Bờ vai của người đàn ông rất vững chãi, y vững vàng nâng cô lên.
Hai bàn tay to lớn của y giữ chặt lấy đùi của cô, độ ấm nóng rực xuyên thấu qua lớp quần áo dính vào trên làn da của cô.
Cơ thể cô chợt rung lên, thấy thế y liền vội vàng đỡ lấy cái mông đang ngồi ở trên vai mình! Thanh Nhược nhíu mày, không nhịn được nữa nói, "Có phải là anh cố ý hay không?"Trong rừng nơi nơi đều có những cành cây vì sao lại phải cố tình chọn một cành mình không thể với tới hả?Người đàn ông mím nhẹ môi mỏng bên dưới, con mắt đen hiện lên ánh sáng nhạt, "Là anh làm cho em hiểu lầm, hay là em có suy nghĩ đen tối?""Anh!" Thanh Nhược cúi đầu nhìn y, hận là không thể nắm lấy tóc y.
Sau cái liếc mắt cô chợt nhìn thấy thứ gì đó màu xanh lục ở phía sau người đàn ông, làm cho cô hơi giật mình.
Cô quay đầu nhìn kỹ lại thì trùng hợp nhìn thấy con rắn đang lè lưỡi.
Nơi nơi đều là rừng cây màu xanh lục, còn màu xanh lục trên da của nó chính là màu sắc bảo vệ tốt nhất.
Thấy con rắn to bằng cánh tay đang chậm rãi di chuyển hướng về phía người đàn ông, Thanh Nhược khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng kìm nén giọng càng nhỏ đi, "Từ từ di chuyển, để tôi xuống.
""Có chuyện gì vậy?" Dạ Đình Sâm ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt của cô đã hơi thay đổi.
Cô chưa kịp giải thích thì con rắn hung mãnh bỗng nhiên vồ vào bắp chân của người đàn ông với cái miệng há to đó.
Cô hét lên một cách vội vang, cơ thể ngã về phía sau và trực tiếp rơi khỏi bờ vai của người đàn ông.
"Thanh Nhược!" Y cũng bị ngã xuống cùng, sau đó, y liền vội vàng đứng dậy, bước một nước tới bên người cô gái và đỡ cô dậy.
Y che chở lưng của người phụ nữ, một tay lại sờ trúng chất lỏng trơn trượt.
Máu đỏ tươi làm cay mắt y, Dạ Đình Sâm sợ hãi khiến đôi tay run lên, "Em bị thương rồi?!""Nó không phải của tôi.
" Thanh Nhược gian nan ngồi dậy, đằng sau lưng là một con rắn dài bị dập đầu.
Dạ Đình Sâm ngây người ra, không nói được lời nào.
Mặc kệ là cô bị thương, hay là con rắn bị cô đè chết, thì tình huống trước mắt đều làm y không kịp phản ứng lại.
"Em đang cứu anh! ""Anh đừng tự cho mình là đúng!" Cả người Thanh Nhược đều đau đớn, đặt biệt là ở phía sau lưng, "Là do tôi không cẩn thận rơi xuống trúng nó mà thôi.
"Làm sao có thể trùng hợp như vậy, Dạ Đình Sâm mím môi, sắc mặt từ từ giãn ra, rồi chậm rãi tới gần người phụ nữ.
"Đừng chạm vào tôi.
" Thanh Nhược ngăn ở trước mặt y, con mắt đầy cảnh giác, "Anh muốn làm hả? Tôi cảnh cáo anh, không được chiếm tiện nghi của tôi!""Anh không chiếm tiện nghi.
" Người đàn ông cười khẽ, khuôn mặt tuấn lãng như hoa đào nở rộ, y dứt khoát bế cô gái trên mặt đất lên và xoay người rời đi, "Anh đưa em trở về.
"Con rắn bị bẹp dí đầu vẫn nằm lại tại chỗ, Dạ Đình Sâm ôm cô gái vào lòng ngực, mặt mày vui vẻ sau đó lại trầm xuống, "Sau này em phải hứa không bao giờ được làm loại chuyện này nữa, nếu em bị thương thì sao đây?""Cái đó là trách anh đấy.
" Thanh Nhược dựa đầu vào vai y, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, "Nếu anh đứng vững thì tôi đã không ngã xuống.
"Cô kiên quyết không thừa nhận mình là cố tình cứu y, người đàn ông mím môi mỏng, xoang mũi thở dài ra một tiếng rồi cũng không nói thêm gì.
Y ôm cô trở về hanh động, tìm một chỗ khá mềm mại, rồi đặt cô xuống.
"Đừng động đậy.
" Dạ Đình Sâm ấn bả vai của cô lại, dùng đôi mắt sâu và đen nhìn, "Em nằm xuống nghỉ ngơi đi.
"Thấy người đàn ông đang muốn giằng co, Thanh Nhược liền hừ khẽ một tiếng, sau đấy nằm xuống và nhắm mắt lại.
Người đàn ông ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mềm mại của cô một hồi lâu, cho tới khi cô không chịu được mà mở mắt ra mắng y thì y mới đứng dậy rời đi.
Chờ người đàn ông đi xa, Kha Nhã, người đang ngồi ở cửa hang động liền cười lạnh chế nhạo, "Cả người của hai người đều bê bết máu, rốt cuộc đã làm cái chuyện đáng xấu hổ gì nữa thế!"Mỗi lần cô ta ở một mình cùng với Thanh Nhược đều cảm thấy khó chịu nếu trên miệng không nói vài câu, tuy nhiên cô lại mặc kệ cô ta, xoay người và che lại tai.
"Tôi nhìn cô không chỉ là đê tiện mà quả thực quá mặt dày, không biết xấu hổ!" Cô ta gân cổ lên hét to, lại không cẩn thận đụng chạm tới chỗ cẳng chân bị thương nên liền đau điếng là hít một ngụm khí lạnh.
Thanh Nhược bực bội đứng dậy, cầm lấy trái cây ném vào người cô ta, "Câm miệng, cô ồn ào quá!"Bị trái cây cứng rắn ném vào khiến cô ta sinh đau, Kha Nhã tức giận hét lớn lên, "Cô dám đánh tôi hả, con khốn!" (Đêm buồn đọc nhanh)Cô ta nhìn xung quanh để tìm đồ, nhưng đang tiếc là không có đồ gì ở cửa động, vừa rồi vì muốn đuổi theo hai người ra ngoài nên cô ta lại bị bong gân, hiện tại động cũng không dám động nữa.
"Cô cứ chờ đó!" Cô ta khiến răng nghiến lợi với sự thù hận tràn ngập trong mắt.
-----Editor: AlissaCập nhật 18.
4.
2021 tại dembuon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...