“Anh tới thả lỏng thì đừng làm việc nữa.” Ngọc Vân đi đến bên cạnh Tần Lệ Phong, khép laptop của anh lại.
Tần Lệ Phong khẽ híp mắt, xoay người tránh thoát Ngọc Vân.
“Tôi không thích người khác quấy rầy tôi.” Anh thản nhiên nói.
Ngọc Vân giật mình, không dám làm quá mức.
Cô ta liếc nhìn một lượt, rất tự nhiên dừng lại trên người Tô Phương Dung, khoanh tay trước ngực cười nói: “Trước kia em thấy anh rất hà khắc với nhân viên, bây giờ xem ra anh còn rất thể tuất cấp dưới, còn tham dự quan hệ hữu nghị với cấp dưới nữa chứ.”
Quả nhiên Tần Lệ Phong ngước mắt lên thì thấy Phú Quý đang dạy Tô Phương Dung bơi lội.
Nhưng cô là vịt lên cạn, lúc nãy suýt nữa bị chìm nên càng nhát gan, không dám học nữa, thất tha thất thểu lên bờ.
Phú Quý nhìn khăn tắm trên người cô: “Phương Dung à, tới bể bơi không thể như cô, chẳng có chút phúc lợi gì cả.”
Tô Phương Dung trợn trắng mắt: “Mặc kiểu đó xấu hổ lắm.”
“Cô bảo thủ thì có.
Cô nhìn mấy người kia đi, ai mà chẳng hận khoe hết cả người mình!”
Lúc này có người đi tới, Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, Tần Lệ Phong rũ mi mắt liếc cô.
Cô siết chặt khăn tắm trên người, xấu hổ cười: “Tổng giám đốc Tần.”
Đôi mắt sâu thẳm của Tần Lệ Phong nhìn cô chằm chằm, dời mắt xuống dưới như ám chỉ gì đó.
Tô Phương Dung cúi đầu thì phát hiện phần ngực bị lộ một mảng lớn trắng nõn… Cô vội vàng kéo khăn tắm che khuất, xấu hổ ho một tiếng, gò má đỏ ửng.
Phú Quý thức thời lùi sang một bên: “Ha ha, tôi đi bơi đây.”
Tần Lệ Phong hào phóng ngồi xuống ghế nằm bên cạnh cô.
Tô Phương Dung nhìn chung quanh, hạ giọng nói: “Anh đừng ngồi ở đây.”
Anh nghiêng đầu liếc cô: “Có vấn đề?”
“Để mọi người thấy thì không được đâu.”
Anh nhướng mày: “Thế thì sao?”
Tô Phương Dung trừng anh, không tin anh không phát hiện: “Đương nhiên sẽ lan truyền… tin đồn.”
Anh gối tay sau đầu, khép mi mắt: “Ấu trĩ.”
Tô Phương Dung tức giận, cô đang suy xét cho hình tượng tổng giám đốc của anh mà anh còn bảo cô ấu trĩ à?
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên: “Lệ Phong!”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên, thấy người đang giãy dụa trong nước, lập tức đứng dậy đến bên bể bơi, nhảy xuống khiến nước văng tung tóe, bắn lên mặt Tô Phương Dung.
Anh nhanh chóng bơi đến gần người kia, một tay ôm cổ cô ta đỡ đầu cô ta, hai tay Ngọc Vân lập tức quấn lên cổ Tần Lệ Phong không buông ra.
“Lệ Phong…”
Tần Lệ Phong ôm Ngọc Vân lên bờ, liên tục ấn lên ngực cô ta, sau đó tách miệng cô ta ra cúi xuống hô hấp nhân tạo.
Chung quanh có người lại gần, Tô Phương Dung cũng lo lắng nhìn họ.
“Kêu xe cứu thương!” Anh không ngẩng đầu lên nói.
Thấy anh cau mày, vẻ mặt khẩn trương trông thấy, không hiểu sao Tô Phương Dung lại cảm thấy hụt hẫng không nói nên lời.
Lúc này có tiếng cười nhạo vang lên, Tô Phương Dung quay sang thì thấy Phú Quý bĩu môi cười bỡn cợt.
“Anh cười gì vậy?”
Tô Phương Dung hỏi.
Phú Quý khoanh tay trước ngực, vẩy mái tóc ướt sũng, lười biếng nói: “Phụ nữ đều là phái diễn xuất, bạch liên bông càng xuất sắc.”
Tô Phương Dung không hiểu ra sao.
Phú Quý ngáp một cái: “Xem ra chơi không được nữa.
Giải tán thôi.” Nói xong, anh ta quay đầu rời đi.
Tô Phương Dung nhìn Tần Lệ Phong, anh đỡ Ngọc Vân dậy cho cô ta tựa lên vai mình…
Tô Thanh Vân đứng sau đám đông lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, nở nụ cười trào phúng.
Buổi tối, Tô Phương Dung nấu cơm, Gia Bảo ngồi ở cửa chơi ô tô chạy bằng điện.
“Mẹ, khi nào thịt kho tàu mới xong?”
“Ha ha, đồ tham ăn, sắp xong rồi.”
“Dạ!”
Trong TV là quảng cáo một cặp bố con đang chơi đùa thân thiết.
Gia Bảo cau mày nhìn, chạy vào bếp giật tạp dề của mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con muốn gặp chú Tần…”
Tô Phương Dung sửng sốt, trong đầu hiện lên cảnh tượng Tần Lệ Phong bế Ngọc Vân lên xe cứu thương.
“Mẹ, mẹ…” Gia Bảo kêu mấy tiếng, Tô Phương Dung mới tỉnh táo lại.
“Có lẽ chú ấy không đến được đâu.” Cô cười nói với con trai.
Gia Bảo không hiểu.
Cậu bé chớp mắt: “Tại sao vậy? Chú ấy rất bận ạ? Chẳng phải là nên tan tầm rồi hay sao?”
“Bởi vì chú ấy có một người bạn bị bệnh, cần chăm sóc.”
“Bạn?”
Gia Bảo trầm tư một lát, đôi mắt quay tròn: “Vậy thì chú ấy phải chăm sóc cho chú hay dì?”
Tô Phương Dung thành thật đáp: “Là dì.”
Gia Bảo chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Nhưng đã khuya rồi, chú ấy không về nhà ạ?”
Tô Phương Dung đáp qua loa, Gia Bảo non nớt hỏi: “Vậy chú ấy sẽ ngủ với dì ạ?”
Tô Phương Dung ngẩn ra, không cẩn thận cắt trúng ngón tay.
Cô khẽ kêu một tiếng, nhìn vết thương trên ngón tay rồi vội ngậm vào miệng.
“Mẹ sao vậy?”
Gia Bảo cau mày, lập tức chạy ra phòng khách lấy băng dán cá nhân rồi lại chạy bề trước mặt Tô Phương Dung.
Thấy con trai lo lắng cho mình, Tô Phương Dung cười tủm tỉm xoa đầu Gia Bảo: “Cảm ơn bảo bối.”
Lúc này Tô Thanh Vân đã tắm rửa xong, thò đầu nhìn vào bếp, cố ý hỏi: “Chị ơi, cô Ngọc Vân kia là ai vậy?”
“Đối tác của công ty.” Tô Phương Dung thuận miệng đáp.
Tô Thanh Vân nhướng mày: “Nhưng sao em nghe đồng nghiệp nói cô ấy là mối tình đầu của tổng giám đốc Tần?”
Nói rồi cô ta cười: “Cô Ngọc Vân thật sự rất có khí chất, mặt xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, cô ấy với tổng giám đốc Tần thật sự xứng đôi.” Tô Thanh Vân chắp tay trước ngực ra vẻ hâm mộ.
Có lẽ là vì khói dầu, Tô Phương Dung cau mày, trong lòng phiền muộn như bị đè một tảng đá.
Thấy Tô Phương Dung ỉu xìu, Tô Thanh Vân nở nụ cười.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Thanh Vân bắt máy: “A lô, anh Khiêm… Bây giờ ạ? Vâng… Vâng, em sẽ đến ngay!”
Tô Thanh Vân cúp máy rồi vội đi thay quần áo, kêu: “Chị, em ra ngoài đây, không ăn cơm đâu!”
“Đã trễ rồi, em đi đâu?”
“Anh Khiêm kêu em đi hát Karaoke, rất nhiều đồng nghiệp đều đi.” Tô Thanh Vân vui vẻ nói, vội vàng về phòng thay đồ.
Triệu Gia Khiêm? Tô Phương Dung cau mày.
Tô Thanh Vân thay đồ đi ra, thấy cô ta mặc áo thun ôm sát người cùng váy ngắn, Tô Phương Dung không khỏi lo lắng nói: “Thanh Vân, em mới tới công ty nên tốt nhất là nên giữ khoảng cách với đồng nghiệp lạ mặt.”
Tô Thanh Vân khó hiểu nhìn Tô Phương Dung: “Tại sao?”
Sau đó cô ta như nhớ ra chuyện gì đó, nở nụ cười: “Là vì anh Khiêm chỉ gọi cho em à? Ôi chao, chị keo kiệt thế!”
Tô Phương Dung muốn giải thích, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Thanh Vân, em đã lớn rồi, rất nhiều chuyện cứ tự phán đoán đi.”
Tô Thanh Vân xoay người, trợn trắng mắt khinh thường: “Biết rồi biết rồi.” Cô ta đi tới cửa phất tay: “Chị, em đi trước đây.”
Ngọc Vân vừa tỉnh lại đã thấy Tần Lệ Phong ngồi bên giường.
Cô ta mím đôi môi khô khóc, trong lòng không kìm nén nổi vui sướng.
“Lệ Phong…” Cô ta khẽ kêu.
Tần Lệ Phong ngẩng đầu: “Sao rồi? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Cô ta lắc đầu: “Em thật sự rất vui, là anh đã cứu em.”
Anh phản ứng rất thờ ơ: “Nên như vậy.”
“Lệ Phong, em muốn uống nước.”
Tần Lệ Phong lập tức đứng dậy rót một ly nước cho cô ta, lại đỡ cô ta dậy.
Ngọc Vân mím môi nhìn Tần Lệ Phong, nở nụ cười.
Cô ta có vẻ suy yếu tựa vào lòng Tần Lệ Phong: “Lệ Phong, em biết trong lòng anh vẫn có em mà.”
Tần Lệ Phong ngước mắt nhìn cô ta.
Ngọc Vân rất để ý hình tượng, lúc nào cũng ngăn nắp chỉnh chu, rất hiếm khi suy yếu như vậy.
Anh đỡ cô ta tựa vào giường, thu tay lại: “Lúc đó nếu là ai thì đều sẽ làm như vậy.”
“Nhưng người đó lại là anh!” Ngọc Vân cố chấp nói: “Bởi vì anh còn để ý em! Em biết!”
Anh nhìn cô ta, bỗng nói: “Ngọc Vân, hôm nay nói cho rõ luôn đi.” Giọng nói của anh lạnh lùng không có chút tình cảm: “Chúng ta đã chia tay, chuyện quá khứ tôi chưa bao giờ tưởng nhớ.
Nếu như đã gây hiểu nhầm cho cô thì tôi xin lỗi.”
Ngọc Vân khó tin nhìn anh, siết chặt ra giường: “Em vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, anh chẳng những không an ủi em mà còn nói như vậy sao?”
Tần Lệ Phong rũ mi mắt: “Nếu cô không sao thì tôi đi trước.”
“Lệ Phong!” Cô ta không còn vẻ bình tĩnh tao nhã như thường, vẻ mặt khẩn trương nôn nóng.
“Bác sĩ nói cô cần nghỉ ngơi.” Tần Lệ Phong không dừng lại, mở cửa phòng bệnh rời đi.
Ngọc Vân ngồi trên giường, nước mắt rơi lã chã.
Cô ta cầm gối đầu ném mạnh xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
Tần Lệ Phong đi ra phòng bệnh, chợt thấy phóng viên ngồi trong góc.
Anh không kiên nhẫn xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi bệnh viện, anh lên xe, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, mở điện thoại lên, ngón tay dừng lại ở cái tên “Tô Phương Dung”, sau đó lập tức gọi điện thoại, nhưng lại vang lên tiếng nhắc nhở đã tắt máy.
Anh híp mắt, ném điện thoại sang một bên, lập tức lái xe tới nhà của cô.
Sau bữa tối, hai mẹ con đang ở trong phòng khách chơi game thì bỗng tiếng chuông cửa vang lên.
Tưởng Tô Thanh Vân đã về, Tô Phương Dung lập tức đứng dậy mở cửa: “Thanh Vân, em quên mang chìa khóa à?”
Cửa mở ra, Tô Phương Dung khó tin nhìn người ngoài cửa, lại là Tần Lệ Phong.
“Anh…”
Không chờ Tô Phương Dung lên tiếng thì Gia Bảo đã lao tới ôm chân Tần Lệ Phong: “Chú!”
Tần Lệ Phong cúi đầu mỉm cười, bế Gia Bảo lên vai, hào phòng đi vào nhà.
Tô Phương Dung mới hoàn hồn đi bên cạnh anh, hỏi: “Sao… Sao anh lại đến đây?”
Tần Lệ Phong nhấc mí mắt nhìn cô: “Đói bụng, không có chỗ ăn cơm.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...