vào mặt Lê Yến Thư.
Mẹ Vương kéo góc áo Vương Khôi Nguyên rồi thấp giọng.
"Con kéo Yến Thư lên phòng hay ra ngoài chơi đi."
Vương Khôi Nguyên hiểu ý mẹ mình, vội vàng giả vờ ôm bụng.

"Các cô chú con ăn no rồi, con xin phép." Vương Khôi Nguyên lễ phép đứng dậy chào hỏi tất cả mọi người sau đó quay sang Lê Yến Thư "Tôi muốn đi dạo trong sân vườn nhà bạn, có thể dẫn tôi đi không?"
"Yến Thư, đưa Khôi Nguyên ra vườn phía sau hái ít táo đi." Cha Lê cũng lên tiếng nhắc nhở.
Lê Yến Thư hậm hực đứng dậy rời khỏi bàn.

Dĩ nhiên lúc đi không quên trừng mắt với Trương Quân Hạo.
"Xin lỗi anh chị, là tôi dạy con không tốt để nó vô lễ rồi." Mẹ Lê thở dài thay mặt Lê Yến Thư nói lời xin lỗi với khách.
Trương Quân Hạo liếc nhìn hai người vừa đi khỏi cậu cũng đứng dậy và đi theo bọn họ.

Dù sao cậu cũng không phải đến đây để ăn cơm, cũng không phải tự nguyện muốn đến cho nên tiếp tục ngồi nghe người lớn nói chuyện thì quá chán.

Cậu quyết định ra tìm hai người họ sẽ thú vị hơn nhiều.
"Tại sao mình không nhớ gì về Lê Yến Thư của kiếp trước nhỉ? Rõ ràng học cùng trường, không gặp thường xuyên cũng phải vô tình gặp gỡ chứ." Trương Quân Hạo vừa đi vừa lẩm bẩm.
***
"Yến Thư, bạn không cần phải tức giận vì Quân Hạo đâu.

Vốn dĩ tính cách của cậu ta cũng không tốt."
"Tôi chỉ tò mò vì sao tôi không nhìn ra thời gian chết của cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta không phải con người?"
Lê Yến Thư đã nhận ra sự khác thường từ lần đầu giáp mặt với Trương Quân Hạo.

Cô cảm thấy bất ngờ khi không thể nhìn ra thời gian sống của cậu ta.

Cậu ta là người duy nhất đến thời điểm hiện tại.

"Bạn không nhìn thấy thật sao? Có khi nào là do cậu ta sống thọ quá không?" Vương Khôi Nguyên cũng ngạc nhiên.
"Không phải, cho dù cậu ta sống đến một ngàn tuổi thì cũng phải có thời gian hiển thị, tôi cũng phải nhìn thấy chứ."
"Vậy thì lạ thật đấy."
"Tôi sẽ tìm hiểu rõ tại sao? Tôi muốn biết thật ra cậu ta là cái thứ gì?"
"Đừng nghĩ nữa, hái táo ăn đi.

Cây táo nhà bạn lần này trái nhiều quá." Vương Khôi Nguyên không muốn Lê Yến Thư nhắc mãi đến Trương Quân Hạo cho nên liền kéo sự chú ý của cô.
Lê Yến Thư vội vàng chỉ cho Vương Khôi Nguyên cây thang, sau đó cả hai cùng khiêng cây thang đến gần cái cây.
"Để tôi leo lên hái cho."
"Sao có thể? Bạn có nhận thức được bạn là con gái không vậy?"
"Nhưng tôi là chủ nhà còn cậu là khách.

Sao có thể để khách leo trèo."
Lê Yến Thư vừa dứt lời lập tức leo lên thang, Vương Khôi Nguyên chỉ còn biết đứng bên dưới bất lực giữ thang cho cô.

"Yến Thư, cẩn thận đó."
Lê Yến Thư và Vương Khôi Nguyên phối hợp nhịp nhàng với nhau.


Cô hái trái sao đó truyền xuống cho cậu bỏ vào rổ.

Chỉ trong chốc lát đã được một rổ đầy táo.

Đúng lúc này trong nhà mẹ Vương gọi to.
"Khôi Nguyên, vào nhà mẹ có chuyện muốn nhờ con."
"Mẹ tôi gọi.

Yến Thư, cũng đã đầy rổ rồi hay bạn xuống đi.

Chúng ta cùng đi vào." Vương Khôi Nguyên đề nghị.
"Tôi muốn hái thêm ít trái nữa, kiểu gì mẹ tôi cũng sẽ dùng táo để làm quà biếu cho hai gia đình mang về.

Bấy nhiêu đó sợ không đủ đâu."
Vương Khôi Nguyên không yên tâm để Lê Yến Thư ở đây leo trèo một mình, nhưng cậu thuyết phục mãi cô cũng không chịu nghe lời cậu.

Cậu cũng không thể không vào trong nhà lúc này.

Cuối cùng cậu cẩn thận căn dặn cô.
"Bạn cẩn thận một chút nhé.

Tôi vào nhà xem mẹ tôi gọi làm gì rồi sẽ ra ngay."
"Tôi biết rồi.

Cậu yên tâm đi, cũng đâu phải lần đầu tôi leo trèo cậu biết mà." Lê Yến Thư khẳng định đầy tự tin với Vương Khôi Nguyên.
Vương Khôi Nguyên do dự nhưng cuối cùng cũng ôm giỏ táo chạy nhanh vào nhà bỏ lại Lê Yến Thư đang ở trên cây táo.


Trương Quân Hạo đi một vòng dạo quanh vườn nhà Lê Yến Thư.

Cậu cảm nhận được không khí nhà cô rất thoải mái.

Vườn không lớn nhưng có trồng rất nhiều loại cây trái.

Vừa có hoa vừa có cây ăn quả, cây nào cũng tốt cũng xum xuê.

Đang nhìn khắp nơi thì đột nhiên cậu nhìn thấy một "con khỉ hồng" đang leo trèo điêu luyện trên cây táo phía trước.

Cậu cười nham hiểm rồi đi nhanh đến phía đó.
"Không ngờ nhà chú Lê có nuôi một con khỉ màu hồng to xác thế này?"
"Cậu nói ai là khỉ hả?"
"Ôi! Con khỉ này còn nghe hiểu tiếng người này.

Vi diệu thật đấy."
Lê Yến Thư tức giận vì bị nói là khỉ, cô lập tức hái liền mấy quả táo ném về phía Trương Quân Hạo.

Thế nhưng cậu ta rất nhanh nhẹn tránh né cho nên không trúng "đạn táo" của cô quả nào.
"Khỉ hồng, nếu để chủ nhân của ngôi nhà này biết ngươi dám hái táo ném khách thì ta nghĩ… ngươi sẽ thành khỉ quay đó." Trương Quân Hạo tiếp tục trêu chọc.
"Khỉ quay cái đầu ngươi… á.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui